Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Quá Gần

Vừa kết thúc một năm, trong lòng mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đầu năm là lúc chu kỳ huấn luyện bắt đầu, những người lãnh đạo đều đặc biệt coi trọng việc luận võ với đại đội đặc công cho nên không thể chậm trễ, mà đồng thời công tác đón người mới đến cũng phải triển khai, các tân binh sẽ được chia đến các đội, Thành Huy, Thành Thiên và ngay cả đại đội trưởng cũng trở nên gần gũi thân thiết với các tân binh, hy vọng có thể tìm thấy một vài hạt giống tốt.

Trần Mặc nhìn cái cây không biết tên ngoài cửa sổ, những chiếc lá xanh tinh tế ẩn mình bên trong chạc cây, anh bỏ thêm một ít lá trà vào bình, đây là quà mừng năm mới mà Miêu Uyển mang từ nhà lên. Quê cô sản xuất loại trà xanh tốt nhất, Miêu Uyển dặn đi dặn lại là phải bỏ vào tủ lạnh, nếu không hương vị sẽ mất dần đi, lúc ấy Trần Mặc cũng đồng ý, nhưng thật ra phòng làm việc của anh làm gì có tủ lạnh, đương nhiên là trong túc xá cũng không có, Trần Mặc chợt phát hiện thì ra mặc dù không có tủ lạnh, anh vẫn sống được nhiều năm như vậy.

Lá trà vẫn đặt trong ngăn kéo ở văn phòng, dường như hương vị đã thật sự thay đổi. Thỉnh thoảng Thành Huy cũng qua uống với anh một ly, theo lời cậu ta nói thì hình như biến vị thật rồi, lão Thành sụt sịt, nói trà tốt như vậy người ta đặt ở trong tủ lạnh hơn nửa năm, bảo quản tốt như vậy mang tới tặng cho cậu, cậu lại cẩu thả như vậy, thật là lãng phí mà. Trần Mặc cười nói anh cũng không muốn uống mà, mỗi ngày anh đều uống, cũng không dễ dàng gì cả.

Trên bãi tập dưới lầu, các tân binh đang tập hợp xếp thành một hàng dài, trong lúc vô ý Trần Mặc quay đầu, nhìn thấy một tân binh đang thử súng, chĩa ngược họng súng đuổi theo đồng đội của mình, hai người chơi đùa rất vui vẻ, Trần Mặc nhìn thấy trong lòng tức giận tiện tay cầm cái máy đóng sách trên bàn lên ném qua, tân binh cầm súng nghe vút một cái, dưới chân xuất hiện một cái hố to, đương sự sợ tới mức thả mông xuống đất. (Di: ta không biết là máy gì, QT ca ca ghi thế á)

Trần Mặc đập bàn: "Đứng lên!"

Muốn tạo phản rồi sao, là tân binh, cầm súng chưa quen mà dám cầm chơi như vậy, nếu như trong súng có đạn thì phải làm sao?

Tiểu đội trưởng thấy tiểu binh của mình đang run rẩy bò dậy, tội nghiệp nhìn lão Thành, lão Thành đồng chí ho khan một tiếng, cúi đầu xuống xem văn kiện.

Trần Mặc không nói gì, chỉ dùng ánh mắt quét qua nhìn ba binh lính đang cúi đầu, cuối cùng hắng giọng một cái: "Đi ra ngoài, vừa chạy vừa vác đồ đủ 15 km cho tôi, chết thì chôn tại chỗ, không chết thì trở về đây."

Ba binh lính với ánh mắt tỏa sáng nhanh chân chạy mất.


Thành Huy chậm rãi ngẩng lên đầu: "Tiểu tử cậu thật ác độc!"

Trần Mặc cầm cái chén uống trà, nghĩ rằng, nhiêu đó thì tính cái gì, cậu ta còn không biết lúc anh mở miệng là đã giảm giá 30% rồi, đáng lẽ là chạy 30 km và vác đồ cơ.

Người mới, toàn lũ trẻ ngây thơ, hình như những đứa trẻ có đầu óc đơn giản đều thích dùng súng chĩa vào người khác, nhưng thật ra lá gan của bọn họ không thể chịu nổi hậu quả của một lần bắn, chẳng qua là bọn hỏ cảm thấy chơi rất vui mà thôi, Trần Mặc rất ghét những người dùng súng dọa người khác.

Bởi vì súng không phải là món đồ chơi, nó không tốt một chút nào, súng là hung khí, là công cụ giết người, là anh em, là nơi duy nhất để dựa vào.

