Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Quá Gần

Mọi người thường thường có cảm giác mình có thể thay đổi cuộc sống, mà kỳ thật cuộc sống là mạnh mẽ nhất , cho tới bây giờ chỉ có người bị cuộc sống thay đổi.

Miêu Uyển phát hiện nếu cô chấp nhận việc Trần Mặc không có việc gì sẽ không chủ động gọi điện thoại, cam chịu Trần Mặc sẽ không những người bạn trai khác, trời lạnh gọi điện thoại nói cô mặc thêm quần áo, thời tiết tốt sẽ hẹn cô đi chơi, cam chịu anh toàn tâm toàn ý khi đang làm việc, không thường xuyên mang theo điện thoại. . . . . . Thì, cô sẽ thấy thật ra cuộc sống không có gì quá khổ sở.

Kỳ thật cảm giác hạnh phúc và sự mong muốn rất có liên quan đến nhau, có ít người chỉ cần ăn một chén bánh trôi nước đã cảm thấy rất vui vẻ, có ít người ngồi ở Tây An đều ngại dơ, bẩn, thật không còn gì để nói. Nếu bản thân mình tin tưởng một việc gì đó không bình thường, vậy thì ngẫu nhiên sẽ nhận được một ngạc nhiên bất ngờ. (Di: ta chém =,=)

Miêu Uyển cảm thấy chỉ cần chúng ta nhận được những bất ngờ nho nhỏ từ thế giới này, không cần để ý điều đó hợp tình hợp lý hay không, thì cuộc sống sẽ đẹp hơn rất nhiều.

Miêu Uyển nghĩ, cô yêu anh như vậy, không nói đến cả đời, ít nhất là nửa đời cũng chỉ có anh, nếu đối xử tốt với anh hơn một chút, chiều anh hơn một chút thì cô cũng vui, không phải sao? Nếu chỉ có chút chuyện nhỏ mà cô cũng để ý, cũng tức giận, vậy thì chẳng khác cái gọi là tiêu chuẩn bình thường kia .

Trưng gương mặt bực bội cho anh nhìn, cô cũng thấy khổ sở, cô không vui, anh cũng không cười, cô càng thương tâm mà thôi.

Miêu Uyển tự nói, cô bé à, mọi việc đã như vậy, thì đừng tự làm khổ mình.

Trần Mặc cảm giác được thái độ của Miêu Uyển đối với anh đã thay đổi, chẳng tự nhiên, cũng chẳng cau có, dường như rất muốn, nhưng vẫn giả bộ không chịu, làm cho anh đoán đến đoán đi vẫn không biết rốt cuộc là cô có muốn hay không. Đương nhiên, đối với sự thay đổi này Trần Mặc rất vui sướng, nhưng về phần tại sao lại thay đổi nhiều như vậy không phải chỉ cần dựa vào trực giác là có thể đoán được, Trần Mặc tự biết anh nghĩ không ra, anh nghi ngờ những lời mà một người từng nói với anh quá đúng, tâm tư của con gái tốt nhất là đừng đoán, các cô ấy có thể đột nhiên giận nhất đột nhiên vui vẻ, trong chốc lát đối xử với mình tốt không có thuốc chữa, trong chốc lát lại bảo mình ăn hiếp họ.

Thật sự, tần số tư duy của con gái chưa bao giờ trùng với tần số của con trai, cho nên không hiểu mới là bình thường, hiểu được mới là kỳ tích, bằng không làm sao mà ‘’tâm hữu linh tê’’ có ý nghĩa như vậy được (Di: ‘’tâm hữu linh tê’’ là thấu hiểu tận tim gan). Cho nên Trần Mặc quyết định từ bỏ việc tìm hiểu, anh là quân nhân, anh thích chuẩn bị kỹ càng, anh thích mục tiêu chính xác, anh không thích chấp nhất quá khứ, vậy đã đủ để hoàn thành nhiệm vụ, nếu kết quả cuối cùng đã tạm được, anh sẽ không hao phí quá nhiều thời gian nữa, dù sao tinh lực cũng phải để giành cho tương lai.

Nếu như nói kết hôn là một nhiệm vụ, thì Trần Mặc tự phân tích chính mình, anh cảm thấy anh rất tốt, từng bước một đều rất thuận lợi, đầu tiên anh chọn được người thích hợp, sau đó, bọn họ ở chung vừa hòa hợp vừa sung sướng, so với trong tưởng tượng của anh còn tốt hơn nhiều, vậy thì còn gì rối rắm nữa?


Có nhiệm vụ nào mà không có phiêu lưu? Có nhiệm vụ nào sau khi chấm dứt mà không có tiếc nuối chứ?

Cho nên tất cả đều rất bình thường.

Bình thường khi tất cả mọi người đang trong kỳ nghỉ, thì chính là thời điểm ngành dịch vụ bận nhất, Trần Mặc cảm thấy, bọn họ cũng thuộc loại ngành dịch vụ. Sắp tết âm lịch rồi, trong khoảng thời gian này công tác chuẩn bị đặc biệt nhanh, lễ mừng năm mới đều ồn ào hơn bình thường rất nhiều, nếu có người cố ý gây sự, tất cả mọi người sẽ cảm thấy không tốt.

Trần Mặc nghĩ, cái gì gọi là ngộ nhỡ? Ngộ nhỡ chính là trong một vạn ngày bình thường sẽ có một ngày nổi loạn, nhưng nếu ngày nào đó là do bị người ta dày vò mà thành, như vậy một vạn ngày bình thường cũng sẽ tan thành bong bóng. Lúc đi qua ký túc xá của binh lính, anh ngẩng đầu nhìn thấy một loạt chữ bằng lửa rất to: quân nhân tận tâm!

Trần Mặc thở dài, cho nên luôn luôn phải chuẩn bị tinh thần!

Thành Huy vui tươi hớn hở ở trên lầu ngoắc anh, nói Tần đội trưởng của đại đội đặc công đến đây, ở trong phòng chờ. Từ sau lần kỹ năng của Trần Mặc làm kinh sợ bốn phía, lúc không có chuyện gì làm Tần Duyệt sẽ đã chạy tới la cà, theo lời của anh ta nói, không ngờ đám người các anh không chỉ là chậu cảnh trưng cho đẹp, đến lúc cần cũng rất mạnh mẽ.

Làm đặc công, người ta nói khi làm việc đều rất vênh váo, đi nhanh như gió, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, sự tồn tại đặc biệt chói mắt, hoàn toàn không thể bỏ qua, hơn nữa đứng trong vòng mười thước sẽ cảm thấy như bị nhìn chằm chằm, tay chân tê dại.

Đàn ông, lại là trong ngành quân sự, lòng háo thắng đều rất mãnh liệt, lần trước tuy rằng thua không thể nói, nhưng Tần Duyệt hoàn toàn không cam lòng, ba lần bốn lượt, lấy danh nghĩa cùng đơn vị khác nhau giúp hỗ cùng tiến bộ, muốn cùng đội Trần Mặc luyện võ. Làm lãnh đạo sợ nhất là cái gì, chính là sợ người không tranh giành. Luận võ không tốn bao nhiêu tiền, lại rất có khí phách, huấn luyện cũng dễ dàng có hiệu quả, đương nhiên phải nhanh chóng đồng ý rồi, Trần Mặc cười khổ, nghĩ rằng cậu ta không biết anh sợ nhất là phiền sao? Lần này Tần Duyệt lại đây, chính là để đưa dụng cụ thi đấu và phần thưởng khuyến khích.

Trần Mặc....chỉ gặp cho có lệ, gặp mặt bắt tay, tùy tiện nhận lấy báo cáo lật hai cái, sau đó giao cho Thành Huy, để anh ta tự xử lý.


Tần Duyệt cười híp mắt: "Đến lúc đó Trần đội trưởng cũng sẽ luyện một chút chứ?"

"Được thôi!" Trần Mặc nhìn thấy vẻ mặt kia của hắn là biết trốn không thoát, mà cho dù anh từ chối Tần Duyệt, thì vẫn chạy không thoát chi đội trưởng bên kia, cho nên anh chẳng thèm dây dưa.

Tần Duyệt không ngờ Trần Mặc đồng ý sảng khoái như vậy, cảm thấy hình như là đối phương đã đoán được ý của mình, nhịn không được, nói: "Vậy Trần đội trưởng có sở trường gì, có thể nói không?"

"Cái gì cũng được, mọi người cứ tùy ý sắp xếp đi, dù sao thì tôi cũng không để ý đến thành tích! Coi như là chơi đùa đi." Trần Mặc nghĩ rằng, anh là một thiếu tá lại đi tranh giành giải thưởng của binh lính, không có ý nghĩa.

Sắc mặt Tần Duyệt càng lúc càng không dễ nhìn: "Anh nói những lời này, làm tôi không biết Trần đội trưởng có sở trường gì nữa! Nhưng nghe nói đám người bên anh cũng không kém bên bọn tôi nhiều lắm. . . . . ."

"Không, bên bọn tôi kém bên anh rất nhiều." Trần Mặc cắt ngang lời anh ta, vẻ mặt nghiêm túc.

Thành Huy ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hai người kia chỉ biết câm nín, lắc đầu cười khổ.

"A, vậy sao?" Tần Duyệt nói.


"Nói cho anh biết, tính chất của bọn tôi không giống bên anh, lấy căn phòng kia làm ví dụ, anh xem con chó đứng ở cửa kia kìa, muốn hù dọa được người, tốt nhất là phải làm cho người ta không nhìn thấu tâm tư của nó. Cũng giống bọn tôi vậy, nếu bọn tôi ẩn thân trong căn phòng kia, thì phải làm sao để không ai biết trong phòng đó có người, tốt nhất là khi chưa có người phát hiện ra trong phòng có người thì đã bị xử gọn ." Trần Mặc không am hiểu việc lấy ví dụ, cho nên tốt nhất đừng nói chuyện với anh, anh có thể mặt không đổi sắc làm cho một người tức giận tới mức ngất luôn, sau đó thành khẩn hỏi thăm xem vì sao người đó lại tức giận .(Di: ta choáng luôn @@)

Cho nên hiện tại mặt mũi Tần Duyệt trắng bệch, Trần Mặc khôn ngoan mang áy náy cúi đầu, nói: "Ta tưởng tưởng không tốt cho lắm, ta không biết nên nói thế nào mới được, nhưng mà chắc là ý nghĩa cũng không khác nhau lắm đâu."

Anh. . . . . . Tần Duyệt cắn răng .

Thành Huy vội vàng đi tới, đưa người đi.

Chỉ chốc lát sau, Thành Huy từ bên ngoài bước vào chỉ vào Trần Mặc cười: "Cậu đó, cậu đó!"

Trần Mặc nhìn anh ta một cái: "Cậu đừng có đánh lạc hướng. Nói đi."

Thành Huy day trán: "Tôi không ưa cậu ta tý nào, lúc trước trong đội chúng ta theo chân bọn họ so tài quyền anh, cậu nhóc kia sợ thua, cho nên mượn người đến đánh với chúng ta. Cho nên lần này tôi liền để cậu xử cậu ta một trận, không ngờ cậu mạnh tay như vậy, mặt người ta đen luôn rồi, tôi phải dùng lời hay ý ngọt mới dỗ được câu ta, buổi tối mời bọn họ ăn bữa cơm, người đứng đầu một khu chỉ nên ngẩng đầu không nên luồn cúi, nhưng cũng không nên cãi nhau."

"Sức chịu đựng quá nhỏ, tâm lý không đủ thận trọng." Trần Mặc nói.

Thành Huy cười điên cuồng: "Cậu nói hay nhỉ, chẳng phải cậu ta giống cậu trước kia sao? A, đúng rồi, Trần Mặc, cậu tức giận phải không?"

"Đương nhiên."

"Vậy sao không tỏ thái độ ra? Tốt xấu gì cũng là mặt mình, mọi người không biết cậu đang nghĩ cái gì, cậu đừng trưng bộ dạng như nàng dâu nhỏ đó ra được không?"


Trần Mặc sửng sốt, a một tiếng: "Tối nay ăn cơm? Lão Thành, cậu hẹn thì cũng hỏi một chút chứ, tối nay tôi hẹn Miêu Uyển đi ăn cơm và xem phim rồi."

Thành Huy trợn tròn mắt: "Vậy cậu với em dâu thương lượng một chút đi, mặt lão Tần đã đen hơn đít nồi rồi, nếu cậu lại cho cậu ta leo cây, cậu ta sẽ không để cậu yên đâu ."

Trần Mặc biết mọi chuyện khó xử, đành phải cầm di động gọi cho Miêu Uyển.

Miêu Uyển đang bận rộn làm việc, buổi tối phải ra ngoài, cho nên xế chiều cô sẽ làm thêm một số bánh ngọt, nhìn thấy trên điện thoại di động hiện ra tên của Trần Mặc, trong lòng cảm thấy chùng xuống, nhận điện thoại, nhẹ nhàng alo một tiếng, quả nhiên Trần Mặc nói cho cô biết kế hoạch buổi tối có thay đổi.

Miêu Uyển im lặng không lên tiếng, đột nhiên hỏi: "Trần Mặc, nếu hôm nay em rất muốn xem bộ phim kia thì sao?"

"Chuyện này. . . . . ." Trần Mặc tính toán thời gian phim chiếu, anh đã hẹn người ta mở bàn tiệc uống rượu, cũng không phải ăn là cơm, cho dù thế nào cũng không kịp: "Chỉ sợ là rất khó, bằng không tự em đi đi, được không?"

"Ừ, được!" Miêu Uyển cúp máy, bàn tay cầm điện thoại cứng lại.

Mạt Mạt lại gần thăm dò: "Cô nương, cần phải nắm chặt thời gian đừng ngẩn ngơ nữa, muốn hẹn hò thì phải làm nhanh lên, từ xưa đến nay trung hiếu khó song toàn."

Miêu Uyển cầm cái tô thủy tinh, lười biếng nói: "Không cần vội nữa, từ từ sẽ xong, buổi tối mình không cần xin phép nữa, kế hoạch có thay đổi."

Hả. . . . . . Mạt Mạt biết điều rụt đầu lại, buồn bực, Trần Mặc, tên đàn ông này quả là chó chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui