“Mộc Mộc này, ra nước ngoài học có cái gì không tốt? Mình cầu còn không được nè.
Những người giàu như nhà cậu không phải đều muốn ra nước ngoài học mấy năm sao? Mộc Phong cũng đi Mỹ du học.”
Trong khi nói chuyện điện thoại, Cố Nhược Hy mua một chai nước khoáng đá trên đường ừng ực ừng ực rót hết, mới phát giác được tâm tình phiền não, thanh tịnh được không ít.
“Dù sao thì mình cũng không muốn đi du học! Còn bị bố mình quản thúc! Không gặp được cậu nữa!” Hạ Tử Mộc tức giận gầm gừ ở bên kia điện thoại.
“Mộc Mộc, cậu không được làm chuyện ngu ngốc!” Cố Nhược Hy tranh thủ thời gian gọi cho cô, sợ Hạ Tử Mộc lại dùng cách tự sát ép bố mình.
“Mình biết rồi! Gần đây mình không thể đi học, cậu đừng có để bị Lâm Hâm khi dễ nhớ chưa?” Hạ Tử Mộc không yên tâm căn dặn một câu.
Cố Nhược Hy đang muốn hỏi Hạ Tử Mộc, tại sao lần này sự tình lại nghiêm trọng đến mức bị quản thúc, nhưng Hạ Tử Mộc không cho cô cơ hội nói chuyện, cúp luôn điện thoại.
Đang muốn gọi lại thì thấy xe buýt chạy tới, cô vội vàng bỏ tiền xếp hàng lên xe bus.
Khi đến bệnh viện, Dương Thư Dung đã lặng lẽ nằm ngủ trên giường bệnh, tim của Cố Nhược Hy cuối cùng cũng về đúng vị trí của nó.
Nhẹ nhàng giúp mẹ vuốt lại mớ tóc rối bù trên trán, ngắm nhìn khuôn mặt êm ái khi ngủ của mẹ, dù mẹ có đau đớn đến mức nào trong giấc ngủ cũng không có vẻ đang chịu đựng nỗi cơn đau, Cố Nhược Hy cong môi nhẹ nhõm.
Tất cả những nỗ lực cuối cùng đã nhìn thấy bình minh của hy vọng.
Thấy anh trai Có Nhược Dương không có trong phòng, Cố Nhược Hy hỏi y tá dọn dẹp: “Dì trần ơi, anh trai cháu đi đâu rồi?”
“Cậu ấy nói dì đến chơi trong công viên bệnh viện.” Dì Trần đi ra ngoài cầm bộ quần áo bản, Cố Nhược Hy đứng bên cửa sổ nhìn công viên ở tầng dưới.
Một không gian xanh mát hữu tình, có một người đang chơi đùa vui vẻ trên chiếc xích đu.
Dù không nhìn thấy rõ ràng nhưng cô vẫn nhận ra đó là anh trai mình.
Cô và anh trai hẹn nhau đi chơi, chỉ đi xích đu trong công viên.
Bởi vì đứng ở cửa số tiểu khu mẹ có thể nhìn thấy anh trai của mình, cho nên cũng không phải lo lắng anh trai bị lạc.
Cố Nhược Hy vẫn luôn rất thích, khi anh trai chơi xích đu, dáng vẻ anh cười đến một cách hồn nhiên mơ mộng.
Không buồn không lo, luôn sống trong một thế giới đơn giản, đôi khi cũng khiến người ta rất ghen tị.
Cố Chắn Hồng lại gọi điện thoại tới, sợ làm phiền giấc ngủ của mẹ cô, Cố Nhược Hy chuyển điện thoại di động sang chế độ im lặng, Cố Chấn Hồng lại gọi tiếp lần này đến lần khác nhưng cô vẫn cố chấp không nghe.
Nhẫn kim cương không có tìm trở về, cô cũng lười phải nghe những lời uy hiếp và chửi rủa của Cố Chấn Hồng.
Buổi chiều còn có lớp, mua cơm trưa để lên bàn, xuống lầu gọi anh trai về ăn cơm.
Cô mua món bánh kếp chiên yêu thích của anh trai cô, nhìn anh trai nhảy nhảy nhót nhót chạy về phòng bệnh, Cố Nhược Hy mỉm cười vui vẻ.
Kiều Mộc Phong cùng Hạ Tử Mộc vẫn chưa đến trường.
Đương nhiên, khi Kiều Mộc Phong không đến thì Lâm Hâm cũng không có xuất hiện ở sân trường.
Các bạn trong trường, vẫn còn vì chuyện ở căng tin, thỉnh thoảng nhỏ giọng chỉ vào Cố Nhược Hy nói vài câu.
Bọn họ đều đang nghị luận, Kỳ Thiếu Cần vì Lâm Hâm, trực tiếp kéo Cố Nhược Hy từ căng tin ra ngoài, cũng không biết làm gì cô.
Mọi người đều rất tò mò, thế nhưng là người trong cuộc vẫn luôn rất trầm mặc, không giải thích cho bọn họ, bọn họ chỉ có thể phán đoán.
Cố Nhược Hy hoàn toàn phớt lò những lời bàn tán, sau giờ học vội vã rời khuôn viên trường, về nhà thay quần áo cho mẹ và anh trai.
Cũng không biết Kiều Mộc Phong sao luôn không đến trường, trong thùng rác trong nhà, vẫn còn cái túi KFC đêm hôm đó Kiều MộcPhong mua.
Nhắc điện thoại lên, định bấm gọi cho Kiều Mộc Phong, sau khi suy nghĩ xong liền đặt điện thoại xuống.
Vẫn đừng liên lạc quá thường xuyên với Kiều Mộc Phong, miễn tạo hiểu lầm giữa cậu ấy và Lâm Hâm.
Kiều gia, trong thư phòng.
Bố Kiều đang đi tới lui vì tức giận, Kiều Mộc Phong an tĩnh đứng trước bàn trà, không nói một lời.
“Bố muốn nhà họ Kiều có được chỗ đứng vững chắc trên thị trường, mở rộng lĩnh vực, để con chiếm lĩnh thành công một vị trí trong hội đồng quản trị.
Nhà họ Lâm là trợ thủ đắc lực cho chúng ta! Con cũng đã nói, ấn tượng với Lâm Hâm không tệ, sao nửa năm nay lại gây náo loạn không ngừng?” Ba Kiều trực tiếp quẳng cho Kiều Mộc Phong hai tắm vé xem phim: “Con tự mình xử lý đi!”
Kiều Mộc Hâm cầm hai tắm vé xem phim trước mặt, do dự hồi lâu, cuối cùng bám số của Lâm Hâm.
Lâm Hâm cố ý ăn mặc cẩn thận đến rạp chiếu phim như đã hẹn.
Xa xa đã thấy Kiều Mộc Phong đang đứng ở lối vào rạp chiếu phim, Lâm Hâm nhịn xuống vẻ vui mừng, chậm rãi ưu nhã đi tới.
Vốn còn tưởng rằng, muốn mượn cách ăn mặc hôm nay chiếm được ánh nhìn của Kiều Mộc Phong, nhưng Kiều Mộc Phong chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, sau đó quay người bước vào rạp chiếu phim cùng cô ta.
Anh không nghiêm túc nhìn cô ta một cái, chỉ sóng vai đi bên cạnh cô ta.
Lâm Hâm nghĩ đến lời mẹ dặn đi dặn lại, muốn bắt được thiếu gia nhà họ Kiều ôn nhu như này, không thể nóng vội, nếu không sẽ chỉ càng ngày càng đẩy xa hơn mà thôi.
Cố gắng giữ nụ cười, cô ta nắm lấy cánh tay của Kiều Mộc Phong còn cố ý nhìn thoáng qua xung quanh.
“Cuối cùng cũng không thấy con nhỏ Cố Nhược Hy rồi? Không gian bây giờ thuộc về cả hai chúng ta, đúng không? Không có con nhỏ làm em chán ghết Cố Nhược Hy phải không?”
Cô ta biết Kiều Mộc Phong lúc cả hai qua Mỹ du học, một năm trước về nước bắt đầu kết giao.
Mặc dù cũng chẳng có hành động thân mật gì, Kiều Mộc Phong cũng rất chu đáo với cô.
Nhưng kể từ khi sáu tháng trước Cố Nhược Hy đến trường đại học của họ, cô ta biết về sự tồn tại của Cố Nhược Hy, cô ta mới nhận ra thì ra Kiều Mộc Phong cũng sẽ ấm áp như vậy với một người con gái.
“Em có chút sợ, tưởng anh cũng đã hẹn cô ta, ảnh hưởng khẩu vị của em mắt.” Lâm Hâm mềm mại cười một tiếng, Kiều Mộc Phong tăng tốc bước chân, tránh cho cô ta dựa sát vào mình.
Lâm Hâm sững người tại chỗ, tự hỏi tại sao anh lại đột nhiên bỏ mặc cô ta.
“Phim sắp bắt đầu.” Kiều Mộc Phong đi thẳng vào rạp mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Lâm Hâm nắm chặt cả hai tay, bước vào với nụ cười trên môi.
Đó là một bộ phim tình cảm kinh điển – “The Notebook”.
Những người xem phim đều là các cặp đôi, vì cảm động với tình tiết của phim và những nụ hôn kéo dài của nhân vật chính, nhiều cặp tình nhân cũng đã hôn nhau thân mật nơi riêng tư.
Lâm Hâm nhìn Kiều Mộc Phong bên cạnh, giống như một con rối không có tri giác, chỉ yên lặng xem phim, hoàn toàn ở một thế giới khác, Lâm Hâm đột nhiên cảm thấy buồn bực.
“Nếu em là Ellie, thì anh có phải là Noah, người bảo vệ em không?” Vào cuối phimLâm Hâm nói bằng một giọng rất nhẹ.
Kiều Mộc Phong đứng dậy bước ra ngoài.
Lâm Hâm nhịn xuống chát chát đau nhức trong lòng, đi theo đuổi ra đến cổng, đứng sau lưng Kiều Mộc Phong, cô ta hét lên: “Thật ra anh không muốn xem phim với em một chút nào, đúng không?”
Vẻ mặt Lâm Hâm chua xót đuổi theo nhìn bóng lưng xinh đẹp của anh: “Kiều Mộc Phong, anh đây là có ý gì?”
Kiều Mộc Phong chậm rãi xoay người, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh như nước: “ANh mệt mỏi, muốn trở về.”
Lâm Hâm cười khổ: “Không có bao nhiêu lời bào chữa cho tình yêu, cuối cùng không đến được với nhau nghĩa là không đủ tình yêu.
Đây là một câu trong phim, anh nhớ không? Hôm nay đến đây thôi, em cũng mệt.”
Lâm Hâm sải bước ra khỏi rạp chiếu phim, nước mắt rơi, nhưng cô ta không lau, không muốn Kiều Mộc Phong ở phía sau nhìn thấy cô ta rời đi trong nước mắt.
Kiều Mộc Phong nhìn bầu trời đêm đen tối xa xăm, tự lắm bằm một mình: “Trong đời nên có ít nhất một lần quên mình vì người, không cầu có kết quả, không cầu đồng hành, không cầu đã từng có được, thậm chí không cầu người đó yêu mình.
Chỉ cần trong thời thanh xuân này, gặp được người đó… câu nói đó thật đẹp.”
Kiều Mộc Phong cúi đầu cười một tiếng, cầm điện thoại di động lên, nhắn wechat cho Cố Nhược Hy.
“Hôm nay ăn cơm chưa?” Kèm theo icon nụ cười ấm áp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...