Tô Hiểu chậm rãi tiến tới gần lùm cây, cây súng vẫn còn một viên đạn nhắm thẳng vào đó.
" Chờ một chút, tôi không phải người xấu.
" – một âm thanh trong trẻo từ bên trong lùm cây truyền ra.
Con nít? Tô Hiểu nghi hoặc nhìn vào lùm cây.
Núi Colubo rất nguy hiểm, sao lại có con nít ở đây cho được?
" Cho mày 3 giây để bước ra đây.
Nếu không thì từ giờ khỏi cần ra nữa.
"
Tô Hiểu giữ chặt súng, nếu đối phương sau 3 giây không bước ra, hắn chắc chắn sẽ nổ súng.
" Được! Vậy tôi sẽ không ra ngoài nữa đâu.
"
...
Có lẽ đứa nhóc này hiểu lầm ý hắn.
Khoé mắt Tô Hiểu co lại.
Hắn hoàn toàn xác nhận người bên trong là một đứa nhóc, hơn nữa còn là một đứa có chỉ số thông minh không được cao cho lắm.
Hắn thu lại súng, chỉ còn một viên đạn bên trong nên không thể lãng phí được.
" Đi ra đây cho tao.
"
Tô Hiểu bước tới, đá vào lùm cây.
Nhưng kỳ lạ là hắn lại không có cảm giác đá trúng người, mà ngược lại có cảm giác như đang đá vào cái gì đó vô cùng đàn hồi.
" Bon~ "
Âm thanh như đá một trái bóng truyền đến, một bóng dáng nhỏ xíu bị đá đi thật xa.
" bon..Bon.
"
Thân ảnh nhỏ bé kia rơi xuống đất, nảy lên mấy cái rồi nằm rạp trên đất.
" Hức..Oa~ "
Đứa nhỏ bị Tô Hiểu đá bay, có lẽ là bị đau nên nó cứ thế mà ngồi lì trên đất khóc lớn.
Lực đàn hồi quái dị khiến Tô Hiểu mở mang tầm mắt, hắn nhìn chăm chú về phía đứa nhóc kia.
Da vàng, tóc đen, mắt đen lại thêm cái khả năng đàn hồi quái dị kia.
Lượng thông tin này đủ để Tô Hiểu đoán được thân phận của nó.
Đây chẳng phải là nhân vật chính Monkey D Luffy hay sao?
Hắn lúc trước còn ngờ ngợ, ở cái chỗ nguy hiểm này làm sao lại có con nít nhưng nếu là Luffy thì mọi chuyện đều có thể hiểu được.
Đối phương trước giờ đều sinh sống tại núi Colubo này.
Tô Hiểu bước tới trước cậu nhóc rồi đánh giá đối phương, Luffy ngồi bệt trên đất khóc rống lên, đến cả nước mũi cũng chảy dài, xem ra là đã bị Tô Hiểu đá cho đau.
Khi còn bé năng lực của Luffy chưa được mở rộng, cho nên sức chống chọi với công kích hiện giờ vẫn chưa thật sự mạnh lắm.
Luffy hiện giờ chỉ là một đứa nhóc, căn bản chưa toát ra được khí thế như trong nguyên tác.
" Quỷ nhỏ, không được khóc, còn khóc nữa tao sẽ làm thịt mày.
"
Hiện tại trên người Tô Hiểu dính đầy máu của mãnh hổ, nhìn cực kỳ tàn bạo, cho nên đứa nhóc nghe lời hăm doạ của hắn liền im bặt.
" Đừng giết tôi, tôi chưa muốn chết đâu.
"
Tô Hiểu lắc đầu cười khổ, đứa nhỏ này vẫn còn rất ngây thơ.
Hắn không phải vì đối phương là nhân vật chính của thế giới One Piece mà chú ý đến nó.
Hắn chỉ muốn quan sát là một người sở hữu trái ác quỷ sẽ như thế nào thôi.
Tô Hiểu bắt lấy gương mặt đối phương, kéo căng mặt của Luffy ra.
Nước mũi chảy dài, gương mặt mờ mịt của Luffy trông vô cùng buồn cười.
Nhưng vào lúc này, bên phía Thiên đường lại đưa ra thông báo nhắc nhở hắn.
[ Cảnh báo! Cảnh báo! Thợ săn đã tiếp xúc với nhân vật chính, xin thợ săn hãy nhanh chóng rời xa đối phương.
]
[ Cảnh báo! Cảnh báo! Thợ săn đã tiếp xúc với nhân vật chính, xin thợ săn hãy nhanh chóng rời xa đối phương.
]
[ Cảnh báo! Cảnh báo! Thợ săn đã tiếp xúc với nhân vật chính, xin thợ săn hãy nhanh chóng rời xa đối phương.
]
Mấy dòng chữ cảnh báo này không phải là màu xanh nhạt như bình thường, mà là màu đỏ như máu mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
[ Cảnh báo, có sinh vật mạnh sắp tiếp cận, qua kiểm tra nó tới là vì Monkey D Luffy, xin thợ săn hãy nhanh chóng rút lui.
]
[ Phát động nhiệm vụ: Bóp chết huyền thoại ]
Độ khó: LV.79
...
Chỉ cần nhìn đến [ độ khó: LV.79 ], Tô Hiểu lập tức ném Luffy đang cầm trong tay ra, chạy vội đến hướng có nguồn nước đã tìm được trước đó.
Hắn ngay cả phần thưởng của nhiệm vụ cũng không thèm nhìn, cũng không đời nào đi tiếp nhận cái nhiệm vụ [ Bóp chết huyền thoại ] này.
Khỏi cần nghĩ cũng biết, với độ khó LV.79 thì phần thưởng chắc chắn vô cùng hậu hĩnh.
Nhưng với Tô Hiểu bây giờ thì việc nhận nhiệm vụ đẳng cấp cao như thế vẫn còn quá sớm.
Chỉ mới làm nhiệm vụ LV.3, mà hắn đã phải vận dụng hết sức rồi.
Lúc hắn tiến vào thế giới One Piece, độ khó được đánh giá là LV.6, nhưng đây cũng chả phải độ khó chân chính của nó, độ khó LV.6 ở đây chỉ là đang nói đến khu vực vương quốc Goa mà thôi.
Tô Hiểu không quan tâm đến Monkey D Luffy nữa, cậu nhóc hẳn đã cách hắn rất xa chứ nếu không hắn cũng chẳng còn cơ hội để rời đi.
Tô Hiểu tiến đến con sông nhỏ, tiến hành công cuộc tẩy rửa cơ thể.
Máu tươi bị nước sông rửa trôi.
Sau khi tẩy rửa sạch sẽ, khu vực quanh hắn đã dính đầy máu, nó thu hút một số loài cá lớn bơi đến.
Một con cá nhảy lên khỏi mặt nước, Tô Hiểu xuất đao chém vào đầu của con cá 2 mét, phát lực rồi ném nó lên bờ.
Một nhát đao kia góc độ vô cùng chuẩn, lực sử dụng cũng rất tốt làm Tô Hiểu có một chút kinh ngạc.
Kỹ năng dùng đao của hắn đã được nâng cao rất nhiều trong khi hắn chỉ mới trải qua một trận chiến.
Kỹ năng sử dụng đao thành thục ban đầu của hắn là kết quả của tháng ngày rèn luyện điên cuồng ở thế giới thực.
Ở đó, hắn có rất ít cơ hội được dốc hết sức để chiến đấu.
Lần này chiến đấu cùng mãnh hổ to lớn, xem như có thể thấy thành quả rèn luyện 3 năm cũng không uổng phí.
Thế giới hiện thực như một cái lồng giam.
Kỹ năng giết chóc ngoại trừ đi trả thù thì hắn chả còn biết dùng nó vào việc gì nữa.
Hơn nữa, lúc giết chết kẻ thù, cũng chỉ dùng một đao là đã kết liễu được đối phương.
Căn bản không có cơ hội để chiến đấu.
Nhưng nếu ở Thiên đường luân hồi thì khác.
Nơi này khắp nơi đều tràn ngập nguy hiểm, mặc kệ bạn là một người giàu có hoặc là một người quyền cao chức trọng ở thế giới hiện thực.
Nếu không thể tự thân mình sống sót thì chỉ có thể chờ chết.
Từ bên trong lồng giam thoát ra, Tô Hiểu cảm thấy bây giờ mới thực sự nhẹ nhõm.
Thiên đường luân hồi tuy nguy hiểm nhưng nguyên tắc ở đây thì vô cùng đơn giản.
Mạnh được yếu thua, tựa như một khu rừng vô cùng nguyên thuỷ.
So với thế giới hiện thực, Tô Hiểu thật sự yêu thích nơi này.
Có lẽ hắn trời sinh là người thích hợp để tiến vào Thiên đường luân hồi.
Chỉ có tại nơi này, hắn mới có thể phát huy hết năng lực của bản thân.
Sinh tồn tại một thế giới nguy hiểm và thu hoạch sức mạnh.
Nghe có vẻ cũng không tệ lắm.
Tô Hiểu hít sâu một hơi.
Hắn quyết định sẽ cố gắng xông pha tung hoành tại Thiên đường này, không ngừng nâng cao thực lực, càng ngày càng mạnh lên.
Bởi chỉ có như thế, mới có thể cởi bỏ xiềng xích thật sự.
Nhưng trước khi mơ đến viễn cảnh to lớn đó, hắn cần phải lấp đầy cái bụng trước đã.
Con cá lớn vừa câu được vừa nãy là lựa chọn tốt nhất.
Lấy máu, cạo vảy, moi nội tạng, nhóm lửa,...
Sau mười mấy phút, con cá dài hơn 2 mét kia đã nằm ngọn trên xiên nướng.
Chẳng có gia vị gì để thêm vào, con cá này có lẽ ăn sẽ không ngon cho lắm.
Hắn còn chú ý đến một việc, lúc giết nó chẳng có thông báo thu thập được điểm MP nào cả.
Chắc là do con cá này quá yếu, không lọt nổi vào tiêu chuẩn làm thức ăn của kỹ năng [ phệ linh giả ].
Điều này cũng hợp lý, nếu như giết chết bất cứ sinh vật nào đều thu được điểm MP, thì hắn chỉ cần dẫm chết một tổ kiến là đã có thể dễ dàng kiếm được 100 điểm, cũng chính là số điểm MP giới hạn tại mỗi thế giới.
Tác dụng của chỉ số MP hiện tại hắn vẫn chưa rõ lắm, nhưng về sau chắc chắn sẽ biết được tác dụng thôi.
Cành cây xiên vào con cá bị lửa hơ phát ra vài tiếng gãy giòn.
Cá lớn nhanh chóng được nướng chín, mỡ vàng theo lớp da giòn chảy xuống khóm lửa bên dưới.
Nhét vào miệng một miếng thịt cá, mặc dù bên ngoài trong rất được nhưng mùi vị của nó cũng không quá ổn.
Dù sao thì cũng có bỏ thêm gia vị gì vào đâu.
Ăn thêm mấy miếng, bỗng nhiên Tô Hiểu chợt sững sờ.
Thịt cá trong miệng vừa tươi vừa mềm, còn có một mùi hương tự nhiên.
Thì ra thịt con cá này bản thân nó đã có hương vị riêng, bất kể có thêm gia vị nào vào đều chỉ là dư thừa.
Thật sự là mỹ vị, có thể coi như món ngon nhất hắn từng ăn.
Nuốt vào một miếng thịt, Tô Hiểu thèm thuồng nhìn cái đầu cá to lớn kia.
Có lẽ ở thể giới diễn sinh không chỉ thu hoạch được sức mạnh mà còn có thể thưởng thức được các món ăn ngon.
( Note: thế giới diễn sinh tức là thế giới đồng nhân, thế giới trong nguyên tác của các bộ phim, manga.)
Sau khi ăn uống no say đến khi chẳng thể nhét thêm đồ vào được nữa thì Tô Hiểu mới thoả mãn rời đi.
Nhiệm vụ phụ này đã hoàn thành.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chức vị thủ lĩnh đội thị vệ sẽ thuộc về hắn.
Cũng chính là thời điểm trù tính cho việc ám sát quốc vương.
Đây mới là mục đích của hắn.
Tất cả những việc đã làm trước đó đều chỉ là làm nền cho phân cảnh chính sắp tới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...