Đêm đó, Hàn Diệp uống say. Hắn đi lại trong những căn phòng, mân mê những đồ vật mà Tử Doanh mua về. Cô cũng thật hay, không để lại bất kì tư trang nào của mình, một chút đồ đạc có mùi hương của cô cũng không có. Nhìn căn phòng từng là nơi hăn “giải tỏa” trên người cô, trong lòng hắn dâng lên một nỗi xúc động không tên. Nhớ cô quá!
Nhớ lại buổi tối hôm nay, cô mặc chiếc váy đỏ táo bạo ôm sát từng đường cong cơ thể. Vẻ đẹp đó thật tuyệt vời, nhưng cô lại khoác lên mình áo khoác của kẻ khác. Điều đó khiến Hàn Diệp tức điên lên được. Cơ thể đó từng là của hắn, chỉ có hắn mới được nhìn thấy và chạm vào, vậy mà nay... Rồi hắn nhớ lại, hôm nay cô có uống rượu, liệu hai người...
“Ông chủ, ông đi đâu vậy?” Dì giúp việc thấy hắn lảo đảo bước ra ngoài thì muốn ngăn lại. “Ngài đang say, đừng lái xe.”
“Mặc tôi.” Hàn Diệp nhíu mày tỏ ý khó chịu. Dì giúp việc càng khó xử thêm. Không biết có phải vì gần đây đã nhận ra điều gì không mà dì ấy nói: “Lúc trước Lý tiểu thư đã dặn tôi nếu ông chủ say rượu thì không được để ông chủ lái xe... Nếu cần thiết có thể gọi cô ấy tới đón.”
“Cô ấy còn dặn dì những gì nữa? Có thể nói hết không?” Hàn Diệp dừng lại. Dì giúp việc ngập ngừng rồi cũng nói thật. Cô dặn các loại thuốc để ở đâu, dặn hắn bị bệnh gì, cần phải hạn chế những gì. Còn dặn hắn thời tiết phải chuẩn bị đồ thế nào, khi gặp đối tác mà say sỉn thì phải làm sao,... Tất cả mọi thứ cô đều dặn trước. Càng nghe, Hàn Diệp càng cười tươi hơn. Hắn biết mà. Cô yêu hắn rất nhiều. Chắc chắn bây giờ cũng thế. Chắc chắn cô đang chờ hắn tới.
Hàn Diệp nghĩ vậy liền xoay người rời khỏi nhà. Hắn lái xe với tốc độ chóng mặt, phóng tới khu nhà riêng của cô. Trước nhà và trong sân không có xe khác khiến hắn mừng thầm. Vậy là Tuấn Lâm không ở cùng cô.
Trong nhà chỉ có ánh đèn mờ, hẳn là chủ nhân ngôi nhà đã ngủ say. Hắn do dự muốn ấn chuông, rồi lại sợ làm phiền cô mà không dám. Thật là! Rõ ràng hắn là một tổng giám đốc kiêu ngạo, bao nhiêu người kính trọng, vậy mà nay lại vì một cô gái mà run tay.
Đúng là khi yêu con người ta có thể làm hết mọi thứ.
Tối hôm đó, hắn ngủ trong xe đậu bên ngoài nhà cô.
Thật ra từ đầu tới cuối Tử Doanh luôn dõi theo hắn từ cửa sổ. Nhưng cô không muốn ra mặt, muốn để hắn trải nghiệm cảm giác theo đuổi một người để hắn không bao giờ quên đi tình cảm này.
“Kịch bản này thật thú vị.” Tử Doanh vừa mới nhận được kịch bản của Cố đạo diễn nên muốn tìm hiểu một chút. Đại khái thì đây là một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết Âu cổ, khá mới mẻ và độc đáo. Nữ chính là tiểu thư một gia đình tử tước, vì gia tộc suy tàn mà giả trai làm hầu cận bên người thái tử. Hai người ở bên nhau sớm tối, lâu ngày sinh tình. Ngoài ra còn có không ít nữ phụ nhăm nhe vị trí chính phi thái tử, làm cho câu chuyện càng thêm kịch tính.
Cô mãi đọc đến sáng hôm sau, lúc ra ngoài quăng rác mới nhớ tới Hàn Diệp. Hắn thì đã tỉnh dậy từ lúc nào, quần áo xộc xệch, dáng vẻ phong trần mệt mỏi chờ ngày ở cửa. Cô vừa mở cừa ra, hắn liền chặn lại, thều thào gọi: “Tử Doanh... Tử Doanh... em...”
“A! Tổng giám đốc, sao anh lại ở đây?” Tử Doanh vờ giật mình kêu lên, sau đó hoảng loạn kéo hắn vào trong, đóng cửa lại. Cô giở giọng trách móc: “Anh có biết như vậy nguy hiểm lắm không? Lỡ có ai chụp được thì sao? Mà... hôm qua anh không về nhà à?”
“Em đang quan tâm anh sao?” Hắn ép cô lên cửa, hai tay chống ở hai bên tạo thành lồng giam ngăn không cho cô trốn thoạt. Tử Doanh lúng túng nhìn hai cánh tay cường tráng ấy, rồi cả hơi thở nam tính cách mình không xa, đang vờn trên đỉnh đầu mà không khỏi đỏ mặt: “Không có... tôi chỉ hơi ngạc nhiên...”
“Nói dối! Rõ ràng là em rất quan tâm anh...” Hắn càng cúi sát hơn, nhìn chăm chăm vào mắt cô. Tử Doanh né tránh: “Anh ở đâu cả đêm vậy? Cô Linh Vân sẽ lo lắng mất.”
“Em đừng có nhắc tới cô ta nữa được không?” Hàn Diệp đột nhiên lớn giọng làm cô giật mình. Hắn cũng nhận ra mình hơi lớn tiếng, liền dịu dàng áp tay lên một bên má của cô, nhẹ nhàng nói: “Em biết mà... anh không yêu cô ta nữa... cô ta thế nào... anh không quan tâm... Anh chỉ quan tâm em thôi...”
“Tổng giám đốc đừng đùa như vậy, anh chưa tỉnh rượu sao? Để tôi gọi người đưa anh về...” Cô xoay người muốn tránh đi liền bị hắn giữ lại. Tay hắn đặt ở eo cô, mân mê nhẹ nhàng. Đôi mắt diều hâu chăm chăm nhìn bộ váy ngủ có phần mỏng manh, dập dìu như cánh bướm. Váy hai dây để lộ cả xương quai xanh tinh xảo và da thịt trắng nõn. Ánh nhìn chăm chú của hắn như muốn xé toạc cả lớp áo đi để nhìn cô trần trụi: “Anh rất tỉnh táo... Em luôn mặc như vậy ư? Để ở với ai sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...