Cố Nhược Hy cuống quýt gọi xe, tới chỗ Cố Chấn Hồng đã hẹn từ trước.
Không ngờ tới, lần này Cố Chấn Hồng không chỉ đem khuôn mặt mo của mình đi mà ngay cả cô vợ nhỏ và cậu con trai nhỏ cũng lôi đi theo, cả gia đình lôi nhau tới xin sự tha thứ của Cố Nhược Hy.Hứa Văn Tuệ hăng say bồi rượu Cố Nhược Hy, liên tục nói là trước đây bà ta không đúng, là bà ta quá ích kỷ, không nên để bố cô không quan tâm đến máu mủ tình thân dẫn đến việc bọn họ phải làm cô nhi quả phụ nhiều năm như vậy, một đồng tiền nuôi dưỡng cũng không có, nói biết vậy lúc đầu đã không làm, Hứa Văn Tuệ đau đớn đấm vào lồng ngực mình mà khóc lên.Cố Nhược Hy an tĩnh ngồi ở chỗ ngồi, nhìn Cố Chấn Hồng và Hứa Văn Tuệ ra sức diễn trò ở trước mắt, trong lòng cô vẫn là một khoảng bình yên, không mảnh may gợn sóng.Có một số mối quan hệ trong gia đình một khi rời đi thì sẽ chuyển thành hận thù, dù có là máu mủ tình thân đi chăng nữa thì nó vẫn vô cảm như trước đây, giống như việc xem khỉ làm xiếc, chúng ta yên lặng thưởng thức chúng, đến cuối cùng thì vỗ tay khen ngợi.Mấy ngày nay Cố Chấn Hồng không biết đã gọi cho cô biết bao nhiêu cuộc điện thoại, bao nhiêu tin nhắn rồi, nếu như không phải lúc này Cố Chấn Hồng ra đòn sát thủ, đe dọa cô mà không ra ngoài gặp mặt thì ông ta sẽ tìm cách để tìm đến mẹ cô, nhận tội trước mặt bà, nếu không phải vậy thì cô tuyệt đối sẽ không ra gặp mặt ông.Cố Vũ Hiên ở một bên lộ ra sự yên tĩnh, cậu không uống rượu cũng không động đũa, nhìn Cố Nhược Hy ở trước mặt, rồi lại ngồi yên tĩnh tại chỗ.Còn về người em trai cùng cha khác mẹ này thì Cố Nhược Hy hoàn toàn không có chút tình cảm nào dành cho cậu.
Trước đây cũng chỉ gặp qua hai lần, ngoài trừ sự hận thù dành cho Cố Chấn Hồng và Hứa Văn Tuệ ra thì ngược lại cô lại cảm thấy người em trai này rất yên tĩnh và nhút nhát, luôn rất ít nói.Cố Chấn Hồng thấy Cố Nhược Hy không nói một lời nào, hoàn toàn yên lặng, ông ta trực tiếp thấp người quỳ xuống trước mặt Cố Nhược Hy, may mà ở đây là phòng bao nên khuôn mặt già nua này của ông tacũng không bị ném ra ngoài."Nhược Hy à, bố biết sai rồi, lần này bố thật sự biết sai rồi! Những năm nay ba không nên bỏ rơi ba mẹ con con, không nên một lần cũng không tới thăm mẹ con con..." Khi nói những giọt nước mắt của ông ta cũng rơi loạn xạ.Cố Nhược Hy nhíu chặt khóe mắt lại, chán ghét đứng lên, tránh Cố Chấn Hồng ở trước: "Biết sai rồi? Sai ở đâu cơ chứ? Khi chúng tôi nghèo hèn, sao ông lại không biết mình sai? Giờ tôi giàu rồi, sao đột nhiên ông lại biết mình sai vậy? Tôi cũng chưa từng nói là muốn xem bộ dáng xin lỗi của mấy người! Từ nay về sau, các người cứ giữ khoảng cách và xem tôi như là người lạ là được rồi, nước sông không phạm nước giếng, cả đời cũng không qua lại với nhau."Cố Nhược Hy lạnh lùng nhìn Hứa Văn Tuệ được bảo dưỡng vô cùng tốt kia, tuổi tác rõ ràng là không cách mẹ là bao nhiêu thế nhưng nhìn lại trẻ hơn mẹ cả chục tuổi.
Đều là phụ nữ thế nhưng Hứa Văn Tuệ dựa vào cái gì mà được sống trong vinh quang và xinh đẹp như vậy chứ, còn mẹ cô thì lại vì nuôi nấng anh em bọn họ mà vất vả đến sinh bệnh.
Nỗi hận này, mãi mãi sẽ không thể nào tiêu tan được.Hứa Văn Tuệ bị Cố Nhược Hy nhìn mà kinh hãi, nửa câu sau cô vừa nói đó chính là năm đó khi Cố Nhược Hy khóc lóc chạy tới cầu cứu Cố Chấn Hồng bỏ tiền ra cứu anh trai, bà ta đã lạnh lùng nói với Cố Nhược Hy một câu: "Từ nay về sau Dương Thư Dung với bố cô Cố Chấn Hồng, nước sông không phạm nước giếng, cả đời này đều sẽ không qua lại với nhau! Cả đời này cũng đừng có mà bước vào cánh cổng nhà chúng tôi nữa!""Nhược Hy à, bố già rồi, cũng hi vọng con trai, con gái kề bên, cũng hi vọng một nhà đoàn viên.
Bố với dì Hứa thật sự đã biết sai rồi, con tha thứ cho bố đi.
Dù sao thì con cũng là con gái của bố, trên người chảy dòng máu của bố..."Cố Nhược Hy cũng lười nghe họ nói thêm một câu, lấy túi đi ra khỏi phòng bao.Cố Vũ Hiên nhanh chóng đứng dậy, vội vàng đuổi theo."Chị!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...