Thiên Giá Sủng Nhi Vợ Mới Của Tổng Tài


Lục Nghệ Thần vẫn sải bước về phía trước mà chẳng hề quay đầu, Tô Nhã giống như một món đồ trong tay anh mà bị vứt lên xe.“Thần… anh giận sao?” Tô Nhã bỗng phát hiện ra tâm trạng của Lục Nghệ Thần rất tệ, cô ta vươn tay muốn chạm vào mặt anh nhưng lại bị anh lạnh lùng tránh đi.

Cô ta không biết nguyên nhân khiến anh tức giận, lông mày siết chặt của anh khiến cô ta hoang mang luống cuống.“Không có.”“Chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy rồi, em hiểu rõ anh.

Anh đang giận em vì em lại chạy đi uống rượu, đúng không?” Tô Nhã dè dặt, cơ thể cô ta liền mềm nhũn mà tựa lên vai anh.Lục Nghệ Thần không lên tiếng, anh muốn đẩy Tô Nhã ra nhưng cánh tay mềm mại của cô ta đã bám chặt lên cổ anh: “Thần, em chưa từng phát hiện ra rằng uống rượu lại có nhiều lợi ích như vậy.


Không chỉ có được sự cảm thông từ người khác mà còn có thể làm điều mình muốn.

Em đã mê luyến vào việc uống rượu rồi, bởi vì chỉ cần em say đến hồ đồ thì anh mới chịu đến gặp em, em mới có can đảm ôm lấy anh.”“Đủ rồi, Tô Nhã! Gây ra một tin đồn lớn như vậy thì chúng ta không nên gặp nhau nữa.” Nếu không phải vì anh muốn tránh né Cố Nhược Hy và muốn bản thân tỉnh táo một chút, để xác định trong trái tim mình người mà anh để ý nhất vẫn là Tô Nhã thì anh đã không gấp gáp chạy đến đây gặp cô ta.“Em không sợ thì anh sợ làm gì? Thần, anh để tâm đến vợ anh như vậy sao? Anh sợ cô ấy ghen, hay là sợ em phá hoại hôn nhân của anh? Hai người đến hôn lễ còn không tổ chức, anh không hề thật lòng muốn lấy cô ấy.”Lục Nghệ Thần im lặng, anh khởi động xe rồi nói: “Tôi đưa em về.”:Bây giờ em không còn nhà để về rồi, sau tin đồn kia thì ông của em đã đuổi em ra khỏi nhà rồi! Ông ấy nói ông ấy không có một đứa cháu gái bất hiếu như em.

Giờ đây ông cảm thấy em là sự nhục nhã của ông! Thật buồn cười, em vẫn luôn là sự kiêu hãnh của ông nội nhưng bây giờ lại trở thành vết nhơ của Tô gia.” Tô Nhã nói, đau lòng cùng cực đến rơi lệ: “Thần, tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy? Rốt cuộc em đã làm sai điều gì? Tại sao những thứ thuộc về em đều từng chút một rời bỏ em?”Lục Nghệ Thần im lặng, một lúc lâu mới lên tiếng: “Có một số chuyện do tôi có lỗi với em.”“Anh cũng biết rõ như vậy thì tại sao lại đẩy em ra? Anh nhẫn tâm nhìn em biến thành bộ dạng như bây giờ sao? Anh nhẫn tâm kết thúc tình cảm bảy năm của chúng ta bằng cách thức này sao? Thần… anh đừng rời khỏi em có được không?” Đôi mắt ngập tràn nước mắt của Tô Nhã nhìn lấy Lục Nghệ Thần.


Cô ta luôn cảm thấy anh là người đàn ông tốt nhất trên thế gian, là người đàn ông của Tô Nhã mà chưa từng nghĩ đến hai người sẽ có ngày phải chia xa.“Em không tin đây là kết cục của chúng ta! Em sẽ không buông tay! Em không cam tâm!” Tô Nhã hét lên, nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi xuống.“Có lẽ đi! Nhưng hiện tại chúng ta đã chia tay rồi.” Lục Nghệ Thần khởi động xe, dùng tốc độ nhanh để buông thả phiền muộn trong lòng.“Vì sao anh không vui? Thật sự chỉ vì em ra ngoài uống rượu sao?” Tô Nhã rất muốn biết hiện tại trong lòng anh đang nghĩ gì, vì sao cô ta lại càng ngày càng không nắm rõ được suy nghĩ của anh.

Cô ta cực kỳ chán ghét loại cảm giác không thể kiểm soát và mất tự tin này .“Bây giờ em sống ở đâu?” Lục Nghệ Thần tránh đi câu hỏi của cô, thấp giọng hỏi.“Anh đừng tránh né em!” Tô Nhã lau nước mắt trên mặt: “Em muốn nghe sự thật!”“Bây giờ em sống ở đâu!” Anh thấm giọng nạt nộ làm Tô Nhã một lần nữa phải đau lòng.

Cô ta nhìn nửa bên mặt tuấn mỹ của anh rồi cắn môi, sau một lúc do dự thì cuối cùng cô ta vẫn hạ quyết tâm: “Khách sạn Quả Táo Vàng.”Tô Nhã quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong đôi mắt say rượu thoáng qua một chút mát rượu, cô ta cắn lên cánh môi đỏ diễm, âm thầm áp chế cảm giác áy náy tội lỗi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận