Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Quá Gần

Người có việc vui tinh thần sảng khoái, Miêu Uyển cảm thấy chỉ cần nhìn Trần Mặc thì toàn thân đều nóng lên, máu sôi sùng sục, đương nhiên cái đó có thể bởi vì nàng ăn mặc chỉnh tề chui vào trong chăn nên toàn thân đều xuất mồ hôi. Vì thế sau khi đổ mồ hôi xông, nàng liền cảm thấy thân thể mình kỳ tích khỏe lên nhiều.

Trần Mặc ngồi một lúc lâu, phát hiện mình thật xấu hổ, mà cô gái kia càng xấu hổ hơn, nên đi ra tiệm cơm ngoài ngõ mua một phần cơm chiều cho Miêu Uyển, chăm sóc cho nàng ăn nhiều một chút. Trên cơ bản, khái niệm chăm sóc người bệnh của Trần Mặc chỉ dừng lại ở giai đoạn sơ cấp ăn no mặc ấm của chủ nghĩa xã hội khoa học, mà đồng thời, quảng đại quần chúng nhân dân cũng là một mệnh lệnh quan trọng đối với vị anh trai này, chúng ta không thể yêu cầu quá cao, may mà Miêu Uyển là một cô gái dễ thỏa mãn bản thân, thế nên vào thời điểm ăn cơm buổi tối, trong lòng cô vô cùng mỹ mãn, chỉ có điều bị sặc ớt mà thôi.

Vừa rạng sáng ngày thứ 2, Mạt Mạt nhìn Miêu Uyển khỏe mạnh như rồng hổ xuất hiện tại cửa tiệm, nhất thời kinh ngạc không thốt nên lời, sức mạnh ái tình quả nhiên thật vĩ đại.

Mạt Mạt ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trời, khiến dòng nước mắt nóng hổi của nàng xuôi thành sông.

Miêu Uyển ngượng ngùng không được tự nhiên, cọ cọ bả vai Mạt Mạt "Buổi tối mình mời cậu ăn cơm ha."

Khóe mắt Mạt Mạt chớp một cái, ra ám hiệu như là "Biểu lộ tình ý rồi."

Mặt Miêu Uyển càng đỏ hơn, cơ hồ có thể ép ra nước, lặng lẽ gật gật đầu không tiếng động.

"Có cảm giác gì?"

Miêu Uyển nhìn trời "Phỏng chừng, không khác lắm với chuyện Chu Đổng tự mình đứng dưới lầu cậu hát tình ca."

"Woa, khoa trương vậy hả? Nào, nói cụ thể một chút, tiến tới một bước kia chưa?" Mạt Mạt giả bộ mượn công việc kề sát vào.

"Trao đổi điện thoại, sau đó, anh ấy đồng ý mời mình ăn cơm."

Mạt Mạt khinh thường "ôi" một tiếng.


"Từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến... Không nên gấp gáp, không nên gấp gáp..." Miêu Uyển cầm ngón tay vẽ vòng trỏn trên đỉnh đầu

Mạt Mạt lé mắt "Cậu từ từ làm hòa thượng đi."

Miêu Uyển không vội buồn bực, đem bơ rót vào, bắt đầu đánh.

Điện thoại di động im lặng ở trong túi, bị nhiệt độ cơ thể ủ đến nóng lên, Miêu Uyển suy nghĩ đến số điện thoại Trần Mặc đang nằm trong điện thoại của mình, trong lòng liền thấy yên ổn đặc biệt. Xã hội hiện đại cũng có chổ tốt của xã hội hiện đại, thời xưa mới gặp đã yêu, lại bị chia cách đôi nơi mười năm sinh tử mênh mang, bạn nói xem nếu như có điện thoại di động, thì có biết bao nhiêu nam nữ đâu cần oán thán cô đơn chứ.

Có một số việc định là như vậy, cho dù mình không đi làm, ngẫm lại cũng tốt, tựa như mình thu nhập bảo bối thiên cổ cất giữ ở nhà, cho dù là mắc thế nào cũng cảm thấy mỹ mãn.

Trên cơ bản, bây giờ bạn học Miêu Uyển đối với dãy số di động của Trần Mặc cũng là một kiểu tâm tình, cho dù là không gọi, ngẫm lại cũng cảm thấy vui vẻ, ông chủ đến nhìn thấy Miêu Uyển sửng sốt một lúc lâu, nghĩ thầm, chẳng lẽ cô gái này sốt đến ngẩn người? Một nha đầu rất thông minh, tại sao lại ngây ngô cười chứ?

