Quay lại hơn mười phút trước. Lúc ấy Dũng Giả Vô Địch chưa chết, Phong Bất Giác còn đang ở trong phòng ngầm.
Phong Bất Giác gõ lên nắp quan tài, như trêu chọc mà nói một câu: "Này, Madeleine tiểu thư, ngươi còn ở đây không?"
Hắn tự nhiên không mong rằng trong quan tài sẽ có người dùng ngữ khí không vui đáp lại một câu: "Cút!"
Bởi vì hắn vốn đã biết rõ, bên trong hẳn là trống không.
Sau khi xem qua đoạn Quỷ cung thứ nhất, Phong Bất Giác liền phỏng đoán
thiết lập của dinh thự này rất có thể chính là ngôi nhà Usher trong tiểu thuyết của Poe. Lúc đi tới cái hầm này, thấy được cái quan tài và đoạn
Quỷ cung thứ năm trên tường thứ năm, hắn liền càng thêm chắc chắn.
Phong Bất Giác đúng là tinh thông đủ loại văn học. Có thể hắn còn chưa
tới cảnh giới đã gặp qua là không quên, nhưng những thứ bị hắn coi là
tin tức rác rưởi sẽ bị quét ra khỏi tầng ký ức, trí nhớ của hắn. Nếu hắn đã từng đọc qua tiểu thuyết nào đó, hắn có thể nhớ nội dung của nó
khoảng sáu bảy thành.
Muốn cho hắn đứng đằng kia xem hết đoạn thứ nhất liền đọc thuộc lòng sáu đoạn Quỷ cung là không có khả năng. Cho nên hắn trước hết để cho Tiểu
Thán và Long ca nói vài từ nhắc mình, hai đoạn câu thơ trong trí nhớ kia mới chậm rãi rõ ràng.
Đương nhiên, về đại khái tình tiết của bộ tiểu thuyết kia Phong Bất Giác vẫn nhớ tương đối rõ ràng.
Rất nhiều người biết đến cái tên Edgar Allan Poe này. Hắn là người đặt
nền móng cho tiểu thuyết trinh thám. Tiểu thuyết "The Murders in the Rue Morgue" của hắn được cho là bộ tiểu thuyết trinh thám chính thức đầu
tiên trong văn học hiện đại. Lúc hắn phát biểu đã sử dụng từ "Tiểu
thuyết suy luận" để gọi nó.
Bất quá đó là chuyện của năm 1841, mà "The Fall of the House of Usher"
được viết trước đó là một quyển tiểu thuyết kinh dị Gothic, toàn văn
tràn đầy bầu không khí màu đen, tối tăm phiền muộn đến cực điểm.
Tình tiết đại khái của câu chuyện là như vậy: Nhân vật chính là bạn cũ
của Roderick Usher, gia tộc kia nhiều thế hệ đều mắc một căn bệnh di
truyền bí ẩn, khi hắn ở phòng lớn phảng phất cũng bị một thứ nguyền rủa
quỷ dị trói buộc. Mấy trăm năm qua nhà Usher nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, cha chết con kế, khiến cho tên của căn nhà này dần dần
bị bọn họ lãng quên. Tòa kiến trúc và gia tộc này được đặt ngang nhau.
Lúc mọi người nhắc tới "Nhà Usher" có nghĩa là chỉ căn dinh thự này,
cũng là chỉ gia đình này.
Một ngày nào đó, Roderick viết một bức thư gửi cho nhân vật chính. Trong thư nói tính mạng của mình không còn bao lâu nữa, căn bệnh đã giày vò
hắn tiều tụy không chịu được, tinh thần hoảng hốt. Một lực lượng kinh
khủng không tên trong căn nhà Usher này đã phá hủy đi lý trí của hắn,
đoạt đi tính mạng của hắn.
Nhân vật chính liền đến thăm bạn cũ, hi vọng hắn vẫn khỏe. Nhưng ngay
đêm khi nhân vật chính đến nơi, muội muội tiểu thư Madeleine của
Roderick đã "bệnh chết" rồi.
Nàng là người thân duy nhất trên đời này của Roderick, người duy nhất
bầu bạn nhiều năm qua với hăn. Tiểu thư Madeleine bệnh nặng nhiều năm
liền đã không còn cách chữa trị, nhưng nàng một mực cùng ma bệnh chống
lại, chưa bao giờ nằm giường không dậy nổi. Roderick cực kì buồn sầu.
Một số trạng thái tinh thần gần như tan vỡ chủ yếu là bởi vì nàng mà
xuất hiện.
Roderick nói rằng sẽ để thi thể của cô ở dưới hầm trong hai tuần rồi mới chôn. Nhân vật chính tự tay giúp bạn tốt đưa Madeleine tiểu thư vào
trong quan tài, đặt dưới hầm ngầm. Nhưng không ai biết, nàng chưa
chết...
Bảy tám ngày trôi qua, Roderick do quá bi thương nên đã phát điên. Đó là một đêm kinh khủng. Nhân vật chính mắt thấy hình dáng kinh khủng của
tiểu thư Madeleine xuất hiện trong phòng hù chết ca ca của nàng, sau đó
rốt cục cũng tắt thở. Mà nhân vật chính lao ra khỏi căn nhà, tận mắt
thấy "Hồ sâu đầy nước đen kịt trùm lên ngôi nhà Usher".
Trong chuyện xưa này có rất nhiều chỗ "không khoa học". Ví dụ như vì sao Madeleine bị hạ táng mà không ai phát hiện? Một nữ nhân ở trong quan
tài vùng vẫy bảy tám ngày làm sao còn sức để quay về phòng lớn? Vì sao
dinh thự lại sụp đổ? Do động đất hay bị đập phá?
Bất quá các độc giả thế kỷ mười chín sẽ không đưa ra mấy cái nghi vấn
này đối với một câu chuyện thể loại kinh dị giả tưởng. Ngược lại ở cuối
thế kỷ 20, nghiệp vụ chủ yếu "đọc giải quá mức" và "bới móc đâm chọc"
của các "nhân sĩ chuyên nghiệp" trong từng lĩnh vực dần dần nhiều hơn,
nhất là lĩnh vực văn hóa. Nếu Poe sống ở thế kỷ hai mươi mốt, tùy tiện
một tên lừa đảo gắn mác "giáo sư" cũng có thể đem hắn đùa bỡn đến không
đáng một đồng. Hoặc là đọc giải "chiều sâu" tác phẩm của hắn để diễn tả
một ít quan điểm có lẽ có trong nguyên tác.
Không tiếp tục bàn sâu đề tài này nữa, tốt hơn cứ trở lại chuyện cũ đi.
Dựa vào tình tiết trong tiểu thuyết, quan tài này khẳng định đã vô ích.
Mặc kệ Phong Bất Giác vừa rồi trong đường hầm thấy quỷ ảnh có phải là u
linh của Madeleine hay không, dù sao thi thể của nàng đã không ở trong
hầm, mà là đang ở trong phòng lớn.
Phong Bất Giác đẩy nắp quan tài ra, quả nhiên trống không, không có thi
thể. Hắn phất tay phủi đi lớp bụi bặm, lập tức dùng đèn pin chiếu sáng
trong quan tài. Rất nhanh hắn phát hiện ở phía trên đầu một khối ván gỗ
có khắc một nhóm chữ nhỏ, nhìn qua giống như là dấu do móng tay khắc mà
ra.
Phía trên là một câu "Hắn biết rõ đấy", không có dấu chấm câu, hơn nữa
chữ cong vẹo. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác ngẫm lại... Ở trong quan tài không có ánh sáng, Madeline cũng không thấy chữ mình viết có tinh
tế hay không, còn phải giữ ở tư thế nào đó mới có thể nhìn thấy những
thứ này, cho nên có thể nhìn ra đã là không tệ.
[Đã gây ra 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】 ]
Phong Bất Giác nghe được thông báo của hệ thống lập tức mở menu. Lúc này hắn nhìn thấy một cái cửa sổ thông báo khác trùm lên ngoài cùng:
[【Ẩn Tàng nhiệm vụ】trong kịch bản có thể cung cấp cho bạn ban thưởng vô
cùng khả quan, nhưng độ khó phát hiện và hoàn thành【Ẩn Tàng nhiệm vụ】 sẽ cao hơn so với nhiệm vụ chính tuyến và phụ tuyến. ]
[Thông báo của hệ thống có liên quan tới【Ẩn Tàng nhiệm vụ】, kể cả giọng
nói, chữ viết, nhiệm vụ này trong menu, chỉ có người chơi phát hiện
nhiệm vụ mới có thể thấy được. Nếu như nhiều người chơi cùng một nơi
phát hiện 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】 thì tập thể người chơi có mặt ở đó đạt được nhiệm vụ. Nhưng 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】lúc tiến hành không thể kéo dài cộng
hưởng. Sau khi một hoặc nhiều người chơi chấp hành nhiệm vụ miêu tả
nhiệm vụ với người chơi khác, đối phương có thể ở trong menu nhận được
nhiệm vụ và tiến độ, nhưng không được coi là tiếp nhận nhiệm vụ, cũng
không cách nào đạt được ban thưởng hoàn thành. ]
[Thông báo trên chỉ xuất hiện ở lần đầu ngươi chơi phát hiện【Ẩn Tàng
nhiệm vụ】, nếu như bạn cần xem lại lần nữa, có thể tìm trong hướng dẫn
trò chơi. ]
"Nói cách khác... Ai phát hiện thì người đó đối phó, sau đó một người
cầm phần thưởng." Phong Bất Giác thì thầm. Hắn tắt hai cái cửa sổ thông
báo, mắt nhìn nhiệm vụ: [Giải cứu linh hồn tiểu thư Madeleine]
Phong Bất Giác nói: "Ah... Sự việc là như vậy..." Hắn đối với hướng đi
nội dung cốt truyện của cái kịch bản này đã có một cái suy đoán, nhưng
vấn đề bây giờ là làm sao để từ trong hầm ngầm này thoát thân?
Hắn lần nữa giơ đèn pin lên, tiến hành tìm tòi chung quanh cẩn thận thêm một lần, nhưng không có thu hoạch gì. Hắn đem ánh mắt một lần nữa quăng hướng quan tài. Ngoại trừ dòng chữ cùng với một ít vết cào trên tấm gỗ
thì không còn manh mối có giá trị nào rồi.
Phong Bất Giác đặt chéo đèn pin trong quan tài, để đầu sáng kia nhếch
lên ổn định, sau đó xoay người nhấc quan tài nặng nề từ mặt đất lên, để
tựa trên tường, đằng trước đằng sau đều đã nhìn qua một lần, nhưng trên
khối gỗ này không có thứ gì.
"Đợi một chút..." Động tác Phong Bất Giác bỗng nhiên dừng lại, thầm
nghĩ: "Người nằm trong quan tài hẳn là nằm ngửa, muốn khắc chữ cũng chỉ
có thể khắc vào nắp quan tài. Cứ cho là nàng lo lắng lúc có người mở hòm quan tài sẽ không để ý đến chữ trên nắp cho nên mới khắc ở vị trí này,
nhưng vì sao cả dấu vết giãy dụa cũng không có... Vết cào và giãy giụa
đều ở vị trí khác, mà cái nắp quan tài này trông vẫn giống như mới."
Phong Bất Giác cầm đèn pin, chiếu vào nắp quan tài dựa trên tường, ngồi
xổm xuống, dừng lại trên miếng gỗ, "Ân..." Hắn lại đưa tay gõ, nắp quan
tài phát ra tiếng vang gỗ mới rất bình thường, nghe cũng không giống như là cất giấu tường kép.
Lúc này, Phong Bất Giác làm ra một cái quyết định thập phần lớn mật (ít
nhất là đối với người khác). Hắn giơ nắp quan tài lên, đặt trên hai phần ba quan tài, sau đó chính mình chui vào. Sau khi nằm xong, hắn dùng hai tay nâng nắp quan tài, dùng sức hướng phía trên mà nâng, khôi phục quan tài về trạng thái đóng kín.
Hắn nằm ở bên trong, cảm giác không quá thoải mái dễ chịu, nguyên nhân
không phải do tâm lý mà là do trong quan tài không có nệm êm, thuần túy
là gỗ đấy. Hắn giống như là ngủ trên một chiếc giường cứng cái gì cũng
không có.
Phong Bất Giác đem chính mình đặt vào hoàn cảnh giống như là tiểu thư
Madeleine. Hắn dùng đèn pin chiếu vào nắp quan tài, nói một câu: "Ngươi
đến tột cùng làm sao mà đi ra ngoài a..." Hắn nói xong, dùng một tay thử đẩy nắp quan tài.
Ai ngờ, giờ phút này lại không động đậy.
"Hả?" Phong Bất Giác sững sờ, hắn lập tức đặt đèn pin lên cạnh cổ, dùng
cả hai tay hai chân, ra sức đẩy vài cái, rồi lại đạp mấy cước, nắp quan
tài như cũ không chút sứt mẻ.
Sau một phen giày vò, hắn vừa định dừng lại thở một ngụm thì lại thấy
tấm ván gỗ đang đối mặt với mình trên nắp quan tài kia có chút nhô lên,
dần dần biến thành một cái mặt người.
Gương mặt đó khó phân biệt được giới tính, tiếng nói như một lão vu bà.
Nó nói với Phong Bất Giác nói: "Người sắp chết, ngươi muốn từ nơi này ra ngoài sao?"
"Đúng vậy." Phong Bất Giác trả lời, hắn muốn xem thử một chút yêu quái quan tài này đến cùng có hoa chiêu gì.
"Ngươi có thể cho ta cái gì?" Nắp quan tài hỏi.
Lúc này, thông báo hệ thống vang lên: [Bạn có thể đưa ra một kiện trang
bị phẩm chất bình thường hoặc cao hơn, để cho quái vật truyền tống về
không gian ngoài hầm. ]
"Ah... "Có thể" đưa ra đúng không..." Phong Bất Giác nghĩ: "Nói cách
khác, ta cũng có thể lựa chọn không đưa." Hắn suy tư: "Hơn nữa... Nếu
trên người người chơi không có trang bị điều kiện phù hợp thì sao, nói
cho cùng không thể nào cứ như vậy mà vây ở chỗ này đi à nha. Ân... Nhất
định có biện pháp khác."
"Quan tài, ta không muốn cho ngươi bất cứ thứ gì." Phong Bất Giác mở miệng trả lời.
Gương mặt đó bỗng nhiên kịch biến, con mắt cùng miệng quái dị mà mở ra,
trở nên đặc biệt dữ tợn. Nếu đổi lại người khác khẳng định đã giật mình. Bất quá nó cũng chỉ là mặt người hơi lồi ra trên nắp quan tài mà thôi,
không có khả năng công kích được người trong quan tài, tối đa chỉ hù dọa một chút.
"Vậy ngươi sẽ vĩnh viễn bị vây ở chỗ này, trong sợ hãi và đói khát mà
chết đi. Mặc dù đầu ngón tay của ngươi mài đến máu thịt không rõ, dù cho ngón chân và đầu gối của ngươi vỡ vụn cũng không có khả năng đánh vỡ... "
Răng rắc, Phong Bất Giác từ trong bọc hành lý lấy ra khẩu súng ngắn M1911A1, đồng thời mở khóa an toàn.
"Để ta giới thiệu cho ngươi biết qua một chút..." Phong Bất Giác chĩa
họng súng vào mi tâm gương mặt đó: "Sau lần cách mạng công nghiệp thứ
hai có sinh ra một vài món đồ chơi nhỏ tương đối thú vị."
"Tổn thương do vũ khí trong tay ngươi tạo ra cho ta không đủ để ngươi
chạy thoát, một hai cái vết thương nhỏ tính ra không là cái gì." Nắp
quan tài trả lời.
"Ta biết rõ ngươi có thể biến hóa và tự chữa trị, nhưng phần quan tài
bên cạnh ta, đỉnh đầu, và dưới thân thì sao?" Phong Bất Giác nói.
"Ha ha a..." Khuôn mặt trên nắp quan tài kia rõ ràng nở một nụ cười.
Đồng thời, chữ viết lúc trước của Madeleine trên đầu Phong Bất Giác cùng với dấu vết trên tấm gỗ xung quanh hắn đều biến mất không thấy gì nữa.
"Chỉ cần ta muốn."
"Ân... Thì ra là thế. Dù sao nhiệm vụ cũng đã nhận, bí mật quan tài cũng đã phát hiện ra, cho nên mấy chi tiết gợi ý như vết khắc này cũng có
thể bỏ đi sao..." Phong Bất Giác nói xong liền thu khẩu súng lại.
"Bây giờ ngươi có muốn thay đổi ý kiến không?" Nắp quan tài lại nói: "Có lẽ nếu ngươi đem món vũ khí vừa rồi hiến cho ta thì ta sẽ đưa ngươi ra
ngoài."
Phong Bất Giác hầu như liên tục mà từ trong bọc hành lý lấy ra [Dao bếp kiểu Tây] và [Cờ lê Mario], "Ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất, đưa ta
về phòng lớn, kết thúc cuộc nói chuyện này một cách vui vẻ." Hắn đưa tay làm một dao trên nắp quan tài, để lại một vết dao: "Thứ hai, ta đem
ngươi gỡ sạch làm củi đốt."
Hơn mười giây sau, Phong Bất Giác thuận lợi xuất hiện trong phòng lớn,
chẳng qua là vị trí đã không còn ở trong phòng khách ban đầu mà là ở
trong một cái hành lang. Bức tường bên cạnh hắn cũng treo một bức tranh, nhưng trên bức tranh đó không phải là hầm mà là một khuôn mặt người
trừu tượng xấu xí.
Hắn không hề dừng hành động lại, nếu có thì chỉ để xác nhận xem giá trị
sinh tồn có còn đầy hay không, giá trị thể năng còn thừa bao nhiêu, liền bắt đầu tiếp tục thăm dò...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...