Trong ngoài huyễn cảnh đều khói lửa mù mịt, tình hình cam go khó nói.
Hàn Tuyết Âm chỉ cảm thấy bản thân làm một giấc mộng.
Trong mộng Hại Thiên Thu thật sự gác kiếm, trở về Trúc Vân Môn.
Ân oán tình thù, trong nháy mắt không còn quan trọng, chỉ có người trước mắt là chí bảo.
“Các chủ, các chủ?” Một giọng trầm thấp lại quen tai vang lên, Hàn Tuyết Âm từ từ mở mắt.
Nữ tử áo hoa, thân hình vạm vỡ thấy nàng mở mắt, vội mừng rỡ: “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh.”
Mà một đám người Thuấn Giai thấy nàng, càng thêm vui vẻ ra mặt.
Đợi cho nàng hoàn toàn thanh tỉnh, Thuấn Giai liền nghi hoặc hỏi: “Đại sử tỷ, ngươi không sao chứ? Còn có, Hại tiền bối đâu?”
Nhắc tới Hại Thiên Thu, Hàn Tuyết Âm nháy mắt đen mặt.
Cái người này giây trước còn nùng tình mật ý, giây sau liền hạ chú đem nàng đánh bất tỉnh nhân sự.
Quả thật là hư không thể tả, gặp lại cần phải phạt!
“Đúng rồi!” Lâm Chí Hàn vội nói: “Hôm qua ở trong thành bọn ta gặp được nam tử lần nọ ở thành Sa Viên.
Bọn hắn quả nhiên có mục đích!”
Phong Hào nói: “Hắn không chỉ linh lực thất thường, mà còn giữ trứng giao nhân.
Chắc chắn không phải âm mưu gì tốt! Cũng may có nữ hiệp nhanh tay ứng cứu, nếu không bọn ta liền đi đời nhà ma.”
Hàn Tuyết Âm xoa xoa thái dương đang ẩn ẩn đau, đứng dậy: “Ta đã biết.
Bọn hắn cùng Dương Thời Minh là cùng chung một nhóm.
Nhưng trước hết chúng ta cần phải đi tìm Hại Thiên Thu, nên về Kiếm Thành trước.”
“Không được!” Nữ tử vạm vỡ lập tức lên tiếng ngăn lại nàng: “Các chủ hiện giờ tình hình bên Kiếm Thành rất loạn.
Tam tộc cũng cử người tiến vào huyễn cảnh, đã đánh nhau ngoài lối vào.
An toàn của các chủ mới là ưu tiên hàng đầu, chưa kể một người cũng không đáng...”
“Họa Chi Hoa!” Hàn Tuyết Âm phẫn nộ đánh gãy nữ tử.
Họa Chi Hoa thấy nàng phẫn nộ, vội vàng quỳ xuống không ngẩng đầu.
Một bên thể hiện cam nguyện nhận phạt, một bên lại như phản phất vững vàng giữ vững quan điểm.
Nàng trừng mắt nhìn Hạ Chi Hoa, sau một lúc lại thở dài.
Nữ tử vạm vỡ tên gọi Họa Chi Hoa, nắm giữ chức tả hộ sứ trong Hàn Trung Các.
Nàng nói đi nói lại, cũng coi như là lão tiền bối, phục vụ hai đời các chủ Hàn Trung Các.
Họa Chi Hoa trung tâm, một lòng vì chủ Hàn Tuyết Âm sao có thể không rõ.
Từ ngày đầu tiên Hàn Tuyết Âm tiếp nhận Hàn Thiết Lệnh, đứng lên ngôi vị các chủ đều là một tay tả hộ sứ cùng hữu hộ sứ thay nàng bảo vệ.
Nhưng nói nàng bỏ mặc Hại Thiên Thu thoát đi, nàng quả thật không làm được.
Hàn Tuyết Âm quỳ xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thô ráp của Họa Chi Hoa: “Họa Chi Hoa, Họa tiền bối.
Ta từ năm mười lăm tuổi gọi người một tiếng tiền bối, đến tận nay đã hơn bốn mươi năm.
Không phải riêng ngài là thuộc hạ dưới trướng gia phụ, mà còn là một phần của Hàn Trung Các.”
Dừng một chút, nàng lại nói: “Hàn Trung Các gần như lụi tàn, dựa vào bán thám báo chèo chống qua ngày.
Mà ta thân là các chủ chỉ một lòng tìm bí mật đằng sau cái chết của mẫu thân cùng phụ thân.
Ta gặp Hại Thiên Thu, tưởng như có thể theo dấu nàng tìm ra chân tướng.
Nhưng ta cũng như nàng, không ngờ tới một đoạn tơ hồng vắt ngang.”
Họa Chi Hoa ánh mắt vô tình xẹt qua kinh hãi: “Nhưng là...”
Hàn Tuyết Âm đưa tay chặn đứng nàng, ánh mắt như có quang mang lập lòe: “Nàng đối ta thiệt tình, ta cũng muốn hoàn trả nàng một mảnh chân tình.
Ta từng hứa với hai vị tiền bối sẽ không ngã xuống trước khi phục hưng Hàn Trung Các, ta sẽ tận lực giữ vững.
Nhưng đồng thời, ta cũng không muốn nàng có việc.
Ta hy vọng tả hộ sứ hiểu.”
Họa Chi Hoa trong nháy mắt có chút nhìn tới hình bóng của lão các chủ, ánh mắt không khỏi phiếm lệ quang.
Nàng lấy tay áo chấm nước mắt, nói: “Các chủ quả thật cứng đầu như lão các chủ, cũng thật thâm tình như ngài ấy.”
Hàn Tuyết Âm không đáp, chỉ khẽ cười, trong đầu hiện ra hình ảnh Hại Thiên Thu.
Quả thật, đối mặt Hại Thiên Thu, muốn nàng không thâm tình cũng thật khó.
Mà đứng xem diễn bốn người không khỏi lão lệ tung hoành.
Thuấn Giai ngửa mặt lên trời, như lão đạo nhân mấy trăm tuổi chứng kiến con gái lớn gả ra ngoài.
Cuối cùng đại sư tỷ cũng tìm được đạo lữ, hắn thật cảm động quá hu hu hu.
Phong Hào vỗ vai Thanh Dạ Vũ, ánh mắt đầy chân thành thuyết pháp: “Nhân sinh có sinh lão bệnh tử, ái hận tình thù.
Một chữ tình nói cao thâm cũng cao thâm, nói bình phàm cũng bình phàm.
Tuy nói tu đạo là vứt bỏ tình duyên, nhưng nào có mấy ai có thể.
Một chữ tình này, vô cùng huyền diệu.
Ngươi hiểu không?”
Thanh Dạ Vũ cái hiểu cái không, cuối cùng cứ gật đầu đại trước tính gì thì tính.
Mà Lâm Chí Hàn càng trực tiếp thổ lộ nỗi lòng, vỗ vai Hàn Tuyết Âm: “Đại sư tỷ! Từ giờ ngươi cứ lo yêu đương, không cần quảng chúng ta.
Bọn ta sẽ chăm chỉ xây dựng tông môn lớn mạnh, đến lúc đó nhất định để dành của hồi môn cho ngươi.”
Hàn Tuyết Âm, Họa Chi Hoa: “...”
Họa Chi Hoa nói nhỏ: “Bọn họ có phải là...” Sau đó lấy ngón tay chỉ chỉ vào đầu.
Hàn Tuyết Âm vẻ mặt băng sương: “Là bệnh kinh niên, ở lâu sẽ quen.”
Họa Chi Hoa “a” một tiếng hiểu rõ, sau lại nói: “Trở về ta nhất định nói hữu hộ sứ giúp bọn họ bốc thuốc.”
--------------------------
Bên kia nhím người Hàn Tuyết Âm quyết định đi một chuyến trở lại Kiếm Thành tìm Hại Thiên Thu.
Bên này, Hại Thiên Thu đã đánh tới trời đen đất ám.
Bên dưới là tu sĩ thay phiên nhau đánh yêu quái.
Bên trên là Hại Thiên Thu cùng Dương Thời Minh triền đấu.
Tên Dương Thời Minh này, quả nhiên là ẩn giấu kỹ lưỡng vô cùng, đến khi xuất lực, chính là rất đáng gờm.
Đến cả Hại Thiên Thu cũng phải dè chừng năm phần.
Đặt biệt là loại khí tím mà hắn sử dụng.
Không phải ma lực như ma tộc, cũng không phải yêu khí như yêu tộc bình thường.
Loại khí tím này, có thể nói âm tà tới cực điểm, cũng mới lạ tới cực hạn.
Vệ Bình cùng Lai Thủy kiếm xoay tròn, lôi điện ầm vang, như thiên lôi đổ ập xuống Duơng Thời Minh.
Dương Thời Minh cũng không loạn, tay thành chảo, khí tím tích tụ thành kết giới cảng lại lực đạo của hai thanh kiếm.
Kiếm bị sinh sôi chặn lại, dừng ở trên không trung.
Hại Thiên Thu chân vận linh lực, một hơi cầm lấy hai thanh kiếm, tung người lên cao.
Kiếm thế như mây, dữ dội như bão, một phen kiếm vũ tùy tâm mà xuất, giáng xuống Dương Thời Minh.
Dương Thời Minh chưởng pháp quỷ dị hư ảo, nhanh như chớ đánh tang kiếm vũ.
Hại Thiên Thu khẽ cau mày, xoay người chuyển thế, hư không vẽ bùa.
Hoa mai sơ hiện, kiếm khí ngưng tụ thành từng vòng.
Mười, hai mươi rồi lại ba mươi… một trăm đạo kiếm khí lấy tốc độ sét đánh phóng ra.
Dương Thời Minh tay thành nắm đấm, khí tím ngưng tụ, rồi từ từ lớn dần, trở thành hai con mãng xà to lớn xông lên đón đầu kiếm khí.
Mãng xà cùng kiếm khí va chạm, không khỏi phát ra từng trận ầm vang.
Trong đêm tối, chỉ thấy từng đốm lửa nổ tung trên bầu trời.
Nhóm người Hàn Tuyết Âm vừa đặt chân vào thành, chính là vừa lúc bắt gặp cảnh tượng này.
Hàn Tuyết Âm càng nhìn càng thêm nóng lòng.
Xung quanh một mảnh hỗn loạn, máu tươi bắn khắp nơi, tiếng hét thảm thiết, khói lửa mịt mù.
So với thảm trạng ở thành Sa Viên cùng Mộc Sơn chỉ hơn chứ không kém.
Lần đầu tiên sau ba trăm năm, nhân tộc, ma tộc một lần nữa chiến đấu bên cạnh bất tử tộc.
Mà cụ thể hơn, chính là quỷ linh.
Lâm Chí Hàn toát cả mồ hôi hột, cảm thán: "Quỷ linh cũng không khỏi quá dũng mãnh đi."
Hoạ Chi Hoa cũng gật đầu: "Ba trăm năm trước, Hắc Diệm Vương cùng quỷ linh, một người vạn quỷ có thể đồ sát cả một đại quân.
Lúc đó các tộc đều kiên dè nàng, đến cả bây giờ cũng như vậy.”
“Không phải làm quá đi?” Thuấn Giai kinh ngạc cảm thán.
“Này!” Giữa lúc bọn họ đang nói, tiếng của Trần Tô Lâm liền truyền tới.
Đám người Hàn Tuyết Âm lập tức nhìn về phía hắn.
Trần Tô Lâm dùng kiếm đánh bậc một con yêu quái biến dị, dùng khinh công tới trước mặt mấy người Hàn Tuyết Âm: “Ta tưởng các ngươi đều bị yêu quái nuốt vào bụng rồi chứ!”
“Ai nói bọn ta bị yếu quái nuốt!” Lâm Chí Hàn dựng lông kháng nghị: “Toàn nói bậy!”
“Được rồi, được rồi.
Trần huynh chỉ là lo lắng thôi.” Phong Hào lên tiếng khuyên ngăn.
Thuấn Giai cảnh giác nhìn Trần Tô Lâm, thái độ kiên quyết: “Không phải ngươi là người đầu tiên muốn gϊếŧ Hại tiền bối sao? Bọn ta không có chuyện gì để bàn với ngươi.”
Trần Tô Lâm vẻ mặt có chút chột dạ, ho nhẹ nói: “Chuyện cũ tạm thời để qua một bên đi, ngày khác ta sẽ tự mình tới bồi tội.
Hiện giờ có việc quan trọng hơn, Dương Thời Minh hắn nổi điên rồi!”
Hắn vừa dứt lời, trên trời lại truyền tới một tiếng nổ đinh tai nhức óc, cuồng phong thổi quet bốn phía.
Hai cường giả đối đầu, uy lực không thể khinh thường.
Hàn Tuyết Âm dùng vạt áo che lại bụi đất, cau mày hướng Trần Tô Lâm nói: “Tình hình hiện giờ như thế nào?”
Trần Tô Lâm chật vật phủi bụi đất, phẫn nộ nói: “Không ổn lắm.
Các ngươi thấy đám yêu quái kỳ dị kia không? Đều là do tên Dương Thời Minh thả ra! Bọn yếu quái này dị thường mạnh mẽ, chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn.
Còn Hại Thiên Thu, nàng ta đang cùng Dương Thời Minh đánh lên.” Vừa dứt lời, lại một trận tiếng rầm vang.
Giữa trời đen, chỉ thấy từng đợt quang mang dũng mãnh, không ngừng công kích nhau.
Hàn Tuyết Âm nhìn thế trận lòng không khỏi càng thêm gấp gáp.
Nàng chuyển Hướng Họa Chi Hoa nói: “Tả hộ sứ, tình hình bên ngoài huyễn cảnh như thế nào?”
“Cũng không lạc quan lắm.” Họa Chi Hoa đúng sự thật nói: “Ba đại thế lực đánh nhau, bọn họ đều muốn xông vào huyễn cảnh.
Phỏng chừng chưa tới một giờ nữa bọn họ liền vào tới.”
Hàn Tuyết Âm khẽ cau mày suy nghĩ.
Ba cổ thế lực tất nhiên bao gồm bất tử tộc, nhân tộc cùng ma tộc.
Dù cho bất tử tộc có mạnh tới đâu, cũng là tộc nhân đã suy yếu.
Lại gặp gỡ hai tộc còn lại, ai thắng ai thua cũng khó nói.
Dù trường hợp như thế nào, cũng khó bảo đảm Hại Thiên Thu lông tóc không tổn hao.
Chưa kể, Thiên Ma Xích còn là một món đồ béo bở trong mắt nhiều người.
Trái ngược với Hàn Tuyết Âm suy tư, Trần Tô Lâm lại cảm thấy có hy vọng hơn nhiều: “Nếu bọn họ vào sớm, chúng ta liền có đường sống.”
Thuấn Giai nghe hắn nói, trong lòng âm thầm khinh thường.
Nhưng Trần Tô Lâm nói cũng không phải không có lý: “Sư tỷ, tuy các tộc bên ngoài vào tới Hại tiền bối liền nguy hiểm.
Nhưng đám yêu quái này cũng không phải tu sĩ cấp thấp như chúng ta có thể đối phó.”
“Xác thực là như vậy.” Hàn Tuyết Âm gật đầu nói: “Khoan đã, có lẽ vẫn có cách.
Dương Thời Minh hắn biết được xuất thân của Hại Thiên Thu, cũng biết rõ về đại chiến tam tộc.”
Họa Chi Hoa suy nghĩ một chút, kinh ngạc cảm thán: “Ý các chủ là tên Dương Thời Minh này có lẽ là kẻ đứng sau đại chiến tam tộc?”
Hàn Tuyết Âm gật đầu: “Rất có thể.
Nhưng vẫn cần phải xác thực lại.”
“Nhưng làm thế nào để xác thực lại là vấn đề.” Phong Hào suy ngẫm nói.
“Ta có cách.” Hàn Tuyết Âm cân nhắc một chút, mở miệng: “Thiên Tượng Không có thể soi nhân quả quá khứ của một người, chỉ cần ta tiếp cận được Dương Thời Minh, liền có thể xác thực suy đoán của chúng ta.”
Hoạ Chi Hoa suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cách này có thể! Nếu Dương Thời Minh thực sự là kẻ giật dây từ sáu trăm năm trước, mọi người sẽ hướng về hắn.
Hắc Diệm Vương tuy gϊếŧ người không chớp mắt, nhưng về tình về lý vẫn do thời thế ép buộc.
Sự thật ra ngoài ánh sáng, chẳng những có thể tạm thời bảo toàn Hắc Diệm Vương mà còn đoàn kết tam tộc."
Ngừng một lúc, nàng lại nói: "Nhưng chúng ta không có Thiên Tượng Không."
Hàn Tuyết Âm không nói, chỉ xoè ra bàn tay.
Linh khí thuần tịnh tỏa sáng trong đêm, tụ lại thành hình dáng của một quả cầu nhỏ bằng bàn tay.
Xung quanh là vô vàn văn tự, đường nét uốn lượn như tinh tú trên trời.
Một đám người nhìn quả cầu tinh xảo, mắt trợn trắng, mồm há to.
Cái này… cái này chẳng phải là thần khí trong truyền thuyết sao?!
---------------------
Tác giả: chương nháp đầu tiên của năm, chúc mọi người năm mới vui vẻ nha :>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...