Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Quá Gần

Trần Mặc không biết tâm mẹ anh đã tàn với anh hay không, hoặc là việc xã giao trong thành phố này lớn như vậy, anh liên tiếp gay gắt với bốn nữ tinh anh, tin tức truyền ra khiến mẹ anh giảm đi danh dự. Dù sao cha anh gọi điện thoại bảo anh chủ nhật về nhà ăn cơm, buổi trưa đó mẹ nhìn anh bằng ánh mặt lạnh hơn bình thường, nhưng không có nói thêm gì hết.

Trần Mặc nhớ ra bọn họ cho đến bây giờ vẫn ít khi nói chuyện với nhau, giữa hai người trao đổi duy trì trình tự đơn giản nhất.

Cái này, mẹ cảm thấy được, con nên làm thử đi.

Sau đó, được, hoặc là không được.

Một câu trả lời, nói ra cũng không có cải biến gì, trao đổi giữa hai người luôn luôn giống như hai tảng đá đụng nhau, mỗi người đều ngang ngạnh. Trần Mặc nhìn cha anh nhìn cha anh luôn luôn nhìn hai người cười khổ bất đắc dĩ hoặc lắc đầu, đúng là đại gia có chút bất lực đối với việc này. Hôm đó sau khi ăn cơm xong, Ba Trần lôi kéo cánh tay Trần Mặc nói "Mẹ con cũng là quan tâm con, con đừng trách bà ấy."

Trần Mặc nói "Con biết."

Nếu con không biết, tại sao lại để cho mẹ ở trước mặt con nói nên hay không nên chứ? Trần Mặc nghĩ thầm, chuyện này đã là thỏa hiệp lớn nhất của mình.

Buổi chiều khá là rãnh rỗi, đã xin phép theo thói quen, hiện tại không có chỗ nào để đi, Trần Mặc cúi đầu, khoác áo bành tô của mình lên chậm rãi rời đi. Kỳ thật, ngày Lục Trăn đến, hơn 11h đêm xe đi thẳng đến Bắc Kinh, căn cứ thần bí của bọn họ là luôn sẵn sàng đón quân địch, năm đó bọn họ đã chứng minh rằng bọn họ có tư cách ở lại trong con mắt khủng hoảng của Hạ Minh Lãng. Vì thế, nói cái gì là khách sạn năm sao chẳng qua là nói giỡn thôi, Trần Mặc vốn tính dẫn Lục Trăn đến nhà hàng cao cấp nhất ở Tây An, nhưng mà Lục Trăn đứng ở cửa cười nói "Người anh em, bào ngư di cá kiếp trước tôi đã ăn đến ngán rồi, tôi nghe nói ở chổ mấy cậu có một cái phố ăn vặt của người Hồi?"

Vì thế Trần Mặc chỉ có thể lên xe dẫn anh ta đi phố Đại Mạch.

Đêm thành phố vừa mới bắt đầu, than lửa trong bóng đêm nướng thịt bò, thịt dê tỏa khói nghi ngút, tất cả phố thị đều ánh sáng hồng hào, cũng là khói lửa nhân gian.

Trần Mặc và Lục Trăn đi đến một quán nhỏ ven đường mua một chút thịt nướng, hai xâu thịt dê, hai xâu thì cừu, vừa đi vừa ăn, Lục Trăn vừa ăn vừa nói thầm, chưa đủ vị, chưa đủ vị. Trần Mặc bất giác nghĩ đến năm đó Lục Trăn và Phương Tiến vì một cục thịt dê nướng mà đánh nhau, té tới té lui ở trên thảm cỏ, đội trưởng ngồi ở phía sau lò lửa cười mắng "Có thịt ăn thì đã ngăn không nỗi miệng các cậu."

Dường như chỉ mới là hôm qua.


Lục Trăn tửu lượng rất khác, đa số mọi người không thích uống beer, đương nhiên là Trần Mặc không bằng, mà anh cũng thích uống loại thức uống chua cay, vì thế một người uống rượu đế một người uống nước lọc. Đêm dài trăng sáng, sắc mặt Lục Trăn càng uống càng trắng, bánh bao thịt dê căng mềm, trên mặt nước canh có vài lát ớt, hai người đều ăn đến bốc khói trên đầu.

"No rồi." Lục Trăn ôm bụng cười cực kỳ thỏa mãn.

