Thiên Đường Của Dã Thú
“Đây không phải là Niếp Kỳ …Tiến sĩ Niếp của chúng ta sao?”
Giọng nói sắc bén của một phụ nữ từ phía sau Âm Tường vang lên. Mà lúc này Niếp Kỳ đang ở trong lòng thì lại hoảng sợ tới mức hai vai run rẩy cả lên, cố gắng đem mình rúc sát vào người Âm Tường.
“A …Tiến sĩ Niếp không quen biết chúng ta sao?” Một đôi nam nữ từ đâu tới hỏi đón đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Niếp Kỳ đang trốn tránh.
“Các người rốt cuộc là ai?” Nhẹ nhàng đặt tay lên lưng của Niếp Kỳ Âm Tường mở miệng.
“Chúng tôi là ai sao? Tôi mới là người hỏi cậu là ai đó? Cậu là gì mà ở cùng với Niếp Kỳ.” Người đàn ông đi bên cạnh lên tiếng nói.
Cảm giác được thân thể Niếp Kỳ càng ngày càng run lên, Âm Tường đại khái cũng đoán được một chút “Các người là người thân của Tiểu Kỳ?”
“Tôi chính là mẹ của nó. Cậu là ai? Niếp Kỳ nhà chúng tôi đã lâu không có tung tích, có phải là đã bị cậu bắt cóc mất không?” Thanh âm chua chát lanh lảnh khiến cho Âm Tường phải nhíu mày.
Nghe nói đến chữ ‘Mẹ’ thân thể của Niếp Kỳ lại giật mình mãnh liệt, “Mẹ ư? Thì ra bà chính là mẹ Tiểu Kỳ.” Tôi không có chuyện gì để phải nói chuyện với bà cả.
“Chúng tôi là người thân của Niếp Kỳ, cậu không có quyền sống bên nó.” Người đàn ông khinh bỉ nhìn thoáng qua Niếp Kỳ, nhưng hành động này đã bị Âm Tường nhìn thấy rõ ràng.
“Người thân? Vậy ông lại là ai đó của Tiểu Kỳ sao?” Trào phúng nhìn người phụ nữ đang dựa vào người bên cạnh như một gã trai bao.
“Cậu… cậu nói tôi là người gì hả? Nói lại, Tiểu Vi Vi mới là mẹ của Niếp Kỳ, cậu không có quyền gì xen vào chuyện của nó cả.” Nữ nhân bị gọi là Tiểu Vi Vi giả bộ đứng tựa vào trên người của tên trai bao.
“Tường … anh sẽ không đem em giao cho bọn họ, đúng không?” Đầu Niếp Kỳ không biết sao bắt đầu đau, lấy tay chậm rãi xoa xoa thái dương, lo âu nhìn về phía Âm Tường.
Chú ý tới hành động không bình thường của người yêu, Âm Tường cúi đầu dùng trán mình chạm vào trán của Niếp Kỳ “ Xảy ra chuyện gì rồi, có phải bị đau đầu hay không?”
Hai người bị coi thường kia tức giận nhìn Niếp Kỳ được yêu thương sủng ái ngay trước mặt, oán giận nói “ Niếp Kỳ, cậu đừng quên, tôi chính là mẹ của cậu. Cậu phải theo tôi.”
Nghe thấy âm thanh huyên náo không ngừng ở bên tai, đầu của Niếp Kỳ lại càng đau hơn nữa, giống như bị ai đó dùng dao nhọn đâm thẳng vào đầu, thân thể cũng chầm chậm trượt xuống.
“Kỳ …Tiểu Kỳ…” Khoảnh khắc trước khi hôn mê Niếp Kỳ nghe thấy được tiếng kêu đầy lo lắng của Âm Tường.
“NÀY. Giả chết hả … mau đứng lên, theo chúng tôi về.” Gã trai bao vẫn không bỏ ý định giằng Niếp Kỳ đang hôn mê từ tay Âm Tường.
“Buông tay. Đừng để cho tôi phải nói đến lần thứ hai.” Thanh âm lãnh khốc cùng không mang theo chút tình cảm gì khiến người đàn ông kia sợ hãi phải rút tay về.
Âm Tường ôm lấy người yêu xoay người rời khỏi hội trường, “Mặc kệ cậu có thừa nhận hay không thì nó vẫn là con tôi.” Thanh âm của người phụ nữ từ đằng sau vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...