Vì thế nha đầu thông minh ngây ngô cười vui tươi hớn hở cọ cọ vào ông chủ trước mặt, mè nheo cực kỳ chuyên nghiệp "Ông chủ, trời bắt đầu đông rồi."

Ông chủ gật đầu, đúng vậy, rất lạnh.

"Mùa đông là cơ hội đó. Ông xem đi, ngày lễ từng bước từng bước đang tới, tiết Cảm Tư, lễ giáng sinh, Nguyên đán..."

Ông chủ tiếp tục gật đầu, nghĩ thầm, làm sao vậy?

"Cho nên chúng ta phải nắm chặt thời gian đẩy sản phẩm mới, thừa dịp ngày lễ..." Hai mắt Miêu Uyển phóng quang, lấp lánh tỏa sáng.


Ông chủ mừng rỡ, vỗ tay một cái "Thật tốt quá, chính là thích bộ dáng đầy nhiệt tình này của cô, lúc này mới đúng, tuổi trẻ phải có tinh thần đổi mới. Mạt Mạt, ngoan ngoãn học hỏi Tiểu Miêu."

Miêu Uyển cười hì hì, Mạt cô nương kiên trinh bất khuất ngẩng đầu liếc mắt khinh bỉ.

Đây là hành vi gì chứ, đây là lấy việc công làm việc riêng rõ ràng, đây là nền tảng lấy chủ nghĩa xã hội khoa học, nhổ lông cừu chủ nghĩa xã hội khoa học !!

Miêu Uyển và cô liếc nhau tóe lửa khắp nơi, truyền ra ý tứ: Đừng lắm mồm. Ăn thịt người miệng ngắn*! Tôi sẽ giúp miệng cậu ngắn lại. (*Ăn thịt người miệng ngắn: ý là được đồ của người khác thì phải nhún nhường.)

Nhãn cầu của Mạt Mạt xoay một vòng, giòn giã nói với ông chủ một tiếng, nè!

Ông chủ vui tươi hớn hở rời đi.

Tựa như lúc còn nhỏ, luôn luôn để viên chocolate ngon nhất ăn sau cùng, Miêu Uyển cả ngày nhìn nhìn điện thoại di động, rốt cuộc chống đỡ đến lúc đóng cửa tiệm mới gọi cho Trần Mặc, đáng tiếc, không ai bắt máy. Miêu Uyển thất vọng một hồi, trong lòng dấy lên trăm ngàn tâm tư, cực kỳ ảm đạm bỏ điện thoại vào trong túi áo.

Ban đêm ở phố cổ, an tĩnh thê lương, Miêu Uyển lấy khăn quàng cổ lớn quấn lên đầu mình, mang bao tay da, đi ra ngoài.

Chuông điện thoại vang lên trong yên tĩnh, điệu nhạc nhẹ nhàng, Miêu Uyển nghe xong khúc nhạc dạo mới phát hiện ra là điện thoại của mình đang kêu, vất vã vụng về lấy cái vật nhỏ đang run trung túi áo ra, vừa nhìn thấy dưới ngọn đèn, thiếu chút nữa làm rớt bể.

Rõ ràng hai chữ -- Trần Mặc, đang nhấp nháy trên đó.

Miêu Uyển vui vẻ cắn cái môi tê tê vì lạnh của mình, tiếp theo, dùng một giọng nói dịu dàng nhất "Alo"


"Vừa rồi trong đội tắt đèn điểm danh, điện thoại để trong văn phòng không có nghe thấy." Giọng nói Trần Mặc bình tĩnh, nhưng Miêu Uyển không hiểu, chỉ cảm giác giọng nói của anh cũng có nhiệt độ, những gì thuộc về Trần Mặc, đều là 41 độ không dư không thiếu, ấm áp lòng người.

Miêu Uyển xấu hổ nói "Thật ra cũng không có việc gì, chỉ là muốn nói cho anh biết em hết bệnh rồi."

Trần Mặc ừ một tiếng, nói "Hôm nay anh cũng vội quên, không hỏi bệnh em sao rồi."

Miêu Uyển nheo mắt cười cười "Chút nữa anh còn có công việc sao? Em không quấy rầy anh nữa."

"Không có, nghỉ rồi." Trần Mặc nghĩ nghĩ, đơn giản nói thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình, khi nào thì làm việc, khi nào thì có thể nghỉ ngơi, khi nào thì nhất định cô không tìm được, khi nào thì có thể chờ điện thoại của cô.

Miêu Uyển nghe ba chữ "chờ điện thoại" thì tim đập thình thịch, cho dù biết rõ người không nhìn thấy, vẫn lại cực kỳ ngoan cường đỏ mặt trong gió rét, ấp úng hỏi "Về sau em có thể thường xuyên gọi điện thoại cho anh không?"

Trần Mặc nghe ra tiếng nói đó đang lo lắng, cả cười "Đương nhiên có thể rồi. Sau mười giờ là anh rãnh."

Miêu Uyển phấn chấn cao hứng, ngẩng đầu, nhìn sao trên bầu trời như nháy mắt với nàng.

Trần Mặc cúp điện thoại, nán lại vài giây, trông lòng rất quái lạ, có tư vị nói không nên lời, cái này có thể xem như là yêu đương ư? Mỗi buổi tối hằng ngày sẽ có người gọi điện thoại nói chuyện vô thưởng vô phạt với mình, bắt đầu muốn học hỏi lo lắng cho một người, nhớ rõ cô có khỏe lại chưa...

Trần Mặc di chuyển đầu ngón tay trên di động một hồi, kiếm ra một dãy số bấm vào.

Tiếng nói của Lục Trăn viễn viễn đều mang theo ba phần cười, bên ngoài vọng vào tiếng va chạm vô cùng náo nhiệt "À, Schiko."

"Ừ, có rảnh không?" Trần Mặc ngã lưng vào ghế tựa.

"Có, tôi còn chưa chính thức giữ trạng thái bí mật mà, việc công hay việc tư? Cứ nói tự nhiên."


"Chuyện riêng."

"Trần Mặc, tôi không nghe lầm chứ, cậu cũng có việc riêng?"

Trần Mặc nhất thời 囧, Lục Trăn đợi một hồi không nghe tiếng đáp lại, thành khẩn nhận lỗi "Mặc Gia, tôi sai rồi được chưa, chuyện gì, ngài cứ nói. Nói một nửa giữ lại một nửa, làm lòng tôi ngứa ngáy."

"Tôi, có bạn gái." Trần Mặc vốn tưởng rằng phía bên kia sẽ phát ra một tiếng kêu sợ hãi, nhưng mà đợi một hồi lại không có, sau khi im lặng một hồi, Lục Trăn nói một câu sâu sa "Trần Mặc, hoan nghênh trở lại trái đất."

Vì thế, Trần Mặc cười vang lên.

"Khoa trương như vậy sao?"

"Tuyệt đối có, bằng không cậu thử đem tin tức này nói cho đội của chúng ta, tôi cam đoan, ngày mai Phương Tiến có thể chạy đến ngay."

"Đừng mà, cậu đừng nói với cậu ấy biết, còn chưa coi bát tự mà."

"Như vậy." Lục Trăn đồng tình "Thì tính hắn vốn nôn nóng, cho dù ngày mai không chạy nhanh đến thì cũng sẽ thúc giục các cậu viên phòng... Sẽ nói cho cậu ba tháng, phải có con để cho bọn tôi đùa giỡn."

Trần Mặc không trả lời, yên lặng 囧, vì thế, Lục Trăn hoa lệ lỗng lẫy suy nghĩ lệch hướng, mội tiếng kêu sợ hãi "Trần Mặc, cậu hẳn không viên phòng rồi chứ."

Trần Mặc liền đổ mồ hôi, vỗ bàn rống lên "Cậu nghĩ cái gì vậy?"

"À, à... không, không có gì, cậu cũng biết đức hạnh của tôi mà, no ấm suy nghĩ dâm dục, cậu đừng chấp nhất với tôi." Lục Trăn nghĩ thầm, mình đùa hơi quá rồi, Mặc Gia thẹn thùng, anh ta liền giải thích, lòng đầy tà niệm "Cái đó, Trần Mặc à, cuối cùng là cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?"

"À... Cũng không có gì." Trần Mặc khàn giọng, thật ra anh cũng đúng là không có chuyện gì, chỉ là kích động muốn tìm người nói ra hết thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui