Hại Thiên Thu vừa ngân nga câu hát vô nghĩa, vừa sải bước hướng về nơi mùi máu tanh tỏa ra.
Lại qua một lúc, nàng cuối cùng mơ hồ thấy được hai bóng đen.
Hại Thiên Thu dừng bước, từ trong hộp gỗ lấy ra một tờ giấy.
Nàng đem giấy trắng vò trong tay, tới khi mở nắm tay ra tờ giấy đã biến thành một con bướm trắng.
Hại Thiên Thu điều khiển bướm trắng bay về phía bóng đen trước mặt.
Bướm trắng bay nhanh, chẳng mấy chốc liền có tiếng nói truyền vào tai Hại Thiên Thu.
"Minh ca! Huynh vẫn còn ổn chứ?" Là giọng của một nam tử.
Người gọi là Minh ca suy yếu đáp lời: "Nhỏ tiếng thôi.
Ta vẫn còn ổn, chỉ là máu có chút không cầm được."
"Phải làm sao bây giờ?" Nam tử kia hốt hoảng nói: "Rốt cuộc thứ đó là gì?"
"Các ngươi đang nói thứ gì?" Hại Thiên Thu không biết từ khi nào xuất hiện ngay sau nam tử nọ, dọa hắn một trận giật nảy mình.
Mắt thấy hắn muốn la lên, Hại Thiên Thu lập tức lấy một cái khăn tay chuẩn bị sẵn, nhét thẳng vào miệng hắn.
Nam tử bị nhét khăn đầy miệng, nước mắt lưng tròng, "ư ư a a" không phát ra tiếng.
Thậm chí tay chân không hiểu như thế nào lại cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Hại Thiên Thu chùi tay lên áo của nam tử trước mặt, cười gian tà nhìn về phía "Minh ca" đang ngồi liệt trên đất: "Minh ca, lại gặp nhau." Đại lục cũng thật nhỏ nha.
Dương Thời Minh nhìn Hại Thiên Thu, khách khí nói: "Không ngờ lại là cô nương."
"Chỉ điểm ở thành Sa Viên, vẫn chưa có dịp báo đáp." Hại Thiên Thu mặt cười nói.
Trong tâm lại nghĩ bảy bảy bốn mươi chín đường hãm hại Dương Thời Minh.
Ai biểu hắn dám quyến rũ tiểu nha đầu!
Dương Thời Minh ôm thương tích trên bụng, dịch thẳng người nói: "Cô nương cũng là bị bắt tới đây?"
Hại Thiên Thu rút loại đống suy nghĩ xấu, đáp: "Đúng vậy.
Các ngươi biết đây là đâu sao?"
Dương Thời Minh lắc đầu, nói: "Không rõ lắm, nhưng có lẽ ở trong vùng sương mù bao quanh lối vào Kiếm Vọng."
Hại Thiên Thu gật gù, cái này nàng cũng đại khái có suy đoán.
Nàng nhìn về phía nam tử bị bịt miệng, nói: "Thả ngươi ra, không được la.
Hiểu không?"
Nam tử nó điên cuồng gật đầu.
Hại Thiên Thu lập tức cởi bỏ Định Thân Phù trên người hắn, sau đó hỏi tiếp: "Các ngươi nhớ rõ làm sao tới nơi này sao?"
Nam tử được giải phóng, nhanh chóng vứt cái khăn ra khỏi miệng nói: "Không biết.
Bọn ta hầu như không có ký ức."
Hại Thiên Thu nhìn sang Dương Thời Minh.
Dương Thời Minh cũng lắc đầu: "Ta cũng hoàn toàn không biết."
Hại Thiên Thu âm thầm đánh giá hai người này một chút.
Nam tử tuổi còn trẻ, thực lực cũng chỉ mới trúc cơ đại viên mãn.
Trong khi đó, Dương Thời Minh không chỉ là yêu tu, tu vi cũng tới kim đan trung kỳ.
Nếu hắn không rõ, vậy cũng đồng nghĩa nguy hiểm lại được tăng thêm một tầng.
"Nơi này không thể ở lâu, chúng ta tìm cách đi ra ngoài trước đã." Hại Thiên Thu vừa nói vừa tiến tới chỗ Dương Thời Minh, nghiêm túc bắt mạch.
Đừng hiểu lầm nàng muốn cứu tên tình địch này.
Chỉ là có người bị thương thì chỉ có vướng víu hơn thôi.
Mà giờ phút này, bọn phải dựa vào nhau mà sống.
Dương Thời Minh thấy Hại Thiên Thu nghiêm túc, bất giác cũng cảm thấy vô cùng tin tưởng.
Chưa kể nàng kia một thân y phục dược sĩ, vẫn là làm người khác an tâm không ít.
Nhưng sự thật chứng minh, hắn sai rồi.
Hại Thiên Thu bắt mạch xong, lập tức mở hộp gỗ ra.
Nàng trước đem băng trắng đưa cho hắn, sau đó lại quay người tiếp tục lục trong hộp gỗ.
Giữa mấy chục bình sứ trắng, Hại Thiên Thu thoáng cứng đờ.
Bình nào là Kim Sang Dược?
Hại Thiên Thu dùng cặp mắt tròn vo nhìn mấy cái bình.
Lại nhớ tới Bạch Li từng nói: "Mỗi loại dược liệu sẽ có một mùi khác nhau.
Muốn phân biệt dược liệu, ngoài dùng ngoại hình phán đoán, cũng phải sử dụng tới mùi hương."
Nhớ lại lời nói như thế, Hại Thiên Thu liền tự khen bản thân một tiếng, mở từng lọ ra ngửi.
Đến khoảng lọ thứ năm, nàng thấy mùi hương quen thuộc nhất.
Thế là Hại Thiên Thu liền đinh ninh đây là kim sang dược, đưa cho Dương Thời Minh.
Dương Thời Minh cũng không nghi ngờ, nói tiếng cảm tạ, rồi dưới sự giúp đỡ của nam tử còn lại bắt đầu sơ cứu.
Vừa đem thuốc trong lọ đổ vào miệng vết thương, Dương Thời Minh liền trợn to con mắt.
Đây là loại Kim Sang Dược gì?! Vừa nóng vừa rát?! A! Sao vết thương lại chảy mủ vàng?!
Hắn một đôi mắt che kín tơ máu, dáng vẻ tất nhiên là đang ẩn nhẫn đau đớn.
Dương Thời Minh nhìn Hại Thiên Thu nói: "Cô nương… không biết đây là dược gì? Sao lại bỏng rát như thế… còn có miệng vết thương cũng đột nhiên chảy mủ.
Trước khi bôi thuốc hình như không có..."
Đối với một cái mù lòa về y thuật như Hại Thiên Thu cũng biết vết thương chảy mủ là chuyện không tốt.
Nàng trầm ngâm nhìn vết thương của hắn, nói: "Vết thương vừa bôi thuốc lại lập tức chảy mủ, chứng tỏ có vấn đề.
Có thể là do vết thương của ngươi sớm đã làm độc, cũng có thể…”
“Có thể như thế nào?” Nam tử trẻ tuổi hỏi.
Hại Thiên Thu trầm ngâm, nói: “Có thể là thuốc hết hạn sử dụng.”
Nam tử:...
Dương Thời Minh:..
“A!” Hại Thiên Thu đột nhiên vỗ tay cái “bét” một tiếng, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Dương Thời Minh cùng nam tử đều đồng loạt nhìn nàng.
Hại Thiên Thu cười gượng, gãi gãi ót, ngại ngùng vươn tay lấy lọ thuốc về: “Thật ngại quá, là do lộn thuốc.
Đây là dược dưỡng da bằng hữu cho ta.” Thảo nào nàng ngửi thấy mùi dược liệu vừa thơm vừa dễ chịu, hoàn toàn không có chút mùi khó chịu nào.
Nam tử cùng Dương Thời Minh đồng thời đen mặt: “Ngươi dám thề ngươi không cố ý đi!”
Hại Thiên Thu lại lần nữa mở ra hộp gỗ, một phen tìm kiếm.
Cuối cùng nàng phát hiện ra lọ Kim Sang Dược lại là một cái lọ màu nâu, bên dưới đáy có đề nhãn “Kim Sang Dược”.
Hiển nhiên đây là Bạch Li riêng chuẩn bị cho nàng.
Bởi vì hắn biết, chủ nhân nhà hắn là một cái người chỉ có thể tiễn người đi chết chứ không thể cứu người!
Lần này tiếp nhận thuốc, Dương Thời Minh cùng nam tử nọ cũng không dám dùng bậy bạ.
Hai người mở nắp lọ ra, kiểm tra kỹ lưỡng một phen mới dám sử dụng.
Trong lúc đó Hại Thiên Thu lại lấy ra một cây chủy thủ, đem hơ trên lửa.
Chuẩn bị xong, Hại Thiên Thu lại quay sang cười nói với hai người kia: “Vết thương của Dương huynh đã làm mủ, không thể không loại bỏ phần độc.
Nào, tới đây ta giúp ngươi.”
Dương Thời Minh mặt nháy mắt trắng bệch, nói: “Không… không cần phải nhọc lòng cô nương.
Ta thấy bôi thuốc vào đã tốt rồi!”
“Nhọc lòng gì chứ.” Hại Thiên Thu phe phẩy dao nhỏ, ánh mắt sáng quắt có thần nói: “Đều là việc ta nên làm.
Huống chi chúng ta đều là người cùng thuyền.
Còn phải dựa vào nhau để thoát khỏi đây.”
Nam tử còn lại nhìn vẻ mặt đầy chính khí của Hại Thiên Thu, trong lòng thầm thay Dương Thời Minh cầu phúc.
Minh ca, ngày này năm sau tiểu đệ nhất định sẽ cúng cơm cho huynh.
Dương Thời Minh lắc đầu như sấm, xua tay nói: “Quả thật là không cần mà… A!!!”
Sương mù mờ mịt, bất giác nhiều thêm tiếng rêи ɾỉ của một con người thảm thương…
---------------------
Bên kia Hại Thiên Thu hội ngộ cùng hai người Dương Thời Minh.
Bên này nhóm người Hàn Tuyết Âm gần như muốn lục tung cả Kiếm Thành.
Đặt biệt là Hàn Tuyết Âm, nàng gần như muốn điên rồi.
Trương Vô Minh dẫn theo Cố Thu Hà cùng Giang Mi trở lại điểm hẹn, lắc đầu nói: “Hoàn toàn không có tung tích.”
Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn, Phong Hào cũng vừa lúc trở lại, đồng loạt lắc đầu.
Hàn Tuyết Âm cắn răng, vẻ mặt băng sơn nhưng ngữ khí lộ ra có chút không cam lòng: “Người không thể cứ như vậy biến mất được!”
Bọn họ tìm, chính là từ lúc Hại Thiên Thu biến mất tới tận lúc sắp hoàng hôn.
Mọi ngóc ngách của Kiếm Thành hầu như đều đã được bọn họ tìm qua.
Trương Vô Minh tiến lên nói: “Xung quanh thành có kết giới, đáng lý tà vật không thể tiến vào.”
Cố Thu Hà cũng có ý nghĩ như vậy, gật đầu nói: “Hại cô nương lại không phải người lỗ mãng, cũng có thể loại trừ khả năng nàng tự ý đi ra ngoài mà không thông báo trước.”
“Nếu vậy thì người rốt cuộc ở đâu?” Thuấn Giai một bên hậm hực nói, một bên vén tà áo ngồi bệch trên mái nhà: “Đến cả chuông Trúc Âm cũng không dò ra được!”
“Khoan đã!” Lâm Chí Hàn hiếm khi tỏ vẻ thông minh hữu dụng, lên tiếng hô.
Hàn Tuyết Âm lạnh lùng cho hắn một ánh mắt, ý bảo hắn mau nói.
Lâm Chí Hàn vừa ra vẻ được chưa đầy một khắc, lại bị Hàn Băng Nhân đánh cho trở về nguyên hình.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, rụt cổ nói: “Mọi người không để ý lời đồn người trong thành đột nhiên tỉnh dậy trong sương mù sao? Nếu như vậy thì rất có thể tiền bối cũng bị cuốn vào trong đó.”
Nghe hắn nói xong, lúc này mọi người mới cảm thấy vấn đề.
Bọn họ chính là quá ỷ lại vào kết giới của Kiếm Thành!
Kết giới của Kiếm Thành ngăn tà vật, nhưng không cấm người bình thường đi lại.
Nếu có kẻ động tay động chân, dùng một lại thuật gì đó khiến cho người trong thành bị đưa đi ra khỏi phạm vi kết giới.
Sau đó mọi chuyện liền có thể thuận lý thành chương, người bị hại tỉnh dậy ngay trọng điểm của vụ sương mù!
Phong Hào sắp xếp lại suy nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng mở miệng: “Theo như người dân nói, chuyện này cũng không xảy ra thường xuyên.
Nhưng quả thật là có, chưa kể hình như một lần xảy ra sẽ mang đi tới hơn hai mươi người.”
Hàn Tuyết Âm gật gật đầu, nói: “Nếu vậy chúng ta một lần nữa chia nhau ra, hỏi một chút xung quanh thành xem còn có ai mất tích.
Một canh giờ gặp lại ở đây.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, chia nhau ra tiếp tục hành động.
------------------
Hại Thiên Thu tinh thần vô cùng tốt, xoa xoa mồ hôi trên trán: "Được rồi, chỉ cần băng lại nữa là được."
"Minh Ca!" Nam tử khóc rống lay Dương Thời Minh: "Ráng lên! Đừng chết!"
Dương Thời Minh suy yếu đẩy ra cái mặt đầy nước mắt nước mũi: "Ta không sao… phiền hiền đệ giúp ta băng lại…"
Hại Thiên Thu phủi tay áo đứng dậy, nhìn xung quanh: "Phải rồi, quên hỏi các ngươi bị thứ gì đả thương."
Dương Thời Minh suy yếu mở miệng: "Bọn ta không rõ.
Nhưng nhìn thấp thoáng thân hình của nó dài như rắn.
Có điều đuôi thì lại giống cá."
"Tiểu tử xong chưa?" Hại Thiên Thu đột nhiên ninh chặt mi, quăng một câu hỏi.
Nam tử động tác trên tay không ngừng, bất mãn nói: "Ta không phải tên tiểu tử.
Ta gọi Trần Tô Lâm." Trần Tô Lâm hắn chí ít cũng là một tu sĩ, sao mà chịu nổi một người thường gọi hắn là tiểu tử?
Hại Thiên Thu cũng không để ý.
Dù sao nàng cũng đủ già để gọi mấy kẻ như hắn là tiểu tử.
Trần Tô Lâm lại nói tiếp: "Ta nói cô nương này, ta ít nhiều so với người thường như cô nương cũng lớn hơn vài tuổi." Hắn đúng lý hợp tình mà nói, dường như đã quên mất vừa rồi là ai bị Hại Thiên Thu cho một cái Định Thân Phù.
Hại Thiên Thu không đáp lời hắn, chỉ lặng lẽ nhặt lên chủy thủ vừa nãy dùng để cắt thịt hư cho Dương Thời Minh.
Nàng lấy ngón út, gõ nhẹ vào sóng chủy thủ.
Chủy thủ run nhẹ một cái, bên trên lập tức hiện lên một ký tự lập lòe.
"Chạy!" Hại Thiên Thu bỗng dưng hô lớn một tiếng, đồng thời ném chủy thủ ra ngoài.
Trần Tô Lâm bị hành động của nàng là cho mơ hồ, chưa kịp phản ứng đã bị Dương Thời Minh lôi đi.
Trong sương mù trắng xóa, bọn họ chỉ thấy ánh lửa lập lòe cùng cái bóng dài lúc nãy.
Đó chính là thứ đã tấn công bọn hắn!
Mà ánh lửa phát ra, hiển nhiên là do thứ quái vật đó va chạm với thanh chủy thủ Hại Thiên Thu vừa phóng ra.
Trần Tô Lâm đỡ Dương Thời Minh chạy, không khỏi kinh ngạc: "Làm sao cô nương biết nó tới?! Còn kia là loại phép gì nữa? Cũng quá lợi hại đi!"
Hại Thiên Thu vừa chạy, vừa xoay đầu cười khẽ, tay chỉ vào mũi của mình nói: "Tu tiên còn phải dựa vào mũi mà!"
Dương Thời Minh nghe vậy, cũng không khỏi bội phục, cười nói: "Cô nương quả nhiên tài tình.
Dương mỗ cùng hiền đệ hổ thẹn không bằng."
Hại Thiên Thu cũng không khách khí đáp lại hắn, chỉ hỏi tiếp: "Hai người các ngươi còn đánh được chứ?"
Dương Thời Minh rút lại tay đang khoác lên vai Trần Tô Lâm, nói: "Vẫn còn có thể."
"Trần Tô Lâm, rút kiếm chém bên trái!" Hại Thiên Thu vừa nói, thân hình liền thoắt một cái vòng ra núp sau hai người bọn hắn.
Trần Tô Lâm phản ứng có điều kiện, lập tức làm theo lời Hại Thiên Thu.
Đợi cho lấy lại tinh thần, hắn lại không khỏi một trận kinh ngạc tròn mắt.
Một kiếm này của Trần Tô Lâm liền trực tiếp cản lại công kích sắp tới của thứ quái vật kia.
Chỉ nghe nó kêu một tiếng tức tối, rồi lại ẩn vào trong sương mù.
Hại Thiên Thu lại nói: "Còn toàn mạng để ra khỏi đây hay không đều phải xem các vị đây rồi." Nói rồi nàng lại tiếp tục bước tiếp.
Thứ này nguy hiểm không phải ở sức lực quá lớn, chính là ở việc không thể xác định được vị trí của nó.
Kẻ tu tiên, muốn xác định vật không biết rõ thường dựa vào linh lực.
Bọn họ kiều ngạo, rồi lại dần dần quên mất cái căn bản nhất.
Chính là cảm nhận xung quanh bằng chính giác quan của mình.
Cũng không phải nói là bọn họ có giác quan kém.
Chỉ là người đời có thói quen sử dụng những thứ tiện lợi hơn mà thôi.
Từ đó dẫn tới cục diện hiện tại, một con yêu quái có thể thoát khỏi cảm nhận linh khí của người tu tiên, gây cho bọn họ đòn chí mạng.
Nói đi cũng phải nói lại, yêu quái đã lạ lùng tới mức lập dị, ở đây cũng gặp phải một kẻ lập dị.
Sư phụ của Hại Thiên Thu lúc còn sống, được người đời xưng là Luyện Thể Cuồng Ma.
Lý do là thay vì xây dựng căn bản luyện khí, tìm cách hấp thụ linh khí, nàng lại điên cuồng đi luyện thể.
Tới khi Hại Thiên Thu bái vào môn hạ, cũng bị nàng dẫn dắt theo đường luyện thể, cuối cùng mới tới luyện khí.
Cũng bởi vì vậy, Hại Thiên Thu đôi khi cũng chẳng cần dùng tới linh lực, sức lực vẫn như cũ trâu bò.
Mà giác quan bình thường, cũng quả thật lợi hại hơn người khác gấp nhiều lần!
Dương Thời Minh, Trần Tô Lâm mới đầu đối phó với yêu quái vô cùng chật vật.
Giờ có Hại Thiên Thu bảo đánh đông thì đánh đông, bảo đánh tây thì đánh tây, quả nhiên là như có thêm một đôi mắt.
Ba người cứ như thế, hai người đánh, một người ra hiệu, một đường thẳng tiến trong làn sương mù.
----------
Tác giả: sẵn tiện lên thêm 1 chương nữa ahihihi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...