Bên trong sân vận động không có đèn, Phong Bất Giác cùng Tiểu Thán đều phải lấy ra đèn pin, hai vị GM thì riêng phần mình lấy ra một bộ kính nhìn trong bóng tối đeo lên.
Hai người Phan Hoa nói thẳng, trang bị trên người bọn họ đều được thiết lập là tốt, kể cả vũ khí trên tay, giày kim loại trên chân, đồ phòng ngự không hiển thị trên người cùng cặp kính nhìn bóng tối vừa mới lấy ra này... Tóm lại bộ trang bị trên người GM này cơ bản là có thể ứng đối với bất luận kịch bản nào ở đẳng cấp họ phụ trách. Trang bị của bọn họ đều không có điều kiện trang bị, cực kỳ mạnh mẽ nhưng đều là vật phẩm đã khóa lại, sáu hạng sở trường tất cả đều là cấp D. Bởi vì kỹ năng cấp D có xác xuất phát động thành công cũng chỉ có 60%, cho nên bọn hắn cũng không có dùng kỹ năng chủ động, một thân đều là kỹ năng bị động để tăng cường năng lực.
Bốn người dùng menu GM để xác định tọa độ Diễn Sinh Giả, đi tới trung tâm nhà thi đấu, vào trong một sân bóng rổ rất lớn, trong này như trước không có ánh sáng.
Bọn hắn từ cửa thính phòng tiến vào, mở cửa ra, không gian hắc ám liền đem ánh sáng đèn pin nuốt hết. Đèn pin trong tay Phong Bất Giác cùng Tiểu Thán không cách nào chiếu sáng phía xa được, tương tự với kính nhìn đêm của Phan Phượng cùng Hoa Hùng, nhìn địa phương quá xa qua cũng chỉ thấy tối đen. Tại chỗ như thế, quái vật có kích thước không khác biệt lắm với con người chỉ cần trốn ở hàng ghế ngồi sau cùng là có thể ẩn thân một cách đơn giản.
“Ta muốn hỏi... Đuổi theo bọn chúng liệu có hữu dụng không?” Tiểu Thán nhẹ giọng hỏi một câu, tay nắm dao bếp của hắn đang run nhè nhẹ, trong lòng bàn tay đã toàn mồ hôi.
Ba người khác chưa trả lời hắn thì nghe một tiếng trầm đục đột ngột từ phía sau truyền đến. Nơi phát ra tiếng vang kia đúng là từ biến dị thể của tiến sĩ Ashford. Nó bay nhào tới, mục tiêu chính là Tiểu Thán.
BOSS Kịch bản này mai phục ở cửa vào phía trên khán đài, cũng là điểm mù khi bốn người tiến vào. Vô luận từ vị trí ẩn núp của hắn hay là phương thức công kích, chúng đều không phải quái vật bình thường có thể làm.
Diễn Sinh Giả biết rõ tọa độ người chơi, bản thân Ashford kỳ thật cũng có thể từ mùi đoán được người chơi từ cửa nào tiến vào, cho nên nó mới có thể mai phục ở vị trí hiểm hóc này, mà ưu tiên công kích của nó chính là người chơi yếu nhất, chỉ sợ đó là cơ chế lựa chọn của BOSS kịch bản rồi.
Một kích này tới cực kỳ đột nhiên, hơn nữa quái vật kia là vô thanh vô tức mà đánh, ngoại trừ tiếng gió khi nó từ trên khán đài bắn lên xẹt qua không trung thì không còn âm thanh nào khác rồi. Đừng nói người chơi bình thường như Vương Thán Chi, dù là GM thì cũng không thể phát hiện được.
Cũng may nơi này vô cùng yên tĩnh, trống trải, tốc độ âm thanh truyền vào trong tai Tiểu Thán so với tốc độ Ashford nhào đến nhanh hơn mấy phần. Hắn còn kịp quay người lại trước khi bị đánh một chưởng thổ huyết, đương nhiên, thời gian dành cho hắn làm ra phản ứng, cũng chỉ khoảng một giây.
Một giây này, lựa chọn của Tiểu Thán không nhiều lắm. Nếu như hắn không làm gì cả, hoặc là làm sai điều gì, vậy thì có nghĩa là giá trị sinh tồn giảm mạnh.
Còn về phần tại sao không chết, bởi vì lúc đặt quả Boom ở bên ngoài, Tiểu Thán đã đeo mũ sắt màu đen lên, giờ phút này đầu cũng coi như là có một món đồ phòng ngự đang bảo vệ, tình huống bị móng vuốt sắc bén xé vỡ đầu sẽ không phát sinh. Thế nhưng... Kể cả có mũ sắt thì thân thể vẫn phải chịu công kích, bị BOSS kịch bản mãnh lực đánh giết một lần, mất 3/4 máu là khẳng định, kế tiếp có dính các loại trạng thái mê muội, đổ máu hay không cũng rất khó nói.
Bằng tốc độ của Tiểu Thán, muốn tránh một kích này, tuyệt đối không có khả năng. Có mong Winchester trong tay Phong bất Giác nổ súng hoặc binh khí một vị GM phá không giết đến cũng đều là không kịp đấy, giờ phút này hắn chỉ có thể dựa vào bản thân.
Trong nháy mắt này, Giá trị Kinh Hãi của Vương Thán Chi không những không tăng mà lại giảm xuống, hạ tới mức 0.
Trong chớp mắt, ánh mắt của hắn thay đổi, giống như một bác sĩ mổ chính trên bàn giải phẫu, tỉnh táo, kiên định, chăm chú. Biến dị thể kia thì giống như một bệnh nhân đã bị gây tê nằm trên bàn giải phẫu, đối với chuyện xảy ra kế tiếp đều bất lực.
Có những người lúc bình thường có vẻ rất nhã nhặn, nhưng tại tình huống nguy hiểm sẽ biểu hiện ra lãnh khốc cùng hung tàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...