Hại Thiên Thu vững vàng đáp xuống sân viện.
Nhưng chưa đợi nàng bình tâm, một luồng sát khí đã ầm ầm ập tới.
Cuồng phong lạnh thấu người, sắc bén uyển chuyển như một con rắn độc.
Nó đi qua đâu, lá khô liền bị hất tung tới đó.
Hại Thiên Thu cũng bình tĩnh, nghiêng đầu né tránh.
Nàng xoay người một cái, tay tung ra một chưởng: "Hừ, không biết lượng sức."
Kẻ tới vội vàng giơ kiếm lên đỡ, cả người bị đánh bật ra sau cả thước.
"Hại tiền bối?" Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc liền vang lên.
Lâm Chí Hàn đang núp trong một lùm cây gần đó, vèo một cái ló đầu ra.
"Lâm Chí Hàn?" Hại Thiên Thu khó hiểu nhìn hắn.
Trong khi đó, bóng đen nọ lại một phát bay tới, kình phong ào ào.
Hại Thiên Thu đang lúc lơ là, cứ như vậy bị một thứ như chùy sắt nện vào bụng, cả người bay trong gió, lăn vài vòng trên đất.
Thuấn Giai cũng ở một bụi cây gần đó, thấy thế giật thót cả tim, vội vã bay ra: "Tiền bối!"
Lâm Chí Hàn cũng lật đật chạy lại đỡ nàng dậy: "Tiền bối không sao chứ? Ây, Trương bộ đầu dừng tay mau."
Hại Thiên Thu chật vật đứng dậy, đầu tóc một mảnh rối tinh rối mù: "Hoàn hảo, không sao, vẫn còn sống."
"Các người biết nhau?" Thì ra bóng đen đối chiến với Hại Thiên Thu chính là Trương Tam Mao.
Hắn hiện giờ thấy rõ người tới, lập tức thu lại đại pháo.
"Giới thiệu một chút, Trương bộ đầu, đây là tiền bối của bọn ta Hại Thiên Thu Hại thần y." Thuấn Giai nói: "Hại tiền bối, đây là Trương bộ đầu."
Trương Tam Mao nghi hoặc hỏi lại: "Ngươi là Hại thần y?"
"Chính là ta." Hại Thiên Thu vô cùng hãnh diện, chắp tay nói.
"Ngươi!" Trương Tam Mao đột ngột nỗi giận đùng đùng quát: "Cuối cùng lão tử cùng tìm ra ngươi! Giỏi cho một tên lang băm, hại huynh đệ của ta liệt giường hai tháng.
Ta đợi một năm, cuối cùng cũng kiếm ra ngươi.
Hôm nay ta quyết đánh cho người một trận, xem còn dám bán thuốc giả hại người không!"
Hại Thiên Thu nghe hắn nói, nhất thời nghệch ra.
Sau đó là siêu cấp hoảng loạn, nàng hại người hồi nào chứ? Mà hình như một năm trước, đúng là nàng có chữa cho tên nào đó ở thành Sa Viên.
Ây da, quân tử động thủ không động khẩu!
Bên trong Thiên Ma Xích, Bạch Li khó hiểu lên tiếng: "Trước khi ta tới, rốt cuộc nàng làm nghề gì vậy?"
Vương Duật nói: "Hành y hại người, coi bói, vẽ tranh dạo, họa cốt,...!Nói chung nhiều lắm.
Nhưng nàng vẫn thích nhất là hành y hại người."
Bạch Li vẻ mặt bất ngờ nói: "Không tới nỗi vậy chứ?"
Cố Hàm thở dài, vỗ vai hắn: "Ngươi có điều không biết, chủ tử của chúng ta cái gì cũng làm được.
Duy nhất một chuyện dù có chết cũng đừng cầu nàng, chính là nhờ nàng chẩn bệnh.
Nếu không...!mạng nhỏ của ngươi liền khó bảo toàn."
Bạch Li gật gù, xem như là đã rõ.
Hóa ra Hại Thiên Thu thu nhận hắn, có lẽ cũng vì điều này đi.
Bên trong Thiên Ma Xích yên bình, bên ngoài lại là một mảnh hỗn loạn.
Trương Tam Mao hùng hổ đuổi theo Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu vắt chân lên cổ mà chạy.
Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn đuổi theo cản Trương Tam Mao.
Thuấn Giai quỳ trên đất, ôm đùi phải Trương Tam Mao: "Trương bộ đầu bình tĩnh!"
Lâm Chí Hàn quỳ trên đất, ôm đùi trái Trương Tam Mao: "Nàng là cọng rơm cứu mạng đó a!"
Trương Tam Mao trán nổi gân xanh: "Tránh! Ta nhất định phải đánh chết hắn!"
Hại Thiên Thu núp sau cột nhà, ló đầu ra nói: "Ngươi có gì từ từ nói.
Ta thật sự là đến giúp mà."
"Hừ!" Trương Tam Mao thấy không thoát được hai tên kia, hừ lạnh quăng đại pháo sang một bên.
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn lúc bấy giờ mới dám thở ra, lật đật đứng dậy.
Hại Thiên Thu cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng nói: "Nói một chút xem đã xảy ra chuyện gì? Đúng rồi, sao không thấy tiểu nha đầu đâu?"
Không nhắc thì thôi, nhắc tới đại sư tỷ, bọn người Thuấn Giai lại đột ngột trầm xuống.
Hại Thiên Thu đợi lúc không có người đáp lại.
Không khí lại có chút không đúng, nàng hỏi: "Sao các ngươi không nói gì?"
Lâm Chí Hàn vò đầu bức tai một hồi, cuối cùng thở dài nói: "Cách đây gần mười ngày trong thành đột nhiên xuất hiện cương thi.
Ngày đó bọn ta phối hợp với nha môn đại chiến với bọn chúng.
Đại sư tỷ...!vì cứu ta mà thụ thương."
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: "Vết thương ở bụng, lại nhiễm tà khí.
Trong nhất thời bọn ta không thể thanh tẩy được, nên vết thương cũng không thể lành lại.
Hiện giờ Phong Hào đang bên cạnh nàng, dùng hết sức áp chế tà khí lây lan." Nói rồi Lâm Chí Hàn liền cúi đầu, hai nắm tay nắm chặt thành đấm.
Thuấn Giai thấy hắn như vậy, chỉ đành lắc đầu vỗ vai hắn coi như an ủi.
Còn Hại Thiên Thu vừa nghe tới Hàn Tuyết Âm thụ thương, tâm đã muốn gấp tới độ nhảy ra ngoài.
Nàng lách người một cái, tóm theo Trương Tam Mao đi mất tiêu.
Lâm Chí Hàn qua loa lấy tay áo lau mặt, nói: "Đệ không sao, sư huynh đừng lo." Ngoài miệng nói là thế, nhưng trong lòng hắn đã sớm có quyết tâm chăm chỉ tu luyện.
Chuyện lần này, ngày sau tuyệt đối không để xảy ra nữa.
Bọn hắn từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, làm sao Thuấn Giai không hiểu được cảm thụ của Lâm Chí Hàn chứ.
Đám đệ tử chân truyền bọn hắn, tình như thủ túc.
Nhìn thân nhân vì bản thân gặp nạn, ai mà không cảm thấy khó chịu chứ?
Lâm Chí Hàn nói: "Đi thôi, Hại tiền bối chắc mang theo Trương bộ đầu tới chỗ sư tỷ rồi."
Thuấn Giai gật đầu, sau đó cũng rảo bước theo hắn tiến về tiền viện.
Hại Thiên Thu mang theo Trương Tam Mao, lại quanh co lòng vòng một hồi, cuối cùng mới tới được tiền viện.
Bên trong tiền viện chật kín người, ai nấy cũng mang vẻ mệt mỏi phong trần.
Bọn họ tốp năm, tốp ba tụm lại với nhau, chia mảnh vải miếng áo qua đêm lạnh.
Mà trong một góc nhỏ, một vạt áo trắng lập tức thu hút ngay ánh nhìn của Hại Thiên Thu.
Hàn Tuyết Âm một thân áo trắng nhiễm đỏ, sắc mặt trắng như tờ giấy, lẳng lặng nằm bên đó.
Phong Hào thì loay hoay bên cạnh nàng, không ngừng thi phép.
Hại Thiên Thu quăng Trương Tam Mao sang một bên, hai bước đã tới chỗ bọn họ.
Phong Hào đang chuyên tâm, cảm thấy một bàn tay đột ngột đặt lên vai hắn.
Hắn giật bắn mình, xém xíu nữa hét toáng lên.
Cũng may Hại Thiên Thu nhanh tay nhanh mắt, lấy tay bịt miệng hắn lại.
Phong Hào bình tĩnh lại, gỡ tay của nàng ra hỏi: "Tiền bối! Sao người lại ở đây?"
"Đi chơi vừa vặn ghé qua." Hại Thiên Thu nói: "Nàng sao rồi?"
Phong Hào lắc đầu nói: "Không ổn lắm.
Ta đã cố gắng dùng linh lực ngăn lại tà khí.
Nhưng bất quá cũng chỉ là làm cho tà khí chậm lại."
Hại Thiên Thu nghe hắn nói xong, mặt bất giác trầm xuống.
Nàng suy nghĩ một hồi, hướng Phong Hào nói: "Ta muốn cởi y phục của nàng nhìn một chút, ngươi tạm thời tránh đi đi."
Phong Hào gật đầu, đứng dậy, cách xa các nàng chừng mười bước.
Tại đây, hắn liền tung ra một mảnh vải lớn, lại niệm thêm một lần khẩu quyết.
Mảnh vải lớn dần, cuối cùng biến thành một tấm màn che bay lơ lửng, che lại hai người bên trong.
Hại Thiên Thu đợi cho tấm màn che kín, lúc này mới dùng linh lực thắp lên một quả cầu sáng.
Xong xuôi nàng mới bắt đầu gỡ ra lớp băng dày cộm ngay eo của Hàn Tuyết Âm.
Băng trắng được quấn tới mấy tầng, nhưng vẫn như cũ thấm đẫm máu.
Chưa kể tới trước đó bọn họ đều thân tại hiểm cảnh.
Một đám người lại toàn nam nhân, không tiện cởi y phục của Hàn Tuyết Âm.
Thế nên vết thương chỉ có để nguyên như vậy mà quấn thêm băng trắng lên.
Theo từng lớp băng thấm máu, tâm của Hại Thiên Thu cũng là từng phen đau lòng.
Đợi tới khi nàng giải khai toàn bộ lớp vải quấn, mở ra y phục của người trước mắt, lòng càng đau dữ dội.
Hiển hiện giữa làn da trắng như tuyết, là một mảnh huyết nhục mơ hồ, xung quanh còn nổi lên mạch máu màu tím.
Vết thương của Hàn Tuyết Âm ngoài dự liệu sâu vô cùng.
Hại Thiên Thu nhìn mà có cảm tưởng, không có máu đỏ đang chảy ra, nàng liền thấy được cả nội tạng của nàng ấy.
Hại Thiên Thu đưa tay vuốt ve gương mặt đã đẫm mồ hôi của Hàn Tuyết Âm, lẩm bẩm: "Không sao không sao.
Ta đến cứu ngươi đây Tuyết Âm."
Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn chạy tới, vừa vặn thấy Phong Hào đang đứng canh trướng màn lớn.
Thuấn Giai lại gần, lên tiếng hỏi: "Tình hình sao rồi?"
Phong Hào nói: "Tiền bối đang ở bên trong xem giúp nàng."
Hắn vừa dứt lời, Hại Thiên Thu liền ló một cái đầu ra: "Có nước ấm không? Ta cần phải tẩy sạch vết thương cho nàng."
"Không có." Thuấn Giai nói: "Bọn ta mấy ngày nay bị vây trong này, nước sạch vốn đã dùng hết.
Còn nếu lấy nước nguồn, chỉ sợ nhiễm phải độc."
Hại Thiên Thu khó hiểu nhìn bọn hắn, sau một lúc nói: "Các ngươi có thủy linh căn, cớ gì lo vấn đề có nước hay không?"
Ba tên kia nghe nàng nói xong, liền ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Lại qua một lúc, bọn hắn mới đồng loạt bừng tỉnh đại ngộ, a một tiếng.
Lo đánh đấm với cương thi, bọn hắn xém chút đã quên linh lực cũng có thể dùng cho mấy việc này.
Lâm Chí Hàn vội gật đầu như búa bổ: "Đợi một chút, liền có nước nóng ngay."
Phong Hào lập tức lấy từ trong trữ vật giới một cái chậu đồng.
Lâm Chí Hàn thì niệm quyết, từ trong không trung triệu hồi ra một dòng nước rót vào chậu.
Còn Thuấn Giai thì nhanh chóng lấy tay đặt dưới chậu đồng, một đoàn liệt hỏa cứ như vậy phừng ra.
Chỉ nháy máy mắt, một chậu nước ấm đã được ba tên đó hoàn thành.
Người xung quanh nhìn một màn biểu diễn nấu nước này, không khỏi phải vỗ tay tán thưởng.
Hại Thiên Thu nhận chậu nước ấm, vội trở lại bên trong.
Nàng cho tay vào thử nước một chút, rồi mới bắt đầu nhúng khăn, lau sạch vết thương cho Hàn Tuyết Âm.
Cũng đừng nhìn động tác Hại Thiên Thu dịu dàng, nhẹ nhàng như vậy mà suy nghĩ nàng đã tiến bộ.
Kỳ thật chính là, nàng luôn vô tình vô ý mà chạm trúng cái chỗ đầy máu kia.
Cũng may Hàn Tuyết Âm đã bất tỉnh, ngoài việc hừ nhẹ đau đớn ra cũng không thể làm gì khác.
Nếu không, nàng ta nhất định sẽ cắn chết Hại Thiên Thu.
Trải qua cũng khoảng nửa canh giờ, Hại Thiên Thu coi như mới hoàn thành công việc cao cả này.
Nàng nhìn Hàn Tuyết Âm, mặt mũi còn trắng hơn lúc nãy, cảm thấy đau lòng không thôi.
Cũng may là có nàng, nếu không khẳng định còn tệ hơn.
Lại nhìn vết thương được băng tốt, Hại Thiên Thu không khỏi lấy làm kiêu ngạo.
Chỉ có duy nhất một người từ nãy đến giờ vẫn để ý động tĩnh của các nàng.
Cố Hàm ở trong Thiên Ma Xích mà lòng thấp thỏm không thôi.
Nếu nói Hại Thiên Thu ngừng tay, thì sẽ bị quy vào tội đại nghịch bất đạo.
Mà nếu nàng không nói, thì Hàn cô nương sẽ chết vì mất máu.
Đấy nhìn đi, cái mặt trắng như vậy chính là vì bị Hại Thiên Thu sơ cứu tới mất máu.
Hại Thiên Thu lại trầm ngâm một chút, y phục của Hàn Tuyết Âm đã dính đầy máu, cũng không thể mặc được nữa.
Nàng bỗng vỗ tay một cái "bép", vội vàng quay sang lục hòm gỗ.
Chẳng qua bao lâu, nàng liền lấy ra một bộ y phục màu hồng.
Hại Thiên Thu đem y phục ướm thử lên người tiểu nha đầu, lại cảm thấy không thích hợp.
Nàng quay sang tiếp tục tìm, lấy ra một bộ màu đỏ chót.
Cái này cũng không được, quá diễm lệ.
Tiếp tới một bộ thanh y, cũng không ổn, quá tầm thường.
Cố Hàm nhịn không nổi nữa, buộc phải hiện ra: "Vương! Tùy tiện lấy một bộ là được rồi.
Người còn tiếp tục lựa nữa, nàng sẽ chết cóng mất!"
"Ngươi thì biết gì." Hại Thiên Thu bĩu môi nói: "Nữ tử xinh đẹp, y phục cũng phải phù hợp mới được."
"Trong lúc nguy nan, ai còn quản mấy chuyện đó.
Không phải chính người cũng từng nói như vậy sao?" Cố Hàm hầu như là tức tới mức nổi gân xanh.
Hại Thiên Thu không những không tỉnh ngộ, mà còn lý lẽ hùng hồn: "Ta có thể như thế nào cũng được, nhưng nàng thì không thể! Bởi vì nàng là tiểu nha đầu của ta!"
Cố Hàm bất lực.
Lần đầu tiên trong đời, nàng có sự hoài nghi về việc làm của bản thân.
Liệu rằng ủng hộ hai người này bên nhau là đúng hay sai?
Cuối cùng dưới sự khuyên ngăn của Cố Hàm, Hại Thiên Thu liền đem một bộ y phục của mình cho Hàn Tuyết Âm mặc.
Dù gì y phục mới của nàng cũng không phải là áo dược đồng mua vài văn tiền ở chợ.
Mà toàn bộ đều được Tuệ Lan may mới, dùng loại vải tốt nhất.
Mặc lên người Hàn Tuyết Âm, đương nhiên hơn hẳn mấy bộ vừa rồi.
Hại Thiên Thu coi như là hoàn tất công cuộc xử lý Hàn Tuyết Âm.
Chỉ còn tà khí là điều khiến nàng bận tâm.
Với lượng tà khí Hàn Tuyết Âm nhiễm vào, không chỉ có dấu hiệu lan ra, mà còn ức chế khiến cho vết thương không thể khép miệng.
Suy nghĩ một chút, Hại Thiên Thu đại khá đã nghĩ ra được cách chữa trị.
Nhưng bù lại, nàng coi như cũng phải tốn một phen công phu.
Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Cố Hàm, Hại Thiên Thu một lần nữa đem Hàn Tuyết Âm dựng ngồi dậy.
Còn bản thân nàng thì ngồi xếp bằng phía sau nàng ấy.
Tay Hại Thiên Thu áp lên lưng Hàn Tuyết Âm, bắt đầu vận chuyển linh lực.
Từ bàn tay trắng nõn, một đoàn lửa đen liền bập bùng bừng lên.
Hắc hỏa mang theo khí lạnh, từ từ xâm nhập vào trong thân thể Hàn Tuyết Âm.
Hại Thiên Thu nhắm mắt, tập trung điều khiển hắc hỏa khắp cơ thể Hàn Tuyết Âm.
Nàng trước muốn dùng Hắc Diệm cắn nuốt tà khí bên trong người của nàng ấy.
Hắc Diệm tuy được liệt vào hàng tà, nhưng tính chất lại khác biệt.
Đây chính là điển hình của việc lấy tà chế tà.
Lại nói Hàn Tuyết Âm là băng hệ linh căn, hắc hỏa cũng mang thuộc tính băng, vừa vặn không quá hại.
Dòng linh khí đen như mực, rất nhanh du tẩu khắp người Hàn Tuyết Âm.
Tới khi nó đụng độ một dòng khí khác màu tím, liền ra sức cắn nuốt.
Hàn Tuyết Âm đang mê man, cũng vì một hồi đại chiến này mà không ngừng run rẩy.
Hại Thiên Thu hé mắt, thoáng để ý Hàn Tuyết Âm, xong lại tiếp tục thôi thúc Hắc Diệm.
Hai dòng khí trong cơ thể Hàn Tuyết Âm đối kháng một hồi, không thể tránh khỏi tổn hại tới thân thể của nàng.
Hại Thiên Thu nghĩ thế, liền đem tiếp một đạo linh lực khác dẫn nhập.
Lần này là một đạo linh khí vàng óng, ôn nhuận lại mãnh liệt.
Đạo linh khí này xuất thủ, ngay lập tức bao lại Hắc Diệm cùng tà khí, đem hai thứ khí này vây cùng một chỗ.
Lại trải qua một khoảng thời gian kha khá, hắc hỏa liền chiếm thượng phong, đem toàn bộ tà khí thôn phệ.
Hại Thiên Thu sau lại đem kim quang linh khí, hòa cùng với hắc hỏa bao lấy đan điền của Hàn Tuyết Âm, thay nàng tu bổ nội đan.
Ở bên ngoài, đám người Thuấn Giai vốn đã chờ tới sốt ruột.
Phong Hào tính vào xem tình huống một chút, tay vừa chạm tới bức màn, Hại Thiên Thu cũng liền đi ra.
Hắn nhanh chóng quấn lấy Hại Thiên Thu hỏi: "Nàng thế nào rồi?"
Hại Thiên Thu phủi phủi vạt áo, nói: "Nàng không sao.
Ta đã đem tá khí thanh trừ, lại để cho nàng uống thêm vài viên bổ huyết đan.
Đoán chừng tầm một canh giờ nữa sẽ tỉnh lại."
Cả ba tên kia nghe Hại Thiên Thu nói vậy, đồng loạt thở phào một hơi.
Hại Thiên Thu lại nói: "Lúc nãy có phần quá vội, hiện giờ các ngươi đem mọi chuyện thuật kỹ lại một lần nữa đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...