Trần Mặc lau miệng, lái xe dẫn Lục Trăn đi đến tường thành cổ. Đó là một thành phố ngày xưa, mấy năm nay thay đổi rất nhiều, mà chỉ còn một đoạn này vẫn còn lưu lại vết tích xưa. Ở gốc tường thành có hai người già lưng khòm, rất xa có vài tiếng mõ gõ, nghe thê lương ngút trời.

Gió lớn, Trần Mặc nhìn Lục Trăn cài nút áo bành tô của mình lại từng bước một đi về phía trước, đi tới đi lui cũng không có cười, trong bóng đêm thanh tịch anh nghe Lục Trăn ca thì thầm, điệu nhạc tinh tế, nhưng đến khi nghe rõ, mới biết được thực sự không phải như thế.

"Có lẽ tôi từ biệt, sẽ không quay trở về nữa. Cậu không lý giải, cậu không hiểu được..."

Trần Mặc hít một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo tiến vào trong khoang mũi, chua xót, anh nhìn Lục Trăn dựa vào tường thành cỗ ngàn năm ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời lấp lánh trong màn đêm.

".... Có lẽ cậu ngã xuống, sẽ không còn đứng dậy. Tôi vẫn không thể vĩnh viễn chờ mong..."

Trần Mặc đi qua đứng kế anh ta, nhẹ giọng hát hai câu ".... Có lẽ tôi hôn mê, cũng không thể tỉnh lại, cậu không tin ta hóa thành dãy núi..."

"Trần Mặc" Lục Trăn khịt khịt mũi, cười hì hì "Có phải tôi là người đặc biệt không có tiền đồ hay không?"

"Chắc chắn không." Trần Mặc đưa tay khoác vai Lục Trăn.

Có lẽ ánh mắt của cậu, không còn mở ra... Cậu không lý giải được tình cảm trầm mặc của ta.


Nếu là như thế, xin đừng bi ai, trong mảnh đất của đất nước có tình yêu của chúng ta.

Nếu là như thế, cậu đừng bi ai, trên cờ của đất nước có máu của chúng ta.

.....

Trần Mặc nhớ đêm đó Lục Trăn im lặng khóc trên vai anh, anh ta nói: Tại sao tôi vô dụng như vậy chứ? Hiện tại tôi bắt đầu khó chịu, Trần Mặc, cậu có nhớ bọn họ không?

Trần Mặc... Trần Mặc... Cậu nhớ bọn họ hay không?

Trần Mặc nhắm mắt một chút, xung quanh mời mịt, lại phát hiện bất tri bất giác chạy đến cửa "Nhân gian", anh đẩy cửa đi vào.

Mạt Mạt nghe tiếng chuông cửa vang lên, theo bản năng nói "Hoan nghênh đến thăm", Trần Mặc đảo mắt không thấy Miêu Uyển, liền nói với Mạt Mạt "Chocolate nóng."

Mạt Mạt gật đầu, khuấy leng keng vào vách chén, một lúc lâu sau, cô rót một chén chocolate nóng, lấy phần bánh ngọt trong tủ lạnh ra. Kỳ thật, Trần Mặc chưa ăn cũng đã phát hiện có điều không đúng, nếm một chút đã xác nhận được. Mạt Mạt nhìn anh từ xa, nghĩ thầm, tôi đếm đến 10, nếu anh phát hiện, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật.

Nhưng mà Trần Mặc chỉ thoáng nhíu mày một cái, theo quán tính ăn hết cái bánh trước mặt, nếu như anh từng đói đến bụng chảy máu, bản năng sẽ không lãng phí bất cứ thức ăn gì. Mạt Mạt có phần nhục chí, nhưng đối với cô bé này có khi dễ dàng bị thất bại lại khơi lên được tâm huyết, bỗng nhiên cô nổi lên dũng khí ngồi đối diện với Trần Mặc.

"Anh có phát hiện bánh ngọt hôm nay có gì lạ không?"

"Cái này cũng không giống." Trần Mặc gõ cái chén một cái "Các cô đổi đầu bếp?"


"Chúng tôi không có đổi đầu bếp, chỉ là cái anh ăn từ đó đến giờ đều khác với người khác." Mạt Mạt cực kỳ kích động nói.

Trần Mặc kinh ngạc nhếch mày lên.

Mạt Mạt hưng phấn giảng giải, căn cứ vào lập trường bạn tốt, cô hoàn toàn tô điểm cho đẹp hành vi si tình của Miêu Uyển, đem đóng gói lại cô thiếu nữ trong tưởng tượng, ngưỡng mộ nhân vật anh hùng, loại ngưỡng mộ này là thuần khiết, trong trẻo, vô dục vô cầu, cho nên tình cảm đó là tán thưởng và quan tâm.

CHo nên, Trần Mặc, chẳng lẽ anh không muốn hồi báo cô ấy một chút sao?

Mạt Mạt nói vòng vo một hồi, mà Trần Mặc rất bình tĩnh lấy tinh hoa sở tại trong câu nói của cô. Bỗng nhiên anh cảm thấy rất thú vị, làm một người đàn ông hẳn có lòng tự trọng, làm một quân nhân hẳn có cảm giác vinh dự, mà một người đàn ông lạnh lùng cũng sẽ thích bị một cô gái trẻ đáng yêu ngưỡng mộ si mê.

Mạt Mạt ghi địa chỉ phòng thuê của Miêu Uyển cho Trần Mặc, Trần Mặc uống sạch phần chocolate nóng còn lại, cầm tở giấy đi ra ngoài. Mạt Mạt hưng phấn trong lòng, hao tâm tổn sức, hoàn thành một kỳ tích gặp nhau tốt đẹp bao nhiêu.

Miêu Uyển lăn tới lăn lui trên giường như chiên bánh, mùa đông ở thành phố này thật là lạnh, khác với nơi cô đã sinh ra và lớn lên, sau khi vào đông thân thể Miêu Uyển vài lần thất thường, rốt cuộc cũng ngã bệnh. Đang là khách tha hương, bình thường không cảm thấy tịch mịch cô đơn, nhưng đến khi bị bệnh lại trở nên rõ ràng dị thường. Miêu Uyển than ngắn thở dài, ai oán hôm qua cô nên đến bệnh viện kiểm tra, nếu cô không dây dưa kéo dài ảo tưởng thân thể mình khỏe mạnh, thì bây giờ cô cũng đã tốt rồi, có thể cười tít mắt đứng ở sau quầy của Nhân gian mà ngắm nhìn Trần Mặc.

Cô đau thương tưởng tượng, không biết phẩm chất của bánh ngọt và chocolate sáng nay cô làm có thể ngon hay không? Phải biết là bệnh cảm sẽ khiến cho vị giác con người thoái hóa, mà Trần Mặc, không biết có nếm được sự bất đồng trong đó hay không? Đầu lưỡi người làm bánh ngọt cho anh bị vô cảm, không nếm được mỹ vị.

Cô nằm trên giường miên man suy nghĩ, bỗng nhiên cúi đầu bật cười.

Miêu Uyển, thực tế một chút, nếu hôm nay anh có thể phát hiện sự vắng mặt của mình, cũng đã thấy vui mừng rồi, không nêu yêu cầu quá nhiều.

Mạt Mạt gọi điện tới hỏi cô đang ở đâu.

Miêu Uyển không chút khách khí làm nũng, mãnh liệt yêu cầu quần chúng nhân dân phải hỗ trợ tinh thần hữu ái, nên vì cách mạng tiên phong, thân thể khỏe mạnh mới có thể cống hiến cho nghiệp lớn.

Mạt Mạt cười hì hì, nói, đại lễ, tớ tặng cậu một đại lễ.


Miêu Uyển cảnh giác: Cậu lại ăn vụng thứ gì đó của tôi? Tôi nói cho cậu nghe, tôi giấu ở trong ngăn tủ...

Mạt Mạt cười không thở nỗi trong điện thoại.

Bỗng nhiên giọng Miêu Uyển dịu dàng hỏi han: "Hôm nay Trần Mặc có đến không?"

Mạt Mạt nói "Đến rồi."

Miêu Uyển a một tiếng, lại hỏi "Cô gái hôm nay trông như thế nào?"

"Hôm nay không có cô gái nào hết." Giọng nói Mạt Mạt mang theo ý cười.

"A...." Miêu Uyển bắt đầu ai oán.

Cốc cốc cốc.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa thập phần chỉnh tề.

"Ai vậy?" Miêu Uyển lên tiếng ở trong phòng, phát hiện cổ họng mình khàn khàn, nói không được cao giọng, Miêu Uyển khoác áo đứng lên, đoán rằng chẳng lẽ chủ nhà đến thu tiền thuê nhà?

Trong trí nhớ của Miêu Uyển, ánh mặt trời buổi chiều mùa đông giống như tháng 7, thuần khiết trong suốt, óng ánh sáng chói, mà khi cô mở cửa, vừa nhìn thấy Trần Mặc đã cảm thấy được như vậy, quân trang màu xanh lá cây dưới ánh mặt trời nổi bật, vì thế gương mặt ngược lại mơ hồ.

Miêu Uyển trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui