Thiên Duyên

Chuyện tình mập mờ như vậy thật sự khá thú vị, chỉ là nàng không có nhiều thời gian để cùng chơi với hắn. Liễu tần đã tìm ra mối hôn sự phù hợp để gả nàng đi, cũng là người mà theo nguyên tác nàng sẽ gả, dẫu cho có sớm hơn nguyên tác cả năm. Hẳn nhiên, đó cũng là sự sắp xếp của nàng.

Còn về phía Thái tử, Thánh chỉ tứ hôn đã được ban ra. Trong cung bây giờ nơi nơi đều náo nhiệt, duy chỉ có Đông cung và chủ của nó là vẫn hững hờ.

“Ta… thật sự không muốn…” Thái tử buông viết xuống, nhìn Thánh chỉ rồi lại nhìn bức họa mình vừa vẽ xong. Trong tranh, thiếu nữ dựa người trên thân cây, mắt đau lòng nhìn lên mặt trăng. Đó là hôm hắn tới muộn. “Nếu có thể… ta thật mong có thể cầu thân để nàng làm chính phi… nhưng nàng lại là muội muội ta…”

“Mọi người đều nói tiểu thư kia rất thú vị và mới mẻ, mẫu hậu cũng rất thích nàng. Nhưng ta lại cảm thấy nàng ta thật tầm thường, chỉ có nàng mới đặc biệt.” Đó là những lời mà hắn nói với nàng khi hai người ngồi tựa vai nhau trên một nóc cung vắng vẻ. Tử Doanh nhìn ánh đèn xa xa nơi Dưỡng Tâm điện, thẫn thờ rồi bảo: “Muội… mẫu phi đã… tìm được phu quân cho muội rồi… Mẫu hậu cũng đã đồng ý… Muội… hẳn là sắp phải gả đi rồi…”

“Cái gì?” Thái tử kinh ngạc. “Ta đã nói với mẫu hậu rằng nàng hãy còn nhỏ…”

“Muội…. Thật ra cũng không khác nhau mấy… thân là công chúa, sớm muộn gì muội cũng phải gả đi… Số phận đã định muội không thể gả cho người muội thương… Nhưng ít ra gả cho vị công tử này cũng rất tốt…”

“Là ai? Muội cảm thấy hắn tốt sao? Hắn tốt ở chỗ nào? Là nam nhân rồi hắn cũng sẽ tam thê tứ thiếp, tiền bạc lụa là cũng không thể thoải mái cho nàng được…”


Tử Doanh lắc đầu: “Nhưng ít nhất, muội vẫn ở đất nước này. Vẫn có thể nhìn thấy người muội thương ở đây, dẫu cho bên cạnh người đó là một người khác… Muội và người đó… vẫn ở cùng dưới ánh trăng này…”

Nàng vươn tay chỉ lên mặt trăng, cũng vì thế mà ống tay áo tuột xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn hằn lên những vệt đỏ. Hàn Diệp thảng thốt bắt lấy cánh tay nàng, hỏi: “Sao muội lại bị thương?”

“A… là muội bất cẩn…”

“Nói dối! Kia rõ ràng là vết roi! Nói! Ai đánh muội? Ta đòi công bằng cho muội.”

Tử Doanh rụt tay lại, e dè. Nước mắt chực rơi, Hàn Diệp càng thêm sốt ruột: “Đừng khóc, nói cho ta nghe là ai đi, có được không?”

“Muội… muội…”

Hàn Diệp mất kiên nhẫn ôm eo nàng nhảy xuống, hùng hổ muốn rời đi: “Nhất định là Liễu tần không an phận, còn dám tổn hại hoàng thân quốc thích.”

“Ca ca… không phải… không phải vậy… Liễu tần không sai… là muội sai…” Tử Doanh giữ tay hắn lại. Cung điện trống vắng chỉ có ánh đèn nhỏ mà nàng mang theo. “Muội… mẫu phi phát hiện tranh họa của muội giấu dưới giường nên mới trách phạt… là… là muội si tâm vọng tưởng không đúng người…”

“Nàng ta phát hiện nên muội mới phải gả đi gấp rút như vậy? Rốt cuộc… Doanh nhi… nàng đang thương ai…?”

Tử Doanh buông tay áo hắn ra, gió thổi qua không gian tĩnh lặng. “Đó là một sai lầm… một cấm kị…”


“Là ai?” Hàn Diệp mất kiên nhẫn lặp lại. Có tiếng bước chân nhỏ trên nền cỏ, Tử Doanh ôm lấy hắn: “Ca ca… muội… muội vẫn luôn thương thầm ca ca…”

Hàn Diệp chấn động đứng đơ ra một lúc. Tim hắn đập mạnh vì được người mình thích ôm lấy và tỏ tình. Nhưng ngay sau đó là một cơn đau quằng quại đến nghẹt thở: hai người là huynh muội, ở bên nhau chính là điều cấm kị.

“Ta…”

“Ca ca đừng nói… muội biết muội sai quấy… Chỉ là muội sợ không còn cơ hội nào nữa… Ca ca đã có hôn ước, chỉ sợ đời này kiếp này ta không có duyên. Muội… rất biết ơn huynh về thời gian qua… Từ nay hẳn ta nên cáo từ…”

“Không phải!” Hàn Diệp xoay người, giữ lấy bàn tay nàng áp lên ngực mình: “Nàng có nghe thấy không? Ta cũng… rất yêu nàng… mặc dù… ta biết…”

“Ca ca…”

“Đừng gọi ta là ca ca! Thật khó chịu!” Hàn Diệp dứt khoát ôm lấy nàng. “Ta ước gì ta và nàng không phải là loại quan hệ kia, để ta có thể danh chính ngôn thuận đón nàng qua cửa.”

Trăng thanh gió mát, được ôm người thương trong lòng cộng với mùi hương ngọt ngào làm trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc lạ, dù có cố kiềm nén cũng không thể được. Tử Doanh lại dụi vào lòng ngực hắn, thủ thỉ: “Thật ra… ta không phải huynh muội… muội… không phải con gái của Liễu tần mà là con của một cung nữ…”


“Nàng nói gì?” Thái tử ngạc nhiên, song vẫn không muốn buông nàng ra.

“Là thật… năm đó đứa con của Liễu tần đã chết rồi… muội chỉ là thế vào chỗ đó… Nhưng muội không thể vạch trần điều đó, vì mẹ con muội còn nợ ơn nương nương… muội không thể hi sinh vì tình riêng được. Nhưng muội cũng không muốn bỏ lỡ…”

Cánh cửa cung được đẩy mở, nàng kéo Hàn Diệp vào trong. Nàng kéo kéo cổ áo ra, để lộ cả yếm đào buộc lỏng: “Huynh có thể… tùy tiện cùng muội một lần được không… lần đầu cũng là lần cuối…”

Hàn Diệp nuốt nước bọt, trong đêm tối mịt mờ phát ra tiếng trầm khàn: “…Được”

Nhưng ngay khi hai người vừa chạm môi, mặt đất bỗng rung lắc dữ dội. Tử Doanh choàng tỉnh, nhìn thấy mọi thứ xung quanh như đang tan biến dần. Hàn Diệp trước mắt hóa thành một luồng sáng rồi vút bay lên trời.

“Thế giới này sụp đổ rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui