Thiên Giá Sủng Nhi Vợ Mới Của Tổng Tài
Lục Nghệ Thần mãi không đợi được đáp án của Cố Nhược Hy thì sắc mặt không vui.
Sự im lặng trầm mặc của cô đối với anh mà nói là một cú đả kích cực mạnh về mị lực của anh.
“Chị mau nói đi, em rất muốn biết.
Sao mà chị đánh bại được Tô Nhã, gả vào đây vậy?” An Khả Hinh không chịu bỏ qua, dùng lực lay cánh tay của Cố Nhược Hy.
Cố Nhược Hy yên lặng nhìn Lục Nghệ Thần, khẽ nói: “Không phải đã nói là hợp đồng hôn nhân rồi sao?”
“Cho dù là gì thì chỉ cần không phải là Tô Nhã thì em đều vui.
Đi, em đưa chị đến phòng em chơi.
Sau này có người chơi cùng em rồi.
Vui quá.” An Khả Hinh vội kéo Cố Nhược Hy lên lầu.
Nhưng Cố Nhược Hy lại nhìn qua Lục Nghệ Thần cũng đi lên theo sau.
Lục Nghệ Thần bắt lực mà nhún nhún vai, khẽ nói với cô: “Con bé là em gái tôi.
Em chồng sau này của cô.”
“Em gái!” Cố Nhược Hy kinh ngạc mở lớn mắt.
“Đúng thế, anh ấy là anh trai em.” An Khả Hinh quay qua cười tươi: “Đừng nói là chúng em không giống nhau nhé vì rất nhiều người đều nói như vậy.”
“Nhưng… hai người…” Ánh mắt của Cố Nhược Hy nhìn qua nhìn lại giữa Lục Nghệ Thần và An Khả Hinh.
Họ quả thực không có chỗ nào giống nhau cả.
“Cũng đừng hỏi sao em không họ Lục.
Vì em theo họ mẹ.”
An Khả Hinh nhún vai.
Thần thái này thì lại rất giống Lục Nghệ Thần.
Giống như cuối cùng An Khả Hinh cũng tìm được bạn chơi cùng.
Đem những búp bê đủ loại của mình ra khoe với Có Nhược Hy: “Từ nhỏ em đã thích sưu tầm búp bê barbi.
Lục Nghệ Thần còn chuẩn bị cho em một căn phòng.
Bên trong toàn là búp bê.
Đẹp lắm! Trong phòng em đều là thứ em thích nhát.”
“Đừng cho rằng chúng chỉ là búp bê.
Thực ra chúng đều có tên nhé.
Nó tên là Anna.
Nó là Feili.
Nó là Senti.
Nó là Sara…” An Khả Hinh giới thiệu những búp bê đó với Cố Nhược Hy: “Thường ngày đều là chúng chơi cùng em.” Cô ấy ôm một con búp bê mặc váy hồng xinh xắn lên, ôm chặt vào lòng: “Lục Nghệ Thần anh ấy quá bận, thường ngày đều không ở nhà.”
Cố Nhược Hy nhìn vào An Khả Hinh vừa đáng yêu vừa hoạt bát, đột nhiên thấy cô ấy được sóng trong nhung lụa nhưng đẳng sau đó lại rất cô đơn, khiến người ta đau lòng: “Sao anh áy không để em ra ngoài?”
“Vì sức khỏe em không tốt.” An Khả Hinh chu môi: “Có điều em đã quen rồi.”
Có Nhược Hy nắm lấy bàn tay mềm mại của An Khả Hinh: “Từ nay về sau chị có thời gian thì sẽ chơi cùng em.
Em sẽ không cô đơn nữa.”
“Thật sao?” An Khả Hinh vô cùng kích động mà ôm lấy Có Nhược Hy: “Tốt quá rồi! Ha ha… cuối cùng cũng có người chơi với em rồi.”
Lục Nghệ Thần đứng trước cửa phòng, hai tay đút túi quần, chau mày nhìn hai cô gái làm quen rất nhanh, cười nói vui vẻ.
Ngay cả anh cũng không kìm được mà vui lây, cong môi.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào Cố Nhược Hy.
Không ngờ cô gái nhỏ này lại dễ dàng khiến Khả Hinh thích như vậy.
Tô Nhã có gắng bảy năm nhưng Khả Hinh chưa bao giờ mở rộng trái tim, ngược lại càng lúc càng kháng cự Tô Nhã.
Sau này anh có hỏi An Khả Hinh, cô chỉ mỉm cười: “Vì Nhược Hy rất tốt bụng.”
Trốn trong căn biệt thự sang trọng này hai ngày, cuối cùng cũng không cần phải cân nhắc tới lời ra tiếng vào của đám người đó.
Mỗi ngày đều đi tản bộ cùng An Khả Hinh trong vườn hoa.
Rảnh rỗi thì tùy ý thiết kế váy vóc cho búp bê của cô ấy.
Cuối cùng cũng biết, thì ra cuộc sống có thể nhàn hạ bình yên thế này.
Nhưng đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới khiến cho trái tim vừa mới bình yên xuống của cô lại dậy sóng lần nữa.
“Cô tưởng núp dưới cánh của Lục Nghệ Thần thì sẽ an toàn sao? Tôi ở bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh của mẹ cô.
Không muốn bệnh tình chuyển xấu thì mau tới đây.”
Là Kỳ Thiếu Cẩn!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...