Sau vụ diễn kịch ngày ấy, rõ ràng Hàn Hiểu luôn đặt Trác Kiếm ngoài vùng quan tâm, không hề nói chuyện hay trao đổi gì với anh hết nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Trác Kiếm không những xuất hiện ở mọi nơi mà còn càng thêm bá đạo ngập tràn trong thế giới của cô.
Nếu hỏi cô nguyên nhân cụ thể ở chỗ nào thì cô cũng không thể nói rõ được, không lẽ bắt nguồn từ tiết thể dục ư?
Lên cấp ba, thi cuối kỳ có môn bóng rổ, nội dung thi là dẫn bóng và ba bước ném bóng vào rổ. Nam sinh yêu cầu chạy hai vòng quanh sân, ném bóng bốn lần, nếu ba lần bóng vào rổ thì đậu; còn nữ sinh thì chạy một vòng quanh sân, ném bóng vào rổ hai lần thì đậu.
Giáo viên yêu cầu cực kì nghiêm khắc, không những phải chạy trong thời gian quy định, mà dù động tác ném bóng có đẹp đến đâu chăng nữa, nếu bóng không vào rổ thì cũng đánh rớt, ai cũng không ngoại lệ. Mà nếu không qua môn bóng rổ thì học kì sau không cần học gì nữa, chỉ cần lo luyện bóng rổ thôi.
Đến lúc kiểm tra, nữ thi trước nam, Hàn Hiểu đau khổ lọt vào top bảy nữ sinh thi rớt.
Sau đó đến lượt các bạn nam thi, mọi người lại được mở rộng tầm mắt khi thấy Trác Kiếm ném trượt bóng, vô cùng ‘vinh dự’ rớt môn bóng rổ.
Phải biết rằng anh là chủ lực của đội bóng rổ đấy! Không nói những chuyện khác, danh hiệu “bàn tay vàng” của anh đã vang xa cả ngoài trường nữa.
Giáo viên thể dục mặt đen thui, vô cùng phẫn uất. Nhưng còn cách nào nữa chứ? Vừa rồi đã tuyên bố trước mặt mọi người là quyết không có ai ngoại lệ, nay học trò cưng té ngựa, thầy cũng đành phải theo luật thôi.
Còn những bạn học khác cùng chung số phận, thoắt cái ai nấy đều ngẩng cao đầu hãnh diện: thấy chưa, đến Trác Kiếm còn rớt, bọn ta rớt có gì phải xấu hổ chứ? Không những không xấu hổ, mà là vô cùng quang vinh đó!
Vì vậy suốt một học kỳ tiếp theo, khi người ta đánh bóng chuyền, bọn Trác Kiếm và Hàn Hiểu đánh bóng rổ; khi người ta chạy tám trăm mét, bọn Hàn Hiểu và Trác Kiếm vẫn còn đang đánh bóng rổ. Mới đầu những người khác còn ganh tị vì bọn họ không phải học những môn thể thao khác nhưng một thời gian lâu như vậy cũng chán vô cùng. May mà giáo viên thể dục không quản bọn họ nghiêm khắc lắm bởi dù sao cuối kì thi đậu hay rớt là việc của bọn họ.
Bởi thế, vào những giờ học thể dục sau đó, cả đám chán nản uể oải tập luyện cùng họp lại, quyết định chia làm hai đội chơi bóng, may sao số người vừa tròn hai đội. Lời đề nghị này được hưởng ứng nhiệt liệt, dù Hàn Hiểu không muốn cùng đội với Trác Kiếm nhưng cô cũng không muốn mình lạc loài, vì thế bảy phần miễn cưỡng ba phần bất đắc dĩ gia nhập đội bóng rổ.
Hàn Hiểu xưa giờ rất ít chơi bóng rổ nên đúng ra cô không biết chứ không phải không thích. Đến khi chơi quen và thuộc các quy tắc chơi bóng, cô tiến bộ rất nhanh, mọi người đều nhận thấy cô ném bóng rất giỏi, phản ứng linh hoạt cùng phán đoán chuẩn xác giúp cô ném bóng vào rổ vô cùng chính xác. Mà sở thích của một người thường là lĩnh vực mình am hiểu nhất, sau khi nhận ra khả năng chơi bóng của mình không tệ chút nào, Hàn Hiểu rất nhanh đã thích môn thể thao này. Dần dần khi tham gia hoạt động ngoại khóa cô đều chủ động tham gia thi đấu bóng rổ, mà mọi người cũng quen khi chơi bóng đều gọi cô, một đội ba nam ba nữ đánh bóng vui vẻ.
Đến cuối học kì, mọi người trong đội bóng đều đạt điểm cao, anh dũng thi qua cuộc thi cuối kì, mà lời thề trước đây của bọn họ là qua học kì này không bao giờ chạm vào bóng rổ nữa bị quăng lên chín tầng mây, vẫn theo thói quen cùng nhau chơi bóng, đến tận khi bọn họ tốt nghiệp.
Nếu… nếu Hàn Hiểu biết bóng rổ sẽ khiến cô gặp một chuyện vô cùng tai hại, thì e rằng cô nguyện cả đời không đậu môn thể dục cũng không bao giờ chạm vào quả bóng dù chỉ một lần.
——
Trẻ con sức đề kháng kém, một khi bị bệnh thường dai dẳng rất lâu. Có lẽ giống như người trưởng thành khi làm việc dù mệt tới cỡ nào cũng không bệnh mà bình thường rảnh rỗi lại bệnh lúc nào không hay. Hàn Hàn giống như tâm lý biết từ giờ trở đi mẹ sẽ bên cạnh bé mãi mãi, dù ốm đau cũng sẽ có người yêu thương chăm sóc nên bé bị bệnh kéo dài cả nửa tháng, vừa hết sốt lại bị thủy đậu, đến khi khỏi hẳn đã gần tới tết âm.
Vì vậy Trác Kiếm để Hàn Hiểu qua Tết rồi mới bắt đầu đi làm.
Nhắc đến Tết âm lịch, Hàn Hiểu khó xử vô cùng. Đây là ngày cả gia đình sum họp, Trác Kiếm và Hàn Hàn nhất định sẽ về quê đón năm mới, còn cô không biết mình đã chuẩn bị sẵn sàng để về nhà gặp ba và mẹ kế hay chưa, để có thể đối mặt với vô vàn câu hỏi của bọn họ, rằng những năm qua cô đã đi đâu, ở đâu, làm gì.
Khác với dự đoán của cô, Trác Kiếm không bắt cô về nhà cùng anh mà khi nhắc đến Tết âm lịch, Trác Kiếm lơ đãng nói: “Tết ba mẹ định đi du lịch ở Vân Nam, nói tôi không cần đưa Hàn Hàn về.”
Không đợi Hàn Hiểu trả lời, Hàn Hàn đã reo lên: “Ba ơi, vậy chúng ta cũng đi du lịch đi?”
Trác Kiếm dịu dàng hỏi: “Con muốn đi du lịch ở đâu?”
Hàn Hàn chớp chớp đôi mắt to trong veo, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đỏ bừng: “Đi Australia, được không ba?”
Trác Kiếm và Hàn Hiểu ngạc nhiên: “Sao con muốn đi Australia?”
Hàn Hàn nắm tay Hàn Hiểu, lắc lắc khoe khoang: “Mẹ, chính mẹ nói cho con biết mà. Chúng ta ở bán cầu Bắc, Australia ở bán cầu Nam, khi chúng ta vào mùa đông thì Australia là mùa hè. Con muốn đón Tết vào mùa hè, con chưa bao giờ được đi nghỉ mát hết mà.”
Hàn Hiểu và Trác Kiếm vừa mừng vừa sợ, cùng khen bé thông minh.
Nhưng đến khi bế Hàn Hàn đi ngủ, Hàn Hiểu tràn đầy khó xử: “Tôi không có hộ chiếu…”
Trác Kiếm không nhìn cô, nới lỏng cà vạt: “Hộ khẩu của em ở chỗ tôi, mai đi làm là được.”
Hàn Hiểu kinh ngạc: “Sao hộ khẩu của tôi lại ở chỗ anh?”
Trác Kiếm lời ít ý nhiều: “Tôi mang tới. Em còn chưa biết nhỉ, mấy năm nay trên danh nghĩa em vẫn làm việc ở công ty tôi.” Anh liếc cô một cái: “Sao vậy? Định cả đời không cần hộ khẩu à?”
Hàn Hiểu im lặng không nói gì, chỉ thầm thở dài.
Một tháng sau.
Ở châu Úc bấy giờ đang giữa hè, bờ biển vàng trải dài lấp lánh mang đến vô vàn bất ngờ cho một nhà ba người họ. Đầu tiên là cảnh hàng trăm nam thanh nữ tú nằm tắm nắng khắp nơi trên bãi biển. Nhưng rất nhanh sau đó họ đã quên đi cảnh tượng này, bởi tâm trí đều tập trung vào biển xanh trước mắt.
Bờ biển vàng (gold coast): là bờ biển nổi tiếng của nước Úc, trải dài một màu vàng bất tận…Gold-Coast-Beach_altered
Từ trên cao nhìn xuống, qua làn nước biển xanh mướt trong veo có thể nhìn thấu tận đáy, khiến người ta có thể đắc ý chỉ trỏ: đây là bãi cát, đó là đám rong biển, bên kia là rặng san hô… Vì độ sâu khác nhau nên màu nước biển cũng khác, chỗ này đậm chỗ kia nhạt, lung linh xinh đẹp vô cùng. Bãi biển đẹp như thế này xưa giờ Hàn Hiểu và Hàn Hàn chỉ được thấy trên TV, không ngờ một ngày có thể nhìn thấy tận mắt.
Không hổ danh là khu du lịch nổi tiếng thế giới, du khách và người dân địa phương qua lại như mắc cửi, ven đường đứng đầy người cho thuê trang phục truyền thống hoa hòe và người chụp ảnh dạo, lấy dăm ba đồng tiền phí. Hàn Hiểu dù sao cũng mới hai tư tuổi, một khi thoát khỏi áp lực cuộc sống liền quay về là một cô bé ham vui ham chơi. Nhìn thấy thuyền trưởng Jack trong phim Cướp biển vùng Caribe, cô bật cười, anh ta cầm một thanh kiếm chĩa vào cổ cô gái chụp hình, khuôn mặt “thanh niên nghiêm túc” vô cùng gượng gạo. Trác Kiếm thừa dịp Hàn Hiểu ôm Hàn Hàn cười không thôi, bất ngờ nói một câu: “Hai người này làm việc không chuyên nghiệp gì hết!”
Hàn Hiểu nhìn theo liền thấy David Jones đứng bên cạnh Jack, càng cười ngặt nghẽo.
Khi chưa đến Australia, Hàn Hàn ngày nào cũng quấn lấy Trác Kiếm hỏi đi hỏi lại những câu như “Chúng ta sẽ đi đâu vậy ba?”, “Chỗ đó trông như thế nào?”, “Ở đó có nhiều chỗ chơi không ba?”… Đó cũng là những câu Hàn Hiểu muốn biết nhưng cô không thể trắng trợn hỏi giống con được, đành ngồi bên cạnh nghe trả lời. Trác Kiếm nói: “Con biết không, ba có một khách hàng người Australia, có một lần ba hỏi ông ta “Lễ Giáng sinh ở bên đó mọi người thường làm gì?”, con đoán xem ông ta trả lời sao nào? Ông ấy nói là ‘We go to the beach!’ “
Câu trả lời xa lạ nằm ngoài dự đoán khiến Hàn Hiểu và Hàn Hàn bật cười, Trác Kiếm lại nói tiếp: “Vậy nên chúng ta cũng đi biển, đến bờ biển vàng nổi tiếng nhất của Australia. Sau này nếu ai hỏi chúng ta Tết âm lịch làm gì, chúng ta cũng có thể trả lời là ‘We went to the beach!’ có đúng không nào?”
Bờ biển vàng chính là một vương quốc rộng lớn trên biển. Vừa từ khách sạn đi ra tản bộ một quãng ngắn, bọn họ thích thú phát hiện chỉ cần lơ đãng cúi đầu là có thể bắt gặp cả loài cua vó ngựa mà bình thường chỉ thấy ở những công viên hải dương hoặc khu du lịch Thủy cung mà thôi. Khởi đầu tốt đẹp này khiến một nhà bọn họ vô cùng hào hứng, suốt dọc đường đi cứ chăm chú nhìn xuống tìm xem còn gặp điều bất ngờ gì nữa không.
Mà vốn dĩ gọi ‘bất ngờ’, bởi đó là những điều chúng ta không thể đoán trước được. Kế tiếp, một lúc lâu họ chỉ nhìn thấy những đàn cá nhỏ đủ màu sắc. Nếu so với bờ biển Trung Quốc thì đó đã rất tuyệt vời rồi, nhưng con cua vó ngựa vừa rồi gây ấn tượng cho họ quá mạnh, nên những đàn cá đó chẳng còn giá trị gì để nhắc tới.
Đến khi họ bắt đầu cảm thấy thất vọng chuẩn bị bỏ cuộc, bỗng Hàn Hàn kinh ngạc hét lên: “Ba mẹ nhìn kìa, đó là cái gì vậy?”
Hàn Hiểu và Trác Kiếm nghe thấy ngẩng đầu nhìn. Nơi đây là một eo biển nhỏ, dưới nước tựa như có con quái vật vừa lướt qua, để lại từng gợn sóng lan rộng.
Hàn Hiểu ngơ ngác, nói chắc là rong rêu gì đó thôi.
Nhưng cô vừa dứt lời, con ‘quái vật’ đã lao ra khỏi mặt nước…
Là một con cá heo rất lớn!
Một nhà ba người cùng thốt lên “oa”, ánh mắt chăm chăm nhìn theo bóng dáng cá heo biến mất, luyến tiếc không nỡ chớp mắt. Vài giây sau, cá heo lại nhảy lên lần nữa, để lộ thân mình to lớn trên mặt nước, mà lúc này nó càng bơi lại gần bờ, khiến bọn họ vừa cười vừa thích thú.
Vì vậy Hàn Hiểu một tay kéo ba, một tay kéo mẹ, chạy theo con cá heo nhảy lên nhảy xuống, mà phía trước là một bờ biển trống trải, xa xa là những rặng đá, còn có một chiếc tàu lớn chở khách tham quan, cảnh đẹp vô tận. Trác Kiếm cầm máy chụp hình đi sau hai mẹ con không ngừng nói: “Nhanh nào, Hàn Hàn quay lại đây chụp một tấm hình nào… Hàn Hiểu, nhìn lại đây!… Hàn Hàn, con đừng quay đầu nhanh như thế chứ… Hàn Hàn, nói mẹ con nhìn về đây đi…”
Một bên anh không ngừng gian khổ chụp hình, một bên Hàn Hiểu bị Hàn Hàn lôi kéo đuổi theo cá heo còn không ngừng ầm ĩ: “Oa nó lại nhảy lên kìa, ở đâu ở đâu, sao không thấy rồi? Lớn quá đi!”
Còn Hàn Hàn, đúng là mẹ nào con nấy, cũng vừa nhìn chăm chú vừa hét lên, toàn tâm toàn lực hưởng ứng theo mẹ “trẻ con”, hoàn toàn bỏ quên ba tận tít chín tầng mây.
Cuối cùng Trác Kiếm đành cười khổ bỏ cuộc: “Được rồi được rồi, hai người xem cá heo đi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...