Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 87
Vụ trì phong ấn.
Dịch: A Tút
Nguồn: Banlonghoi nguồn
Hoa Thanh nói: "Chúng ta trước tiên đi tìm Ngưng Vụ Trì, sau đó lại suy nghĩ mấy vấn đề này." Truyện "Thiên Địa Quyết " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thiên Vũ vừa nghĩ cũng thấy đúng liền bước ra khỏi lương đình, đi sâu vào trong hòn đảo nhỏ.
Bên ngoài tòa lương đình có một con đường nhỏ bằng đá, Thiên Vũ và Hoa Thanh dọc theo đường này đi tới chừng ba mươi trượng, phía trước xuất hiện một màn sương mù dày đặc, tựa như một đóa mây trắng bàng bạc trong bóng đêm.
"Ngưng Vụ Trì quả nhiên là ở chỗ này, có điều màn sương mù này hình như dày đặc quá nhỉ?" Truyện "Thiên Địa Quyết " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Nhìn đám mây mù trước mặt, Thiên Vũ nhịn không được cảm thán một tiếng.
Hoa Thanh đứng ở cạnh Thiên Vũ, hai mắt ngưng trọng nhìn màn sương mù, trên mặt toát ra một tia sầu lo, bật thốt lên: "Không tốt, đây Là Yêu Linh Huyễn ảnh."
Thiên Vũ ngạc nhiên nói: "Yêu Linh Huyễn Ảnh? Nó là cái gì?"
Hoa Thanh trầm giọng nói: "Nơi này đúng là Ngưng Vụ Trì, chỉ là trong ao có yêu vật ẩn mình, hơn nữa còn có phép thuật Huyễn Hóa, thực lực bất phàm, chúng ta phải thật cẩn thận."
Thiên Vũ nghi ngờ hỏi: "Yêu vật? Tại sao nàng thấy được?"
Hoa Thanh lắc đầu nói: "Ta nói không rõ được, ta chỉ có thể khẳng định là do hỏa phượng nói cho ta biết."
Thiên Vũ kinh dị nói: "Biết lai lịch của nó không?"
Hoa Thanh nói: "Tạm thời không biết."
Thiên Vũ trầm mặc hồi lâu, thần tình căng thẳng nói: "Chẳng quản nó là yêu linh gì, chúng ta nếu đã tới thì phải hái Ngưng Vụ Thảo vào tay mới quay về được."
Cánh tay phải vung lên, loan đao hiện ra, lưỡi Tà Nguyệt phát ra một đạo đao cương hỏa hồng, trực tiếp bổ tới màn sương mù.
Đao cương lướt qua sương mù liền bị chém rách lộ ra một cái ao rộng chừng ba trượng, chung quanh có mọc rất nhiều loại thực vật, trong màn sương mù trắng xoá thế mà vẫn sinh trưởng khỏe mạnh.
"Đây là Ngưng Vụ Thảo?" Thiên Vũ kinh ngạc bật thốt lên.
Hoa Thanh nói: "Chắc là thứ này, ngươi xem, màn sương mù vừa khôi phục lại nguyên dạng, bao phủ cả ao rồi kìa."
Thiên Vũ nói: "Ta nhìn thấy rồi, nhưng điều này cũng không thể nói rõ đó là do yêu linh biến ảo quấy phá chứ?"
Hoa Thanh nói: "Một đao kia vừa bổ xuống, sau khi đao cương mạnh mẽ công phá màn sương mù, rơi vào trong ao lại không hề có phản ứng, ngươi không cảm thấy kỳ quái chút nào sao?"
Hoa Thanh vừa nói, Thiên Vũ nhất thời cảnh giác, trầm giọng nói: "Nàng quả thật quan sát tinh vi tài tình thấy tất tần tật, ta quả thật quên mất điểm này, ta lại thử một lần vậy."
Lần thứ hai huy đao Thiên Vũ phá lệ lưu tâm, đao cương đỏ đậm trảm phá sương mù phân ra thành hai mảng, lộ ra ao nhỏ bên trong đó.
Một khắc kia Thiên Vũ nhìn thấy rõ ràng, đao cương vừa chạm vào mặt nước thì một quang mang yếu ớt xuất hiện lưu động rất nhanh, tựa như là một trận thế, nháy mắt cắn nuốt mất đao cương Thiên Vũ, mặt nước ao không có xuất hiện bất cứ ba động gì.
Tình huống như vậy cực kỳ quỷ dị, Thiên Vũ lần đầu tiên gặp phải trong lòng nhất thời cảm giác vô cùng kinh ngạc. Truyện "Thiên Địa Quyết " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Hoa Thanh khẽ than: "Hỏa phượng nói, yêu vật trong ao chính là Thủy thuộc tính, giỏi về phòng ngự."
Thiên Vũ hỏi: "Con yêu vật này so với Thạch Bích Long thì con nào mạnh hơn?"
Hoa Thanh nói: "Nhìn một đao kia mà nói, hiển nhiên nó mạnh hơn Thạch Bích Long nhiều, ít nhất phải là yêu linh trên cấp hai."
Thiên Vũ nghi hoặc hỏi: "Đã cường hãn như vậy tại sao không có bất cứ phản ứng gì, không phải nó sợ chúng ta đó chứ?"
Hoa Thanh cười khổ nói: "Chuyện này ta cũng đoán không ra, có lẽ nó có chỗ cố kỵ."
