Thiên Duyên Định Thiên Niên


Ánh nến phất nhẹ theo cơn gió, sáng lên chiếu lên gương mặt như ngọc, không chút tì vết, diễm mỹ tuyệt tục của Tinh Hàm.

Gió từ cửa sổ thổi vào nhè nhẹ làm những ngọn tóc mây bay lung lay theo gió.

Một bàn tay đẹp, thon dài lười biếng tựa cằm, đôi mắt long lanh trước nến như nước mùa thu, mi tự tân nguyệt, chăm chú nhìn vào án thư trên bàn.

Tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên thư, từng trang từng trang chầm chậm lật qua.

Cảnh đêm, một mỹ nhân trụ cảnh, cứ như vậy mà đẹp say lòng người.
"Điện hạ, chiều nay phò mã vẫn không ra khỏi phủ nửa bước, hết rúc trong thư phòng lại đi lòng vòng khắp phủ, lúc nãy đã về phòng ngủ.

Nhìn phò mã có lẽ đã sắp nhàm chán chết nhưng nhất quyết không ra ngoài." Vu Nhã mở cửa bước vào, nói lại hành trình cả ngày hôm nay của Ngôn Thương Du.
"Ân." Tinh Hàm nhàn nhạt đáp.

Vì đề phòng Ngôn Thương Du một chút nên mới cho người xem chừng hắn, vốn dĩ hắn muốn làm gì nàng cũng chẳng quan tâm.
"Cốc...!cốc...!Công chúa, là thuộc hạ." Sau tiếng gõ cửa vang lên tiếng của Vu Vũ.

"Vào đi." Tinh Hàm dừng lại, nhìn về phía của Vu Vũ cùng Vu Phong lần lượt tiến vào.

Hiện tại trời đã tối, nếu như hai người lại chơi trò rớt từ trên xuống chỉ sợ có khi hù chết người nên rất lịch thiệp gõ cửa đi vào.
"Công chúa điện hạ." Hai người đồng loạt cúi người hành lễ rồi đứng thẳng.

Dù sao cũng là thân cận thị vệ, nơi đây không có người ngoài cũng không cần quá câu nệ tiểu tiết.
"Hôm nay trong lúc tìm tung tích Ngôn Thương Đình, thuộc hạ thấy Lâm Minh xuất thành liền đi theo.

Hắn vào một khách điếm ở ngoài Nam thành, đến trời sập tối thì một nữ nhân vào ngồi cùng bàn Lâm Minh.

Người này mặt có tám phần giống phò mã, nhưng rất xinh đẹp đoan trang, đúng hơn chính là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, diễm áp quần phương." Nói đến đây Vu Vũ có chút đỏ mặt, ngoài công chúa ra thì đây là lần đầu tiên gặp mỹ nữ tựa tiên vậy.
"Không phải thích người ta rồi chứ?" Vu Hoa đến bên cạnh đẩy vai Vu Vũ một cái cười xấu xa.
"Không...!không phải.

Chỉ là, lâu rồi mới gặp người đẹp như vậy." Vu Vũ có chút xấu hổ, mọi người đang nhìn hắn cười khúc khích làm hắn hận không có cái lỗ để chui.
"Sau này các người gặp nàng rồi biết.

Hứ!" Vu Vũ thẹn quá thành giận, dám trêu hắn, sau này si ngốc chảy nước miếng trước mặt người ta liền cho các ngươi mất mặt chết.
"Phò mã gia trừ cái tính có chút khó ưa nhưng chính là tuyệt sắc nam nhân, huống chi muội muội song sinh." Vu Nhã chân thật đưa ra nhận xét.
"Nhà ta có công chúa đứng đầu, sau có A Nhã tỷ tỷ, tiếp theo tới ta.

Ngươi nói xem nàng có thể chen tới đâu?" Vu Hoa một bên khinh thường Vu Vũ, tự tin nói.
"Tất nhiên là so cùng công chúa, ngươi làm gì có chân chen vào.

À thua công chúa một chút xiu xíu, là một chút, à không là nhiều chút." Vu Vũ mặt đầy khinh bỉ nhìn Vu Hoa, vốn muốn nói Ngôn Thương Đình có thể so với công chúa.

Nhưng thấy công chúa điện hạ nhìn hắn, hắn đành vội sửa lời.
"Trọng sắc khinh bạn." Vu Hoa trừng mắt nhìn Vu Vũ, sau đó quay đầu đi nhìn Vu Nhã, thấy Vu Nhã đang nhìn Tinh Hàm liền có chút tiểu khí nhìn thẳng vách tường.
"Tiếp tục vấn đề chính." Tinh Hàm mở miệng, nếu không nói bọn họ lại nháo đến sáng mất.

"Vâng, nàng cùng Lâm Minh hỏi một chút về phò mã, nguyên văn là: Dạo này ca ca có khỏe không, ca đang làm Đại phò mã à? Rồi không nói gì nữa.

Mặt nàng nhìn có chút lãnh, không giống phò mã cả ngày vẻ mặt không đứng đắn, nàng im lặng liền im lặng một chút cũng không nói thừa.

Qua hai chung trà, Lâm Minh liền nói lại những lời hôm nay phò mã nói ở thiện phòng cho nàng.

Nàng nói không cần liền phất tay đi ra.

Lâm Minh trực tiếp đi theo, chúng thuộc hạ cũng âm thầm đi theo nhưng qua vài đoạn thì...!mất dấu.

Lâm Minh đi tìm khắp nơi cũng không thấy nên lúc nãy đã về khách điếm thuê phòng nghỉ ngơi.

Thuộc hạ đã cho người lùng sục nhưng Ngôn tiểu thư cứ như vậy biến mất."
"Là đuổi theo không kịp?" Tinh Hàm nhìn Vu Vũ, tuy cả ngày cà lất cà phơ nhưng võ công cao cường thuộc hàng cao thủ, cư nhiên lại không theo kịp một nữ nhân.
"Vâng." Thừa nhận lời này, Vu Vũ vẫn là cảm thấy mất mặt.
"Tiếp tục tìm.

Thôi được rồi, hôm nay đến đây thôi." Tinh Hàm phất tay, đứng dậy bước về phòng.
Tinh Hàm cởi ngoại bạo, lên giường nằm xuống.


Hôm nay nàng thật sự phải suy nghĩ quá nhiều chuyện, nàng luôn thấy khó hiểu, còn phức tạp nhưng cũng không biết vấn đề nằm ở đâu, đầy mệt mỏi nên cũng nhanh chóng  từ từ đi vào giấc ngủ.
Bên chiếu trường kỉ, Ngôn Thương Du mở mắt.

Lắng nghe trong phòng hơi thở của Tinh Hàm thật nhẹ mà đều đều.
Ngôn Thương Du nhẹ nhàng ngồi trở dậy, đến bên huân hương thật nhẹ rắc ít bột màu trắng vào trong.

Qua một chốc, xác nhận Tinh Hàm thật sự đã ngủ sâu mới dịch người mặc vào đồ dạ hành.
Ngôn Thương Du nhẹ nhàng mở cửa sổ đi ra ngoài.

Nàng biết công chúa còn hộ vệ trong tối nên rất cẩn thận từng chút từng chút một.

Đến phòng của Lâm Minh xách hai cái tay nải chứa đồ của nàng đã cất giấu từ chiều ở đây liền ra cửa.

Lần theo đường ra hậu hoa viên, còn phải né thị vệ trong phủ, ẩn sau bụi trúc, Ngôn Thương Du liền từ đây giậm chân, dùng tốc độ nhanh nhất biến mất trong đêm...
[Thể loại truyện chính thức thêm ngụy incest rồi đấy mấy bae :3 con đường phía sau không gấp, cứ từ từ~ ngủ ngon cả nhà iu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận