Trong Trà Hương Quán của công viên Cảnh Hà.
Cố Nhược Hy lựa một vị trí khuất để ngồi xuống.
Vị trí này vừa đúng được ngăn cách khỏi tầm mắt từ bên ngoài vừa có thể nhìn ra những đóa hoa sen nở rộ trong chiếc hồ nhân tạo, dưới ánh sáng đèn đường càng thêm thơ mộng.
Quả thực Lục Nghệ Thần rất biết cách hưởng thụ, thê mà lại tìm ra một quán trà tốt như vậy, mùi thơm tao nhã của trà khiến người ta dễ chịu.
Nhưng mà người lịch lãm như anh, diện tây trang nên xuất hiện ở những nơi hiện đại như quán cà phê hay nhà hàng Tây mới phải, tại sao anh lại giống một ông cụ non mà chọn quán trà này? Điều này khiến cô lấy làm lạ Lục Nghệ Thần nhìn ra được cô đang tò mò, anh rót một tách Bích Hoa Xuân, nói nhỏ: “Những nơi như vậy nghiêm túc hơn.”
Thiếu chút nữa Cố Nhược Hy đã phun ra ngụm trà trong miệng: “Anh cứ máy móc như vậy, rốt cuộc muốn nói gì với tôi?”
Cô vẫn chưa quên rằng hôm trước hai người mới vừa đứng trước cổng trường lời qua tiếng lại.
Nhưng cô nhìn bộ dạng bình tĩnh của Lục Nghệ Thần, giống như không hề có ý hỏi tội.
Vậy thì anh đang muốn nói gì đây?
Lục Nghệ Thần vừa định mở miệng thì Cố Nhược Hy trông thấy có người bước vào quán, cô vội vàng đứng lên rồi kéo rèm trúc xuống, biến vị trí của hai người thành một không gian riêng chỉ có hai người.
Sắc mặt của Lục Nghệ Thần thoáng không vui, anh chơi đùa ) với tách trà trong tay: “Đi chung với tôi làm cô khó xử lắm sao?”
Ngay từ lúc vừa bước vào cửa thì Cố Nhược Hy vẫn luôn cúi thấp đầu, đảo mắt bốn phía như thể sợ bị người khác nhận ra.
Thậm chí cô còn kéo theo anh đi với tốc độ nhanh nhất để tìm một vị trí kín đáo nhất.
Trên thế gian này lại có một người phụ nữ cảm thấy việc ở cùng anh là chuyện không thể để người khác biết được, điều này khiến anh bát mãn.
“Sao có thể được chứ?” Cế Nhược Hy vội nở nụ cười xán lạn, nhưng thực tế là anh phải nhắc đến chiếc nhẫn kia thì cô mới đồng ý ra ngoài gặp anh.
Nếu cô muốn chuộc lại được chiếc nhẫn thì ngàn vạn lần không được đắc tội với vị đại gia này.
Vẻ mặt của Lục Nghệ Thần lạnh lùng, anh im lặng nhìn Cố Nhược Hy nhưng không nói gì.
Bầu không khí trở nên có chút quái dị, Cố Nhược Hy mắt tự nhiên cần tách trà của mình lên uống một ngụm nhằm che giấu bối rối.
Ánh mắt của anh quá mạnh mẽ, nếu là phụ nữ thì không thể chịu được sự chú ý từ người đàn ông đẹp trai như anh.
Chưa kể giữa hai người đã từng xảy ra hành động thân mật như họ.
Lục Nghệ Thần hạ tầm mắt xuống, anh không nhìn cô nữa.
Lúc này cô mới nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Anh, cái có, ha ha…” Cố Nhược Hy nỗ lực tìm về tiếng nói của mình, cô cố gắng để đi vào chủ đề: “Tôi nghĩ, anh là người rất bận rộn nhưng vẫn rút thời gian ra gặp nhân vật nhỏ bé như tôi, chắc chắn anh muốn trả nhẫn cho tôi rồi.
Nếu vậy thì anh cứ đưa cho tôi đi, sau này tôi sẽ không làm phiền lão nhân gia ngài nữa, tránh để người khác hiểu lầm.
Hình như giữa chúng ta cũng không có quan hệ gì, ha ha ha.”
Lão?
Mi tâm của Lục Nghệ Thần nhíu lại, mắt anh tia thẳng vào Cố Nhược Hy rồi chậm rãi nói: “Đắc tội với một người, thì ra đơn giản như vậy.”
“Hả?” Có Nhược Hy mơ hồ.
Rõ ràng khi nãy cô nói chuyện rất khách sáo rồi, còn có chỗ nào đắc tội anh sao?
Lục Nghệ Thần khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế: “Tôi chỉ lớn hơn cô mười tuổi.
Tôi thật sự không thích cái mác “lão.”
“À! Ha ha ha… chỉ là tôn xưng thôi.
Anh đừng để bụng, đó chỉ là tôn xưng mà thôi.” Cố Nhược Hy vội giải thích nhưng vẫn không thể hóa giải sắc mặt âm u của anh.
“Còn nữa.” Lục Nghệ Thần cố ý dừng lại một chút, rồi chằm chậm nói ra nửa câu sau trong khi Cố Nhược Hy đang vô cùng nghiêm túc lắng nghe: “Hình như tôi chưa nói rằng sẽ trả lại chiếc nhẫn cho cô.”
Gương mặt của Cố Nhược Hy sa sắm: “Anh còn muốn chối sao?”
“Khi nãy nói điện thoại, tôi chỉ nhắc đến chữ “nhẫn kim cương”
nhưng cô đã đồng ý gặp mặt rồi.” Lục Nghệ Thần lắc lắc đầu: “Tôi chưa từng nói sẽ trả nó lại cho cô.”
Lục Nghệ Thần nhìn bàn tay đang siết chặt của Cố Nhược Hy, khóe môi cong lên.
Anh càng ngày càng thích bộ dạng tức giận của cô nữ sinh ngây ngô này rồi, nó luôn khiến cho tâm trạng anh tốt lên rất nhiều.
Anh còn tưởng loại phụ nữ bán rẻ bản thân vì tiền như cô sẽ đi tuyên bố chuyện hai người từng trải qua đêm đẹp với nhau cho cả thiên hạ biết, cũng vì thế mà anh mới nghỉ ngờ chuyện hình chụp có liên quan đến cô.
Hiện tại anh đã điều tra rõ ràng rồi, người phát tán những tắm ảnh kia là đối thủ cạnh tranh trên thương trường của anh.
Bây giờ xem ra Cố Nhược Hy muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ với anh thật.
Nhưng sao có thể dễ dàng chiều theo ý cô? Như thế chẳng phải hơi nhàm chán sao? Thế nên anh liền thay đổi ý định, không muốn trả lại chiếc nhẫn cho cô nữa.
Lục Nghệ Thần vẫn trưng ra phong thái cao quý,ở trước mặt Cố Nhược Hy lấy chiếc nhẫn kim cương lớn kia ra.
Cố Nhược Hy nhanh chóng vươn tay nắm lấy nhưng anh đã nhanh tay tránh đi, không cho cô có cơ hội chạm vào chiếc nhẫn.
Anh nhìn đôi mắt to tròn long lanh vì tức giận mà mở lớn của cô, nếp cười bên môi càng sâu.
“Viên kim cương mười ca-ra này được cắt hoàn mỹ, được tạo ra bởi chính đôi tay của thợ đá quý nước Anh – Alan.
Mấy năm trước Alan do bị bệnh mà chết, giá trị của những tác phẩm do ông ấy làm ra liên tục nâng cao.
Giá trị của chiếc nhẫn kim cương này, ít nhất cũng trị giá tám triệu.”
Giọng nói đột ngột nghiêm túc của Lục Nghệ Thần làm cho Cố Nhược Hy bắt an.
*Ý của anh là muốn dùng chiếc nhẫn này để trả cho tắm chỉ phiếu mười triệu sao?” Lồng ngực của Cố Nhược Hy như có thứ nặng nề đè lên.
*Tôi chỉ xem như cô không muốn bán đứng tôn nghiêm, cho tôi một món quà đáp lễ có giá trị tương đương.” Lục Nghệ Thần đột nhiên năm chặt chiêc nhân trong lòng bàn tay.
“Lúc đó tôi không biết anh có đẻ lại chỉ phiếu!” Cố Nhược Hy đã giận đến không kiềm chế được, rõ ràng anh đang thừa nước đục thả câu.
“Thế nên, cô đưa chiếc nhẫn này cho tôi tức là có ý làm nhục tự tôn của tôi rồi” Anh dùng bộ mặt đàng hoàng nhìn Cố Nhược Hy, như thể đang nghiêm túc bàn chuyện làm ăn trong một cuộc hội nghị vậy.
“Tôi còn chưa hào sảng và bản lĩnh đến mức dâng hiến đêm đầu của tôi, rồi còn trả mức thù lao trên trời cho người khác đâu!” Cố Nhược Hy đã bị anh chọc đến sắp phát điên.
“Tôi là thương nhân nên tuyệt đối không mua bán lỗ vốn đâu.”
“Tôi đã cho anh đêm đầu tiên của tôi rồi, tính thế nào đi nữa cũng là anh lời rồi!” Lời nói vừa dứt, gương mặt của Cố Nhược Hy đã đỏ bừng.
“Tôi cũng dâng hiến đêm đầu tiên của tôi thôi.”
“AnhI”
Cố Nhược Hy trừng lớn hai mắt, cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này cũng nằm trong phạm vi tính toán của anh.
Cô hận không thể một quyền đắm vỡ bản mặt anh tuấn đang cười tà mị của anh.
Bỗng anh đứng lên, cách một bàn trà mà chồm đến trước mặt cô.
Gương mặt của hai người cách nhau trong gang tác.
“Anh…” Cố Nhược Hy còn chưa nói xong, môi cô đã bị anh hôn lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...