Trần Mặc nhớ có một lần anh để Miêu Uyển nhìn thấy súng của anh, Trần Mặc tháo tung khẩu súng, sau đó lắp lại, anh nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Miêu Uyển, trong lòng cảm thấy tự hào. Anh nắm tay cô vuốt ve nòng súng, phiến kim loại màu nâu xanh kim và ngón tay trắng nón để cùng một chỗ, hình ảnh đối lập mãnh liệt như vậy làm cho Trần Mặc cảm thấy hoảng hốt.

Anh thích nhất cô gái đang ôm cây súng anh yêu nhất, cảm giác này vừa trái ngược vừa hòa hợp.

Trần Mặc hướng dẫn Miêu Uyển làm động tác nhắm bắn, Miêu Uyển hưng trí bừng bừng đứng ở trước mặt để anh lấy cô làm bia ngắm, anh nhanh chóng hạ họng súng xuống. Mầm Uyển hỏi từ trong ống ngắm hình ảnh của cô như thế nào, Trần Mặc lắc đầu, anh không thể tưởng tượng được gương mặt của Miêu Uyển khi bị đánh dấu hình chữ thập, hình ảnh kia làm cho người ta hoảng sợ.

Miêu Uyển thấy anh không nói lời nào, vụng trộm tháo ống nhắm nhìn Trần Mặc, đột nhiên Trần Mặc phát hiện cô di chuyển, chữ thập dừng chính giữa hai mắt cô, đột nhiên lạnh cả người, anh lập tức giật ống nhắm trong tay cô lại. Lúc ấy, hình như là anh có chút hung dữ, anh thấy vẻ mặt co rúm lại của cô, bàn tay nắm chặt, lúc ăn cơm mới phát hiện trong lòng bàn tay Miêu Uyển có vết máu, là bị ống nhắm quẹt qua một phát.


Cô bé này thật là, Trần Mặc nghĩ, cô tùy tiện cầm súng chơi đùa không thấy sợ, mà khi da mình bị chảy chút máu lại sợ hãi quá mức.

Đầu xuân se lạnh, hệ thống sưởi mở lớn một chút, làm cho nước trong cơ thể bốc hơi sạch sẽ, cổ họng Miêu Uyển khô rang, nói chuyện khàn khàn, Trần Mặc định đưa cô đến bệnh viện khám một chút, Miêu Uyển mở túi cho anh xem thuốc ho của mình.

Uống ba bình rồi, vô dụng!

Trần Mặc nói là do thể chất của cô kém, sáng sớm sáu giờ phải rời giường đi chạy bộ.

Miêu Uyển trưng ra vẻ mặt như kiểu không thể tin được, Trần Mặc nghĩ rằng bây giờ sức khỏe của đám thanh niên bây giờ thật kém. Trong đội của anh có một tân binh, năm km chạy mất 25 phút, chạy đến mức đầu gối khụy ngã, tim đập nhanh, thiếu chút nữa toi mạng. Cha mẹ đến trung đoàn làm ầm ỹ tới mức long trời lỡ đất, Trần Mặc đen mặt tại chỗ, bây giờ tham gia quân ngũ cũng không phải cưỡng ép, là con của họ quá kém, sao họ phải tới đây làm ầm lên như thế?

Ông trời là như vậy, chuyện tốt đều xuất hiện lúc chúng ta lo lắng, ưu phiền, nhưng hơi tốt một chút lại sợ là đối xử với mình quá tốt, cho nên không bao giờ mình có thể sánh ngang với đất trời được. Phiền lòng nhất chính là chuyện này nối tiếp chuyện kia, Trần Mặc còn đang đau đầu về vấn đề tập hợp tân binh, thì đại đội trưởng điện thoại tới, nói là bỏ mọi chuyện đang làm qua một bên, có nhiệm vụ, trong nháy mắt Trần Mặc cảm thấy rất hưng phấn .

Bên Đài Loan có một nhân vật lớn muốn giao lưu trao đổi với đất liền, muốn đến lăng Hoàng Đế để tế tổ, vấn đề về an toàn, sự bảo mật, tin tức được trung đoàn trưởng rất coi trọng, loại nhiệm vụ này bình thường không ra mặt, gặp chuyện không may thì mới được coi là chuyện lớn. Trần Mặc đi nhận tư liệu, trên bìa mặt có hai chữ ‘’bí mật" đỏ chói, bên trong có lý lịch toàn bộ nhân viên và sơ đồ đường đi.

Đã lâu không đụng đến loại văn kiện như thế này, Trần Mặc cảm thấy hưng phấn, khát vọng mạo hiểm trong máu lại rục rịch.


Toàn bộ viên năm đội tập kết để có thể chọn ra đội tinh nhuệ nhất, ba đội khác sẽ theo hỗ trợ, Trần Mặc là chỉ huy, phụ trách toàn bộ công tác bảo vệ, việc lần này phải cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Buổi tối khi Miêu Uyển gọi điện thoại, Trần Mặc nói với cô một câu, nói gần đây anh có việc, có thể sẽ đi vắng, Miêu Uyển tò mò hỏi có chuyện gì, Trần Mặc nói cho cô biết đây là bí mật, khi nào hoàn thành sẽ nói sau. Miêu Uyển không đồng ý.

Ho khan thật nghiêm trọng, mùa xuân gió lớn, mỗi ngày đi trên đường cỗ họng giống như bị dao cắt vậy, Miêu Uyển ôm một bao pho mát lớn, bọc mình trong chiếc áo lông lớn tránh gió, đi đến giữa đường bỗng nhiên muốn ho tiếp, cô không thể kiềm chế gập người xuống ho, một lực mạnh mẽ đánh úp vào lưng cô.

Trong khoảnh khắc đó cảm giác thật kỳ diệu, giống như thời gian bị kéo dài ra, làm cho động tác chậm lại, Miêu Uyển thấy mình buông tay ra, hộp giấy rơi xuống, cực bánh pho mát lớn văng ra xa, sau đó đầu bị đập vào nơi nào đó, trước mắt toàn pháo bông.

Thì ra mắt nổ đom đóm là có thật à?

Trong lúc cảm thấy choáng váng rụng rời mà Miêu Uyển vẫn còn thời gian suy nghĩ một chút.

Người lái xe ô tô dừng ngay lại, chạy tới xem cô, người qua đường vây quanh đứng thành một vòng tròn, có đủ các loại vẻ mặt, nhưng không ai động vào cô, Miêu Uyển nghĩ, quả nhiên là lòng người đổi thay. Lái xe vừa gọi điện thoại báo cho 110 vừa kêu xe cứu thương, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Miêu Uyển, nói: "Cô sẽ không chết chứ?"

Miêu Uyển nhìn người thanh niên kia gấp như kiến bò trên chảo nóng, cô cố gắng cảm nhận thân thể của chính mình, nói: "Tôi sẽ cố gắng không chết."

Cậu nhóc kia sặc nước bọt.

Miêu Uyển mê mang trong chốc lát, đầu óc dần dần khôi phục, trên cánh tay trái có cảm thấy rất đau đớn, nhưng mà trừ chỗ đó ra thì cũng không có vấn đền gì lớn, cô chậm rãi ngồi dậy, lái xe nóng nảy, liều mạng la hét bắt cô nằm xuống. . . . . .


Miêu Uyển chớp mắt, nhưng mà nằm như vậy rất lạnh!

Lái xe lại gần đỡ cô, cậu ta van lạy tiểu tổ tông cô, nói một người bạn của cậu ta cũng như vậy, bị xe đụng phải cảm thấy mình không có việc gì, còn tự mình đi, vừa đứng lên thì hét banh trời, xương sống bị lệch, van cầu cô, cậu ta không muốn nuôi cô cả đời.

Miêu Uyển lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, cô cũng không muốn bị cậu ta nuôi cả đời.

Xe cứu thương vẫn còn đang bon chen ở nơi nào đó trên đường, Miêu Uyển cảm thấy rét lạnh, hơn nữa lại cô đơn, cô lấy điên thoại di động ra nhấn phím một, trong tai nghe truyền đến tiếng chuông báo đang kết nối, Miêu Uyển thầm chờ mong, trong lòng không yên, lúc lên lúc xuống phập phồng, đến cuối cùng, một giọng nữ ngọt ngào vang lên:

Xin lỗi, số điện thoại này hiện không liên lạc được,xin quý khách vui lòng gọi lại sau!

Sorry , the subscriber you dialed can not be connected for the moment, please redial later.

Bầu trời bao la của Cổ thành vĩnh viễn mang theo một chút màu sắc ảm đạm, vì thế ngày nào đó, Miêu Uyển nằm trên mặt đất mở to mắt, cảm khái tại sao hôm nay trời có thể xanh như vậy, có cảm giác không khí trở nên trong trẻo hơn, màu xanh có cảm giác mượt mà, ướt át. . . . . . Nhưng mà ánh mắt lạnh quá, lạnh quá đi!

Không phải khoa học đã chứng minh là ánh mắt của con người không thể cảm giác được nóng lạnh đấy sao?

ĐM khoa học!

Cho nên nói, khoa học thật sự không đáng tin, cái gì cũng không đáng tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui