Thiên Đường Nhỏ Full

Edit: Vũ Quân

Chu Viên Viên sợ nhất là thứ 5, bởi thứ 5 có tiết Mỹ thuật.

Trong tiết Mỹ thuật phải dùng bút màu nước, mẹ đã mua cho cô hai bộ, nhưng cô luôn không biết giữ gìn đồ dùng. Bút màu nước không phải ném lung tung thì chính là chẳng biết mất ở đâu rồi, hoặc là quên nắp bút nên màu nước bị khô không dùng được, hai bộ bút màu đều bị cô tàn phá như vậy.

Mẹ cô giận cực kì, bà thề sẽ không bao giờ mua màu nước cho cô nữa.

Học kì sau của lớp ba, bọn họ đổi giáo viên Mỹ thuật, đó là một người đàn ông hơn 40 tuổi hơi ẻo lả, có một mái tóc xoăn như tóc giả. Lúc nào thầy cũng híp mắt nhìn khắp cả lớp, đưa ngón tay út đầy đặn nuôi móng dài gác lên bục giảng, lười biếng gõ gõ.

Chu Viên Viên trộm đặt biệt danh cho thầy, gọi là Tóc xoăn.

Trong tiết của Tóc xoăn, học sinh phải tự mang bút màu nước chứ không thể dùng chung với người khác, ai không mang bút màu nước đều sẽ bị phạt.

Mà hình phạt của thầy không giống các giáo viên khác, thay vì phạt đứng thầy phạt ngồi xổm.

Trong giờ học, những ai không mang màu vẽ sẽ phải ngồi xổm ở khắp nơi trong phòng học theo mệnh lệnh của thầy.

Trước giờ học Tóc xoăn sẽ đi tuần tra dọc các dãy bàn học, thầy cũng không phân biệt nam hay nữ, bất kể là ai, chỉ cần lộn xộn trong lúc ngồi xổm, thầy sẽ tiến lên, không chút khách khí dùng đôi giày da trâu đá cho người đó một phát.

Chu Viên Viên ngồi xổm bên cạnh hai bạn nam một béo một gầy, giống như hai người giám thị đặt bên cạnh cô.

Ngồi xổm lâu khiến hai chân đau nhức, cô không nhịn được hơi di chuyển một chút, tên mập mạp hoặc gầy còm sẽ giơ tay lên mách lẻo: "Thầy ơi, vừa rồi Chu Viên Viên đứng lên."


Bởi vì loại mách lẻo này mà rất nhiều lần Chu Viên Viên bị Tóc xoăn đá, dần dần cũng nhận được bài học, cho dù vừa mỏi chân vừa khổ sở cô cũng ngồi im cứng đờ không nhúc nhích bên cạnh chân tường.

Ngồi xổm đủ 45 phút, cô kéo đôi chân giống như không còn phải của mình trở về chỗ ngồi, Gia Thụ hỏi: "Màu nước của cậu đâu?"

Chu Viên Viên nói: "Một cây cũng không tìm thấy." Rồi cô lại vô cớ thẹn thùng và chột dạ nên gào lên: "Cậu đừng hỏi nữa, tôi thích ngồi xổm, tôi ghét tiết Mỹ thuật."

Gia Thụ hạn hán lời, nhưng cậu không tức giận, cũng không nói chuyện nữa.

Vào thứ 5 tiếp theo, buổi sáng đi học cô nhìn thấy trong hộc bàn đặt hộp bút màu nước 36 cây mới tinh, bên dưới hộp còn dán nhãn phần thưởng của cuộc thi cờ vây vào kỳ nghỉ hè năm ngoái.

"Tôi không dùng đến, cho cậu đấy." Gia Thụ nói.

Chu Viên Viên chưa nói cần, cũng chưa nói không cần, cô chỉ cúi đầu, dường như có chút bất lực đi quấn khăn quàng đỏ trước ngực.

Cô khiến Gia Thụ cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Mãi cho đến buổi chiều, khi chuông vào học tiết Mỹ thuật vang lên, Tóc xoăn theo thường lệ đi kiểm tra dụng cụ vẽ tranh của từng người, khi còn cách chỗ bọn họ hai bàn, Chu Viên Viên mới bày bộ màu nước của Gia Thụ ra.

Tóc xoăn nhìn bộ màu nước kia rồi lại nhìn mặt cô, không nói một lời cứ thế lướt qua.

Chu Viên Viên cẩn thận mở hộp, khi rút nắp cũng cẩn thận, lúc vẽ cũng nhẹ nhàng, giống như bút màu làm bằng đậu hũ.


Sau khi tan học cô học theo Gia Thụ, sắp xếp lại bút màu theo trình tự màu sắc ban đầu, rồi cẩn thận bỏ vào ngăn cách tầng trong cặp sách, kéo khóa lại.

Bộ bút màu này Chu Viên Viên dùng từ lớp 3 cho đến lớp 5, cho đến khi chúng hoàn toàn khô cạn, không vẽ ra màu nữa, nhưng vẫn giữ nguyên hình dáng như lúc ban đầu, cả hộp hoàn hảo, 36 cây không thiếu một màu nào.

Trước kì thi giữa kì, theo thông lệ phải chọn ban cán sự lớp, sáng sớm ngày hôm đó, cậu bé mập mạp báo cáo cô trong giờ Mỹ thuật cầm một đống bánh quy và đồ ăn vặt đến phân phát. Khi phát đến bàn họ, Gia Thụ nhìn mập mạp, cậu không nói chuyện cũng không động đậy, mập mạp bĩu môi lải nhải "nhàm chán" sau đó hậm hực thu đồ ăn về. Chu Viên Viên nhìn cũng không thèm nhìn, đẩy bánh quy ra bên ngoài, cô nói: "Tôi không cần ăn."

Tiết thứ hai chính là họp lớp, cuộc bầu cử chính thức bắt đầu, Gia Thụ là đại đội trưởng nên không cần tham gia bầu cử trong nội bộ lớp, cậu đến bên cạnh chủ nhiệm thống kê số phiếu.

Chủ nhiệm đọc từng lá phiếu một, Gia Thụ vẽ từng nét của chữ Chính (正) lên bảng.

Trừ tiếng phấn viết lên bảng đen, trong phòng lặng im không một tiếng động.

Lớp phó học tập, lớp phó lao động, lớp phó sinh hoạt, lớp phó tuyên truyền, cuối
cùng tất cả ban cán sự lớp đã bầu xong.

Cả tiết này, đôi mắt của mập mạp luôn nhìn chằm chằm vào bảng đen, mà khi việc cậu thất bại trở thành sự thật đã định, nhìn từng người theo thứ tự đi lên bục giảng, chào hỏi và nhận huy hiệu mới từ trong tay giáo viên đeo lên, cậu trề môi giống như muốn khóc, nhưng lại trợn mắt khinh thường.

Sau khi tan học, cậu bỗng nhiên nằm bò lên bàn, khóc suốt một tiết.

Giữa trưa ăn cơm xong trở về, Chu Viên Viên phát hiện không thấy cặp sách của mình đâu, không có trong hộc bàn cũng không có trên chỗ ngồi, càng không có dưới mặt đất, chỗ nào cũng không có.


Có người nói cho cô biết là mập mạp cầm đi.

Cô đến trước bàn học của mập mạp, mập mạp vui vẻ ngồi tại chỗ, nước mắt vì thất bại trong cuộc bầu cử buổi sáng đã hoàn toàn biến mất, cậu ta nhìn cô, trên mặt treo một nụ cười ác ý, duỗi tay chỉ gầy còm bên cạnh: "Tôi không ném, là cậu ta ném."

Gầy còm lại hihi haha trêu chọc mập mạp: "Không phải tôi. Là cậu ta, cậu ta đem cặp sách của cậu ném vào thùng rác. Tôi không lừa cậu đâu."

Sau này lớn lên, Chu Viên Viên đã mơ thấy rất nhiều ác mộng, có một số bắt nguồn từ những kí ức không mấy tốt đẹp trong thời thơ ấu.

Trong đó có buổi trưa hôm nay ở trạm rác của trường học, đống rác bất tận dưới ánh mặt trời tản ra mùi tanh tưởi, cô dùng đôi bàn tay nhỏ bé bắt đầu đào bới, thứ cô muốn tìm mãi vẫn chưa xuất hiện, rác rưởi lại càng ngày càng nhiều, cho đến khi nuốt trọn lấy cô.

Khi cô xách chiếc cặp được dùng nước máy giặt qua trở về phòng học, tiết tiếng Anh đầu tiên của buổi chiều đã sắp kết thúc.

Giáo viên thoáng nhìn thấy cô nhưng không lên tiếng gọi cô.

Trong phòng học rất yên tĩnh, máy ghi âm trên bục giảng đang phát bài học của tiết này.

Chu Viên Viên vẫn luôn cúi đầu, cặp sách nhỏ nước tí tách xuống dưới chân cô, tích thành một vũng nhỏ.

"Bộp" quá trình phát của máy ghi âm tự động dừng lại.

Cuối cùng giáo viên cũng đi về phía cô, nhìn thấy chiếc cặp sách còn đang nhỏ nước của cô nhưng thầy chỉ lạnh lùng hỏi: "Sao bây giờ mới đi học?"

Chu Viên Viên đáp chậm một nhịp: "Cặp sách của em bị người khác ném vào bãi rác..."

Cô chưa nói xong đã bị thầy giáo không kiên nhẫn ngắt lời: "Vì sao không ném của người khác mà lại chỉ ném của em? Đi vào ngồi xuống đi."


Chu Viên Viên lại chậm một nhịp mới đi vào phòng học, cách rất xa cô nhìn thấy mập mạp và gầy còm châu đầu ghé tai vào nhau, làm mặt quỷ cười với cô.

Mùa xuân ánh nắng chan hòa, lúc đến giờ tan học cặp sách của Chu Viên Viên đã khô được một nửa, không nhìn ra dấu vết từng được giặt.

Cô cõng cặp sách nửa khô đó chạy về nhà, nhưng lại không hề mở miệng nói về những chuyện đã xảy ra trong trường học.

Cô không muốn nói chuyện này cho mẹ nghe, bởi cô biết nhất định mẹ cô sẽ nói giống như thầy giáo, vì sao không ném của người khác mà chỉ ném của cô.

Cô cũng không muốn nói với bố, vì bố cô lười quản việc trẻ con.

Cô lại càng không muốn nói với ông bà nội, với ai cô cũng không muốn nói.

Ngày hôm sau lúc rời giường đi học, cô ăn vạ trên giường không muốn đứng dậy, đầu tiên cô nói đau đầu, sau đó lại nói đau răng, nói ngắn lại chính là cô không muốn dậy đi học.

Bố mẹ vội vã đi làm, không ai gọi được cô, không còn cách nào nên để cô ở nhà.
Chu Viên Viên thật sự giống như người bệnh, uể oải nằm trên giường xem TV cả ngày, hai bữa cơm đều là bà nội bê lên tầng cho cô.

Chạng vạng, bà nội lại lên gọi cô, nói rằng có bạn cùng lớp đến tìm cô, cô chỉ cảm thấy bà nội vì muốn khiến cô xuống lầu nên mới cố ý nói dối.

Cô cúi đầu đi xuống cầu thang, đột nhiên thấy Triệu Gia Thụ đeo cặp sách ngồi trên ghế, cô còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.

Ánh hoàng hôn ấm áp tiến vào qua ô cửa kính màu trà, sợi tóc của cậu gần như bị nhuộm thành màu hạt dẻ.

Cô ngơ ngác đứng ở đoạn cầu thang cuối cùng, nhất thời không thể động đậy, cũng không cất lên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận