Thiên Duyên

Thiên đế hẳn nhiên đã có phòng bị. Ông ta hất bay cây trâm sang một bên, mấy đóa hoa tinh xảo được khắc trên đó cũng rơi ra. Hai người đứng cách nhau độ năm bước chân, Thiên đế trừng đôi mắt của ông ta nhìn nàng: “Ngươi… ta chiều chuộng ngươi biết bao năm, đây là cách ngươi trả ơn ta sao?”

“Chiều chuộng? Trả ơn?” Tử Doanh cười khinh miệt. “Ta nên trả ơn ngươi vì điều gì? Vì giết phụ thân ta, cưỡng đoạt mẫu thân ta? Biến ta từ một người thừa kế tôn quý thành một công chúa vô dụng yếu ớt? Ngươi chiều chuộng, hay ngươi muốn biến ta thành phế nhân?”

Không biết từ khi nào mà nàng đã lấy ra một thanh kiếm. Bộ dạng ngạo nghễ này hoàn toàn không giống nàng công chúa yếu đuối thường ngày, ngược lại còn có dáng vẻ của bậc quân vương hơn so với gã khốn kia. Đôi mắt hồ ly sắc sảo nhìn người trước mắt, môi mỉm cười, nàng hỏi: “Quân hồ tộc đã tới cửa cung, toàn bộ Thiên cung trên dưới không còn ai muốn giúp ngươi nữa. Ngươi còn muốn nói gì không?”

“Ngươi cảm thấy một con nhãi như ngươi thì làm gì được ta?” Thiên đế phẩy tay, tức thì, cấm chế mở ra, hàng loạt mũi kiếm nhằm vào nàng mà xông tới. Tử Doanh có chút kinh ngạc, nàng vốn không nghĩ hắn còn đủ mạnh để đặt loại cấm chế này. Có tới 9981 thanh kiếm trong cấm chế, mỗi cây đều được tẩm độc. Trong lúc nàng né tránh, Thiên đế đã lấy kiếm xông vào nàng: “Ngươi tưởng, ngươi đột phá thành thần là có thể đánh bại ta sao?”

Nàng vừa mới xoay người né một mũi kiếm, quay lại đã thấy lưỡi kiếm của hắn ở ngay bên cạnh. Trong tình thế nguy hiểm đó, mặt ngọc mà Hàn Diệp đã trao lại cứu nàng một mạng.


Có tiếng viên ngọc nứt ra, Tử Doanh liền có phản ứng, tung chiêu đánh bay Thiên đế. Hàn Diệp cũng đột ngột xuất hiện, đánh bay số kiếm còn lại của cấm chế.

Thiên đế nằm chật vật ra đất, một đòn của Tử Doanh khiến hắn choáng váng. Lúc này, hồ tộc cùng nhiều vị thần tiên khác cũng đã tràn vào. Đứng giữa biển người, những người từng tôn kính gọi hắn là Thiên đế, nay lại nhìn hắn với ánh mắt rẻ mạt, hắn không khỏi tức giận: “Các ngươi còn muốn gì?”

“Yêu đan đâu?” Tử Doanh hướng mũi kiếm về phía Thiên đế, lạnh lùng cất lời.

Cửu vĩ thiên hồ dù có được gọi là thần, nhưng bản chất vẫn là yêu, mà đã là yêu thì phải có yêu đan. Yêu đan của thiên hồ tộc đặc biệt hơn một chút, đó là không thể bị phá vỡ, không phá vỡ thì không chết được. Năm đó mẹ nàng cũng biết điều này mới cắn răng nhịn nhục cam chịu, vì bà chắc chắn rằng Thiên đế vẫn đang giữ yêu đan của cha nàng.

Chỉ cần lấy lại được yêu đan, sẽ có thể hồi sinh Thanh Khâu. Nàng đã tìm kiếm suốt bao nhiêu năm qua, giờ chỉ còn một chỗ chưa tìm mà thôi.

“Yêu đan gì chứ?” Thiên đế né tránh.

“Trong người ông, phải không? Ông muốn tự giao ra hay…?”

“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Ta chính là Thiên đế, là người đã nuôi dưỡng ngươi bao năm qua! Công sinh không bằng công dưỡng, đạo lí này ngươi cũng không hiểu à?” Ông ta vẫn ngoan cố cho rằng nàng là đứa con gái được nuông chiều từ nhỏ, vừa nhu nhược vừa yếu ớt, vốn không thể ra tay với ông ta được. Thế nhưng, ngay khi ông ta vừa dứt lời, một lưỡi kiếm đã xuyên qua người ông.

Cảm giác đau buốt làm ông ta choàng tỉnh, trừng mắt nhìn nàng. Ngay khi ông ta còn chưa kịp phản ứng, nàng đã rút kiếm ra, trực tiếp đưa tay vào và lấy trong đó ra một viên ngọc tròn nhỏ hơn lòng bàn tay màu tím sẫm. Ánh sáng còn vô cùng yếu ớt, le lói như sắp tắt.


“Không…”

“Ông đã luyện hóa nó bao năm qua nhỉ? Đồ đê tiện!”

Nàng phất tay áo bỏ đi, trực tiếp bay tới vực Tử Thần. Hàn Diệp vội vã đi theo sau. Khi hắn đuổi tới bờ vực cũng là lúc nàng định nhảy xuống dưới.

“Nàng thật sự muốn xuống đó một mình sao?”

“Dưới kia là người thân của ta. Ta không còn nhiều thời gian để chuẩn bị.” Nếu nàng tới muộn sẽ không còn cơ hội cứu phụ thân nữa.

“Nhưng dưới kia không chỉ có người thân của nàng. Dưới kia còn có rất nhiều yêu ma quỷ quái mà một mình nàng không thể đối mặt hết.” Hàn Diệp bước lên nắm lấy tay nàng: “Để ta đi với nàng.”


Tử Doanh ngẫm nghĩ rồi gật đầu, quả thật một mình nàng cũng không an toàn. Nhìn vực sâu đen kịt bên dưới, nàng hít một hơi thật sâu rồi lấy đà nhảy xuống.

Vực sâu thăm thẳm như không thấy đáy, đường xuống lại đầy giông sét, yêu lực ma lực rồi thần lực hỗn tạp, nhiều loại cấm chế thi triển tấn công cả hai. Nếu không phải có Hàn Diệp bảo hộ, sợ là nàng không thể xuống được dưới kia an toàn.

“Ngài mạnh như vậy, sao lại không nghĩ tới chuyện tấn công Thiên đế.” Hắn mạnh hơn nàng biết rất nhiều. Nếu vậy, hắn có thừa sức tấn công Thiên đế. Nhưng hắn đã không làm vậy, kể cả lúc nãy hắn cũng không tấn công Thiên đế.

“Có lẽ nàng không biết. Mọi vị thần trên Thiên giới này đều phải lập một lời thề tận trung với Thiên đế, nếu dám tấn công ông ta, trời đất bất dung, tự bạo mà chết, vạn kiếp không thể luân hồi.”

Đó là lí do mà dù cho có bất mãn với Thiên đế ra sao thì chúng tiên vẫn chỉ có thể làm lơ. Họ chỉ có thể ủng hộ, khó có thể giúp sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui