Một Câu Xin Lỗi Làm Sao Đủ “Nhược Hy à, dù sao ông ấy cũng là bố của con, một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Con cũng thấy anh trai của con có bao nhiêu tình cảm với ông ấy kìa, máu mủ tình thân là thứ không thể chối bỏ.” Dương Thư Dung thở dài: “Bố con nói, đối tác của ông ấy là bạn học cùng trường của con.
Quan hệ của hai đứa không tệ nên muốn nhờ con giúp ông ấy nói vài câu, cứu lấy Cố gia.
Chỉ là một câu nói mà thôi nên Nhược Hy con giúp bố con đi.
Tuy là những năm nay ông ấy không chăm sóc cho chúng ta nhưng mẹ thấy ông ấy cũng đã biết hối hận rồi, nếu không thì ông ấy nào sắp xếp cho con chuyển trường, còn để mẹ được ở bệnh viện tư lập?”
Cố Nhược Hy siết chặt quyển sách trong tay, cắn môi không lên tiếng.
Tất nhiên mẹ cô sẽ không biết được rằng người làm những điều đó là Kỳ Thiếu Cần chứ không phải Cố Chấn Hồng.
Cô thật nghĩ không thông, rốt cuộc Kỳ Thiếu Cần làm thế vì điều gì.
“Nhược Hy, tình trạng của anh con thì con cũng biết rồi.
Mẹ và con đều không thể ở bên nó cả đời.
Sau này con gả đi, mẹ già đi thì ai chăm sóc cho anh con?” Nghĩ đến đây, lồng ngực của bà lại nhói đau.
“Cho dù con có gả cho người khác cũng không bỏ lại anh hai một mình đâu.”
“Nói bậy! Có gia đình nào lấy con dâu về, còn dẫn theo một người anh trai thiểu năng chứ?”
“Vậy con cả đời không lấy chồng.” Cố Nhược Hy rất nghiêm túc.
“Nhược Hy, không ai nói trước được chuyện tương lai.
Mẹ và anh con không thể liên lụy cả đời của con.”
Cố Nhược Hy hiểu ý của bà, bà muốn chừa một đường lui cho anh trai ở chỗ Cố Chắn Hồng.
Nhưng bảo cô tìm Kỳ Thiếu Cần thì thật sự cô rất khó đáp ứng.
“Để con suy nghĩ đã.”
Cô đứng dậy rồi rời khỏi phòng bệnh, muốn đi dạo trong công viên một chút.
Bỗng cô trông thấy Kiều Mộc Phong chạy thẳng về phía này, thở dốc đứng trước mặt cô.
“Mộc Phong? Xảy ra chuyện gì sao?”
Kiều Mộc Phong nhìn biểu cảm hoang mang trên mặt của Cố Nhược Hy, anh thu lại vẻ mặt gấp gáp và lo âu của mình, mỉm cười: “Không có chuyện gì, mình muốn đến bệnh viện gặp cậu thôi.”
“Nhìn cậu chạy đến đầu toàn mồ hôi làm mình cứ tưởng xảy ra chuyện gì.” Cố Nhược Hy lấy khăn giấy ra đưa cho Kiều Mộc Phong, thế nhưng anh không cấm lấy: “Gọi điện thì cậu không nghe.
Mình thấy cậu khóa máy còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì rồi.”
Cố Nhược Hy nhịn không được bật cười: “Mình có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ? Cả ngày đều ở trong bệnh viện đây này.
Bởi vì cứ nghe thấy tiếng chuông tin nhắn, phiền não quá nên mình mới khóa máy.”
Cô lấy điện thoại ra, vừa muốn khởi động máy thì bị Kiều Mộc Phong đoạt đi.
“Sắp đến kỳ thi rồi, cậu còn không tập trung ôn tập ư? Cứ chơi điện thoại thì không tốt đâu, mình tịch thu.”
Trên tay Cố Nhược Hy trống rỗng, anh trực tiếp đem điện thoại của cô bỏ vào túi: “Cậu… tịch thu điện thoại rồi thì mình dùng gì đây?”
“Mấy hôm nay cậu ở trong bệnh viện với dì, lại không đến trường thì dùng điện thoại làm chỉ? Mình cần tìm cậu thì sẽ gọi vào trạm y tá.” Kiều Mộc Phong quay người rời đi, suy nghĩ một lúc lại quay đầu: “Đợi một lát mình sẽ tặng cho cậu một chiếc điện thoại chỉ có thể dùng để gọi điện liên lạc.”
Cố Nhược Hy ù ù cạc cạc gãi gãi đầu, chẳng hiểu tại sao Kiều Mộc Phong lại kỳ lạ như vậy.
Ngay lúc này, có hai y tá đẩy xe đi ngang qua cô, lâu lâu lại nhìn cô một cái rồi nhỏ giọng bàn tán.
Cô thấy hai cô y tá cứ cười thần bí như vậy liền biết không phải chuyện tốt lành gì.
Cố Nhược hy cho rằng do đoạn phim ngắn quay cô bị Lâm Hâm ức hiếp bị người khác tung lên mạng, chắc hai y tá đó đang nói rằng cô là Lọ Lem phiên bản hiện đại gì đó rồi nên cô cũng không quá để tâm chuyện này.
Một lúc sau, Kiều Mộc Phong quay về với một chiếc điện thoại phổ thông chỉ có thể gọi điện.
Cố Nhược Hy dở khóc dở cười cần chiếc điện thoại nhỏ xíu trong tay.
“Mộc Phong, cậu cũng lợi hại quá rồi.
Loại đồ cỗ này mà cậu cũng tìm ra được.”
Kiều Mộc Phong gọi vào điện thoại trên tay cô: “Đây là số của mình, nhớ đó.
Còn số điện thoại mới của cậu, chỉ mình mới có thôi.”
“Cậu làm thế không phải vì muốn cắt đút liên lạc giữa mình với thế giới bên ngoài đó chứ?” Cố Nhược Hy suy nghĩ một chút, thật ra đổi số điện thoại cũng tốt, như vậy cô không phải sợ Kỳ Thiếu Cần cứ bám theo cô mà quấy nhiễu nữa.
“Còn chưa đến nửa tháng thì phải thi rồi, cậu phải chuyên tâm ôn tập.
Mình không cho phép cậu đi đây đi đó.”
Cố Nhược Hy ngoan ngoãn gật đầu, khó hiểu khi nhìn thấy Kiều Mộc Phong người luôn dịu dàng như hồ nước thu đột nhiên trở nên bá đạo như vậy.
“Mình còn có việc, đi trước đây.”
Kiều Mộc Phong vừa rời đi không bao lâu thì Kiều Khinh Tuyết đã hùng hỗ xông vào bệnh viện: “Cố Nhược Hy, đồ xấu xa nhà cậu! Dì phải nằm viện mà cậu cũng không nói cho mình biết!”
Cố Nhược Hy nghiêng đầu cười một cái: “Phẫu thuật đã thành công rồi, theo dõi thêm vài ngày nữa thì mẹ mình có thể xuất viện rồi.
Cậu mau chúc mừng mình đi.”
“Đồ xấu xa!” Kiều Khinh Tuyết ôm chặt lầy Cố Nhược Hy.
Mình sợ phá hỏng tâm trạng du lịch của cậu và bạn trai cậu nên mới không nói cho cậu biết mà.” Cố Nhược Hy cũng ôm lấy Kiều Khinh Tuyết, đã một tháng hơn bọn họ chưa gặp mặt, thật nhớ quá đi.
“Mình gọi cho cậu nhưng cậu lại khóa máy, thật là làm mình lo muốn chết.” Kiều Khinh Tuyết sợ Dương Thư Dung nghe thấy nên kéo Cố Nhược Hy đến hành lang, nhỏ giọng hỏi cô: “Tại sao trên mạng lại lan truyền máy loại ảnh đó của cậu vậy?”
“Ảnh gì cơ?” Trong đầu Cố Nhược Hy là một dấu chấm hỏi to đùng.
Đôi mắt đẹp của Kiều Khinh Tuyết chớp chớp: “Ảnh khỏa thân đó! Không phải cậu khóa máy vì chuyện này sao?”
“Ảnh khỏa thân? Của ai?”
“Đương nhiên là của cậu rồi! Mình và Hạ Hạ sắp bị cậu làm tức chết rồi.
Sao cậu có thể không biết bản thân bị người khác chụp ảnh khỏa thân cơ chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...