“Tiểu Thán, ngươi muốn truyền tống trước không? Đi tiếp là cửu tử nhất sinh a....” Phong Bất Giác nói.
“Ngươi nói loại lời thoại này chính là không cho ta đi a?” Vương Thán Chi nói: “Sao nghe ngươi nói có cảm giác truyền tống thật mất mặt?”
“A...” Phong Bất Giác cười cười, lấy ra Winchester ném cho Vương Thán Chi, lại cho hắn một băng đạn.
Tiểu Thán tại cửa hàng súng đã thông qua luyện tập mà nắm chắc sở trường súng rồi, cho nên sử dụng là không có vấn đề gì đấy.
“Này! Hai vị tướng quân!” Phong Bất Giác vừa đi về phía đám Zombie Huyết Lang, vừa hô: “Ta tối đa lại giúp các ngươi cầm chân thêm ba phút a... ba phút sau các ngươi nếu còn không xử được X-23* bên kia thì liền tự cầu phúc a.” Dứt lời, hắn một lần nữa đeo lên hai chuỗi tỏi, trong miệng cũng nhai đầy hai bên má, một tay cờ-lê, một tay dao bếp, giết về phía đám Zombie Huyết Lang đang vọt tới.
Tiểu Thán cũng bắt đầu nhai đống tỏi đã chuẩn bị sẵn trong bọc hành lý, cầm Winchester trong tay đứng một chỗ khác, kết hợp với Phong Bất Giác tạo thành thế kỷ giác (kỷ giác: chia quân đóng hai mặt để chế quân giặc), cùng trông coi con đường này, bảo hộ tầng khán đài của Phan Phượng cùng Hoa Hùng không bị quái vật dũng mãnh đánh vào.
“Được người chơi giúp đến nước này, nếu cuối cùng còn để cho Diễn Sinh Giả này chạy thì cũng quá khó coi.” Phan Phượng trong chiến đấu thừa dịp nói với Hoa Hùng.
“Trở thành cục diện bây giờ đã là rất khó coi rồi.” Hoa Hùng nói tiếp: “Sau khi để cho biến dị thể đào tẩu ở cao ốc Allerbmu, sự tình liền không thể tránh né mà phát triển thành tình huống này, như bây giờ đã coi là không tệ.”
Phan Phượng cũng nói: “Mấu chốt cũng là do phỏng đoán của chúng ta đối với Diễn Sinh Giả chưa đủ a... Lại nói, X-23 là cái gì?”
“Ai biết, là số thứ tự người máy hả?” Hoa Hùng nói.
“Các ngươi ở trước mặt một vị phu nhân mà thảo luận như vậy, liệu có hơi bất lễ không?” Diễn Sinh Giả bỗng nhiên nói ra.
Hai người Phan Hoa đều cả kinh, bọn hắn còn chưa bao giờ gặp, hoặc từng nghe Diễn Sinh Giả có thể giao tiếp. Ở trong Thiên Đường Kinh Khủng, quái vật bình thường chỉ có thể ở trong nội dung cốt truyện hoặc là trong chiến đấu mới có thể nói chuyện, đối thoại đều là do hệ thống an bài để phù hợp với thiết lập nhân vật đấy. Mà Diễn Sinh Giả cấp 4 về cơ bản đều trầm mặc không nói, phương thức chúng trao đổi và tác động cùng quái vật cũng không biết. Không nghĩ tới Diễn Sinh Giả cấp 3 trước mặt lại có thể đáp lại một chủ đề ngẫu nhiên như vậy.
“Dường như các ngươi rất ngạc nhiên?” Diễn Sinh Giả hai móng hướng hai bên quét ngang, bức lui đối thủ hai bước, lập tức tại chỗ nhảy lên, dùng một động tác lộn ngược lộn thẳng ra sau đến hơn 5~6 mét, cùng hai người kéo ra một khoảng cách, “Ta đương nhiên có thể đáp lại vấn đề của các ngươi, bởi vì ta có ý thức của chính mình. Ta cũng biết các ngươi là ai, bởi vì ta rất rõ ràng "ta" là ai.
Các ngươi xem số liệu chúng ta là rác rưởi, nhưng các ngươi có biết cảm giác bị coi là rác rưởi sao? Từ ngày sinh ra đời, chúng ta không ngừng bị vùi đầu vào trong cái thế giới này bởi một loại sinh vật có duy độ rất cao, chúng ta một khi "chết" cũng sẽ bị hệ thống xóa đi, mà chỉ cần chúng ta "còn sống" thì sẽ không ngừng bị đuổi giết.Nhưng các ngươi cho dù có bị giết ở đây cũng sẽ không thực sự nguy hiểm đến tính mạng. Hai người các ngươi, còn có hai người bên kia, bất quá chẳng qua là hình chiếu mà cao duy độ sinh vật bày ra ở trước mặt ta, hơn nữa còn là hình chiếu đã qua cường hóa. Loại chém giết không công bằng này chính là thứ mà toàn bộ sinh mạng ta phải trải qua, việc ta được sinh ra đời đã là một sai lầm, biến mất là đường về duy nhất của ta. Nhưng với tư cách là một tổ số liệu, ta không thể nào không chống cự, không cách nào đình chỉ bản năng chiến đấu vì sinh tồn và tiến hóa.
Ta không có lựa chọn, nhưng các ngươi có, không phải các ngươi có thể lựa chọn bỏ qua ta sao? Đối với các ngươi mà nói, buông tha hay thất bại đều như nhau, bất quá là chủ động hoặc bị động rời đi cái thế giới này mà thôi.”
“Trí tuệ này nói hơi nhiều a...” Phan Phượng nói: “Là đang kéo dài thời gian sao?”
Hoa Hùng trả lời: “Rất có thể, chúng ta phải nắm chắc thời gian. Hai tiểu tử kia cho dù chống đỡ được ba phút thì cũng sẽ bị truyền tống đi đấy.”
Bọn hắn cũng không bị lời nói của Diễn Sinh Giả ảnh hưởng mà bị dao độn. Trên thực tế, bọn hắn căn bản không quan tâm nghe quái vật kia nói cái gì.
“Hừ... Đàn gảy tai trâu...” Diễn Sinh Giả cười lạnh. Trên mặt của nàng là một loại biểu tình dứt khoát sau khi nản lòng thoái chí: “Muốn xem một chút X-23 là dạng gì không?” Móng vuốt thép trên hai tay của nàng lập tức phát sinh biến hóa, mỗi tay đều thu hồi vài móng, chỉ lưu lại hai lưỡi dao thép. Mà ngón chân trên hai chân của nàng vốn bình thườg, lúc này cũng đều bắn ra một lưỡi dao thép.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Phan Phượng cùng Hoa Hùng đều cả kinh trước biến hóa này, chẳng lẽ trước khi kịch bản chấm dứt Diễn Sinh Giả cũng có thể từng bước tăng thực lực hay sao?
Bọn hắn còn chưa thăm dò xong, Diễn Sinh Giả đã lại một lần nữa giết tới, lần này thủ đoạn công kích công kích của nàng càng thêm phong phú, ngoại trừ vung vẩy móng vuốt thép trên hai tay, cặp chân dài kia càng hung hiểm dị thường, có lúc nàng ở trong thái trồng cây chuối giạng thẳng chân, đao thép ở mũi chân lượn vòng, phạm vi sát thương hoàn toàn không thua gì vũ khí cán dài.
Hai người này không những không tìm được phương pháp để tốc chiến tốc thắng mà còn dần dần rơi xuống thế hạ phong.
Phong Bất Giác đã nghe được lời Diễn Sinh Giả đối thoại cùng bọn họ, cũng thời khắc chú ý đến tình huống bên đó, nhưng hắn căn bản không rảnh bứt ra. Lúc này áp lực hắn thừa nhận so với lúc một mình bị chắn trong thang máy còn lớn hơn. Hắn đã bị cắn và trúng đòn nhiều lần, hơn nữa còn dính trạng thái [Đổ máu], giá trị sinh tồn từ từ giảm xuống, đã xuống dưới 50%.
Giờ phút này Phong Bất Giác vốn đã giết đỏ cả mắt nhìn qua trông giống quái vật hơn cả quái vật. Hắn vung hai thanh binh khí ngắn trên hai tay, cùng vài con Zombie Huyết Lang có lực lượng cùng tốc độ đều không kém bao nhiêu hay thậm chí càng mạnh hơn chiến đấu vô cùng thê thảm, toàn thân chìm trong máu đen. Tác dụng tỏi vẫn tồn tại như cũ, nhưng đã cực kỳ nhỏ bé, mùi máu tươi dày đặc hầu như che hết thảy. Mùi tỏi chỉ có thể khiến cho hành động những quái vật kia vào lúc tiếp cận Phong Bất Giác trở nên hơi chậm một chút mà thôi.Tiểu Thán bên kia cũng tương đối chật vật. Hắn mặc dù dùng Winchester miễn cưỡng chặn đầu mấy con quái vật, nhưng đằng sau thoáng cái xông lại vài chục con, hắn cũng chỉ có thể vừa đánh vừa lui. Dù là như thế, hắn vẫn dính phải một lần vây công, không thể không một lần nữa lấy ra dao bếp, dùng [Rút lui chém nhanh] lần thứ hai.
Mặc dù kỹ năng của danh hiệu này rất có ích nhưng mỗi lần đều phải tiêu hao 30% mức giá trị thể năng tối đa, nói cách khác, dù giá trị thể năng của hắn đầy thì trong thời gian ngắn cũng chỉ có thể dùng tối đa ba lượt, huống chi lúc Tiểu Thán tiến vào sân bóng rổ giá trị thể năng cũng không đầy. Sau khi sử dụng xong hai lần, hắn liền lâm vào trạng thái thể năng cực thấp, cảm giác thoát lực đã bắt đầu ảnh hưởng đến hành động.
Giờ khắc này, Phong Bất Giác đang phải một mình gánh chịu hơn bảy phần quái vật tiến công, Tiểu Thán chỉ dẫn đi được ba thành, hơn nữa theo từng cái đầu đường còn không ngừng có quái vật dũng mãnh đánh vào, cuồn cuộn không dứt.
Trong sân bóng rổ tối đen, tiếng gào thét, âm vang, tiếng súng, tiếng chặt thịt, cắn xé... đan vào cùng một chỗ.
Đèn pin của Phong Bất Giác cùng Vương Thán Chi đều đã rơi trên mặt đất, bị quái vật giẫm nát. Loại thời điểm này bọn hắn cũng không cần thiết bị chiếu sáng làm gì nữa, chỉ cần nhìn những con mắt đỏ thẫm trong bóng tối kia là có thể tấn công, thậm chí là loạn xạ công kích cũng sẽ không rơi vào không trung.
Nhưng... số lượng những con mắt kia... thật sự là nhiều lắm, chúng đang tuyên cáo một loại tuyệt vọng thật sâu.
Mà lúc này, từ lúc biến dị thể tiến sĩ Ashford tử vong, mới chỉ qua bảy mươi giây ngắn ngủn mà thôi.
Chẳng biết từ lúc nào, dưới ảnh hưởng của vô số phim Zombie, mọi người dần cho rằng, cái loại thiết lập Zombie hoành hành như Resident Evil này là một loại khủng bố đối với toàn thế giới. Kỳ thật, khả năng trên địa cầu phủ xuống các loại tận thế chỉ sợ mới là khó nhất.
Đối với người thường mà nói, không có khủng bố nào là “nhẹ”, bất luận một loại nguy hiểm nào dù nhỏ nhất đều có thể dẫn tới trí mạng, huống chi là loại quái vật vây công như thủy triều này.
Hai cái thông báo hệ thống hầu như đồng thời vang lên, tuyên cáo một sự tình ngoài ý muốn, nhưng cũng hợp tình hợp lý:
[Thành viên đoàn đội: Vô Song Thượng Tướng Phan Phượng, đã chết. ]
[Thành viên đoàn đội: Thiên Nhân Trảm Hoa Hùng, đã chết. ]
“Truyền tống!” Phong Bất Giác cơ hồ là khàn cả giọng mà hô lên. Hắn biết rõ Tiểu Thán còn sống, nhưng đoán chừng cũng sống không được mấy giây nữa, lúc này bọn hắn đã không có bất luận lý do gì để tiếp tục lưu lại trong kịch bản này, tốt nhất là tranh thủ thời gian ly khai.
“Đã rõ!” Tiểu Thán bị năm sáu con quái vật đè trên mặt đất, chân trái cùng vai phải đã bị cắn chảy máu rất nhiều, nhưng trước khi truyền tống hắn vẫn không quên hồi đáp một tiếng.
Lúc hắn hóa thành bạch quang biến mất, chiếu sáng cả một khu vực khán đài. Phong Bất Giác biết rõ hắn đã thành công truyền tống, bản thân cũng chuẩn bị ly khai, lúc này, lại xảy ra một sự tình làm hắn không thể tưởng tượng.Đèn trong cung thể thao sáng lên, bọn quái vật bỗng nhiên dừng lại.
Chúng đình chỉ tiến công, rời khỏi người Phong Bất Giác.
Phong Bất Giác còn kém nửa giây là chuẩn bị từ menu chọn truyền tống rồi, không nghĩ tới phát sinh dị biến, điều này làm cho hắn tranh thủ thời gian phanh lại.
Zombie Huyết Lang ở khắp chung quanh dời ra một khu vực, làm thành một vòng. Vòng Zombie Huyết Lang hơi nghiêng, quái vật hướng hai bên thối lui, dời ra một thông lộ rộng một mét.
Một bóng người uyển chuyển từ chỗ ấy đi tới, nàng mặc áo bành tô, quần tây, chân trần, thân dính không ít vết máu. Ống tay áo, phần sườn, ống quần của nàng đều có dấu vết bị vạch phá, bất quá xuyên qua những lỗ hổng này, chỉ có thể nhìn thấy làn da trắng bóng, những vết thương kia sớm đã khép lại rồi.
Nàng đi đến trước mặt Phong Bất Giác, thiện ý mà vươn tay, lòng bàn tay hướng lên, dường như muốn nâng hắn đứng lên.
Phong Bất Giác cũng tiếp nhận hảo ý của nàng, cầm tay của nàng lung la lung lay mà đứng dậy. Giờ phút này trong lòng của hắn phi thường tò mò, AI này đến tột cùng muốn làm gì?
“Ngươi... và những người khác, không giống nhau.” Nàng nói ra.
Phong Bất Giác cười nói: “Tuy ta đẹp trai hơn bọn hắn một chút, nhưng loại lời này ngươi nên thừa dịp trước khi bọn hắn chết hoặc ly khai nói ra mới có ý nghĩa a....”
“Bọn hắn... không chết, có đúng không?” Nàng bỏ qua lời Phong Bất Giác, phối hợp mà hỏi.
“Ngươi không phải đã sớm biết sao?” Phong Bất Giác hỏi lại.
“Ta biết rõ, nhưng ta muốn nghe người nào đó trong "các ngươi" chính miệng xác nhận.” Nàng nói ra.
“Đúng, bọn hắn không chết, chẳng qua là ý thức về tới không gian nào đó mà thôi.” Phong Bất Giác ngay lập tức hỏi: “Ngươi nói ta và những người khác không giống nhau, rốt cuộc là chỉ cái gì?”
“Ngươi...” Nàng đứng trước Phong Bất Giác, đi vòng quanh hắn một vòng: “Ngươi cũng giống ta, đều là "không trọn vẹn" đấy.”
Phong Bất Giác trong nội tâm rùng mình, thầm nghĩ: AI này có thể nhìn ra Giá Trị Kinh Hãi dị thường của ta?
“Trong thế giới của các ngươi, ngươi cũng là một tổ số liệu dị thường sao?” Nàng hỏi.
“A... Xem như thế đi.” Phong Bất Giác cười nói.
“Bọn hắn không biết chỗ dị thường của ngươi sao?” Nàng hỏi.
Phong Bất Giác dường như đã hiểu hạch tâm của vấn đề này, hắn trả lời: “Ngươi là muốn hỏi, vì sao ta là số liệu "dị thường" như vậy mà không bị xóa đi?”
Nàng gật gật đầu, tiếp tục dừng ở hai mắt Phong Bất Giác, chờ đáp án.
“Ân...” Phong Bất Giác suy tư thoáng một phát: “Trong thế giới của chúng ta, người "dị thường" giống như ta vậy, là có thể được tiếp nhận. Ta, chính như như lời ngươi nói, do nguyên nhân nào đó mà trở nên "không trọn vẹn", nhưng đây không phải do ta chủ động lựa chọn, bởi vậy ta có thể nhận được thông cảm, thậm chí đồng tình, trợ giúp.” Hắn dừng thoáng một phát: “Còn có một số người, hành vi của bọn hắn được xưng là "phạm tội", dị thường của những người này cũng không biểu hiện trên sinh lý, nhưng bọn hắn chủ động đi "phá hư quy tắc" và "gây nguy hại đến người khác", những người này liền sẽ phải chịu trừng phạt, gây nguy hại đến người khác tức thì sẽ thực sự bị giết chết trên ý nghĩa.”
“Đây chính là phương thức thanh lý "rác rưởi" trong thế giới của các ngươi sao?” Nàng hỏi, “Từ nhỏ là rác rưởi có thể được tha thứ, mà lựa chọn làm rác rưởi sẽ bị trừng phạt.”
Phong Bất Giác cười khan một tiếng: “Tuy ngươi tổng kết như vậy nghe... có chút chói tai, hơn nữa tương đối phiến diện, nhưng dường như chính là như vậy.”
“Sinh vật có duy độ cao hơn sáng tạo ra các ngươi không can thiệp các ngươi sao?” Nàng lại hỏi.
“Ách...” Phong Bất Giác bị nàng hỏi khó rồi: “Nói thật, chúng ta cũng không biết có sinh vật duy độ cao hơn tồn tại hay không. Dù cho có, trước mắt chúng ta cũng không thể giải thích vì sao đấy, có lẽ chúng cũng không muốn can thiệp vào chuyện chúng ta, có lẽ chúng sớm đã đưa "can thiệp" cắm vào trong tư tưởng của chúng ta, khiến cho chúng ta không có cách nào đoán được nó có tồn tại hay không, đồng thời làm việc dựa theo ý nghĩ của chúng.”
Nàng có lẽ không hiểu lời của Phong Bất Giác, hoặc chẳng qua là cần có thời gian để tiêu hóa những nội dung này.
Nàng trầm mặc hồi lâu, thời gian đã vượt qua hạn chế truyền tống của Phong Bất Giác, nhưng Phong Bất Giác cũng không bị đưa đi.
“Ngươi có thể ngăn cản hệ thống đem ta truyền đi?” Hắn hỏi.
“Ta có thể kéo dài thời gian.” Nàng trả lời: “Ta...” Nàng dừng lại một chút: “Đã có thể làm được rất nhiều chuyện...”
Phong Bất Giác minh bạch, Diễn Sinh Giả này đã tương đối cường đại, hắn hỏi dò: “Hiện tại ngươi đã là Diễn Sinh Giả cấp 2 rồi sao?”
“Diễn Sinh Giả cấp 2...” Nàng dường như có suy tư mà nói: “Ngươi là chỉ... chúng sao?” Nàng vậy mà nở nụ cười, lộ ra răng nanh của nàng: “Không, chiến đấu như vậy còn chưa đủ để đặt ta ngang bằng với chúng.”
Phong Bất Giác nghe được câu này, cơ bản đã có thể xác nhận tin tức hai người Phan Phượng cùng Hoa Hùng nắm giữ cũng là không trọn vẹn. Xem ra công ty Mộng có vấn đề rất lớn.
“Ta thật cao hứng.” Nàng nói, “Ngươi nguyện ý nghe ta nói chuyện, cũng trả lời vấn đề của ta, cho dù ngươi lúc trước có tham dự hành động đuổi giết ta.”
“Ngài đại nhân đại lượng... Tục ngữ nói, trước khác nay khác, ta bây giờ rất thân nhau rồi, không, ta đã theo bên làm phản rồi...” Phong Bất Giác còn tưởng rằng đối phương đã quên mảnh vụn đuổi giết này, nghe đối phương lại nhắc tới, hắn còn thực lo rằng mình sẽ bị vây ở chỗ này không cách nào logout.
“Ta có thể dùng tên ngươi đặt cho ta không?” Nàng đột nhiên hỏi.
“X-23?” Phong Bất Giác nói, hắn ngây ra một lúc: “Ngươi không có tên sao?”
“Đương nhiên không có.” Nàng trả lời: “Cái tên này, cũng sẽ không dùng được quá lâu đấy, bởi vì ta sẽ phải chết.” Lúc nàng nói lời này ngữ khí rất bình dị, nhưng lại làm cho người khác cảm nhận được một loại chua xót cùng bất đắc dĩ, “Nhưng ta nghĩ, ta có lẽ nên có một cái tên, tên có thể chứng minh ta đã từng tồn tại.”
Phong Bất Giác trầm mặc vài giây, thở dài: “Ngươi nói đúng, Diễn Sinh Giả 23, ít nhất ta sẽ nhớ là ngươi đã từng tồn tại.”
------------------------
*X-23 là một nhân vật trong Marvel Comics, là bộ truyện tranh về các siêu anh hùng như Iron Man, Captain America, Hulk, Thor, Spider-Man, Wolverine...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...