Thiên Vũ không nói gì thêm, ánh mắt dừng ở đoàn sương mù không bao giờ tiêu tan kia, trong lòng suy tư về phương pháp ứng phó.
Lúc này tình hình có vẻ quái dị, Thiên Vũ và Hoa Thanh biết rõ trong ao có giấu yêu vật nên không dám tùy tiện tới gần, lại không cam lòng cứ thế mà rời đi, song phương xuất hiện tình trạng trì trệ.
Hoa Thanh nhíu chặt đôi mi thanh tú, mặt mày tràn ngập sầu lo, lơ đãng nhìn qua hai bên trái phải nhất thời bỗng dưng kinh hãi.
Nàng ôm cánh tay Thiên Vũ, run giọng nói: "Ngươi xem bên kia..."
Thiên Vũ nghe vậy trong lòng dâng lên một cảm giác xấu, ngẩng đầu nhìn qua nhất thời cũng thất kinh.
Thì ra hòn đảo nhỏ giữa hồ, không biết từ lúc nào Hắc Lân Vương Xà và Hàn Giao đồng thời xuất hiện, một trái một phải nhìn chằm chằm vào Thiên Vũ và Hoa Thanh.
Vào lúc đó, phía sau Thiên Vũ và Hoa Thanh lại xuất hiện một đầu tinh tinh đen thui cao hơn mười trượng, một đôi mắt đen nhánh bắn ra tính hung ác, tựa hồ Thiên Vũ và Hoa Thanh đã chọc tới cấm kỵ của nó.
Cự thú chậm rãi quan sát chung quanh, không khí áp bức đến khó thở, Thiên Vũ và Hoa Thanh như rơi vào hầm băng, một cảm giác tê dại lấp đầy linh hồn.
Lấy thực lực hai người lúc này, mặc dù giáp mặt Võ sĩ cao cấp thì cũng có khả năng buông tay liều mạng một trận.
Nhưng mà ba đầu thượng cổ cự thú trước mắt không có con nào không phải là đại quái vật, lấy một điểm thực lực nho nhỏ của hai người hiện tại căn bản chỉ là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình mà thôi.
Thiên Vũ tranh thủ nắm chặt Hoa Thanh, nhẹ nhàng mơn trớn vuốt ve, lên trên xuống dưới, từ mặt đến tai từ từ vuốt xuống gót bàn chân, vuốt lên tới … đó, nhẹ nhàng an ủi: "Không cần phải sợ, mặc dù tình cảnh bất lợi nhưng chúng ta vẫn chưa có lâm vào tuyệt cảnh. Theo như ta phân tích, ba đại gia hỏa này đều là loại cao ngạo không thể dung hòa, chúng ta có thể lợi dụng điểm này để mà thủ lợi."
Thấy Thiên Vũ lâm nguy không loạn, Hoa Thanh hơi hơi có cảm giác an tâm, mở miệng hỏi: "Ngươi có phương pháp ứng phó nào tốt không?"
Thiên Vũ trầm giọng nói: "Binh pháp như mây, biết địch biết ta trăm chiến trăm thắng. Chúng ta đầu tiên là phải phân tích cho rõ ràng nguyên nhân ba đại gia hỏa xuất hiện, sau đó lại suy nghĩ thêm..."
Hoa Thanh nghe vậy liền chuyển ánh mắt hạ xuống Ngưng Vụ Trì, nhẹ giọng nói: "Chỉ sợ chúng nó cùng xuất hiện ở đây là có liên quan đến Ngưng Vụ Trì."
Thiên Vũ không nói, trong đầu hồi tưởng lại lời nói của vị lão giả đầu bạc kia, “thấy núi không phải núi, ẩn sâu trong biển mây, sương mù che giấu trăm ngàn nguy hiểm, sinh tử chỉ cách một lằn ranh.”
Hai câu nói này ý chỉ Ngưng Vụ Cốc hiểm ác, hôm nay Thiên Vũ xem như chính thức cảm nhận được rõ ràng rồi.
Thiên Vũ vung tay phải lên phát ra một cỗ lực lượng nhu hòa thổi tan sương mù trên bầu trời Ngưng Vụ Trì làm lộ ra mặt ao.
Đến lúc đó quang mang hiện lên trên mặt nước, hình ảnh Hắc Lân Vương Xà, Hàn Giao, Hắc Tinh Tinh đồng loạt xuất hiện ở trong ao, phân biệt ra chiếm cứ ba hướng đông nam tây, chỉ có phương bắc là còn trống, hẳn là có vài phần cổ quái.
Thấy một màn như vậy, Hoa Thanh kinh dị nói: "Tựa hồ còn thiếu một phương, chẳng lẽ trong Ngưng Vụ Cốc này còn có một đầu thượng cổ cự thú nữa?"
Thiên Vũ cười cười, bình thản đáp: "Có lẽ còn thiếu không phải là thượng cổ cự thú, mà là một loại đồ vật đặc thù."
Hoa Thanh nghi hoặc hỏi: "Đồ vật? Ngươi nghĩ đến thứ gì?"
Thiên Vũ quay đầu lại nhìn qua Hắc Tinh Tinh, tươi cười cổ quái kéo tay Hoa Thanh đi đến gần Ngưng Vụ Trì, bước chân thong dong bình tĩnh, không có một chút do dự và lo lắng.
Hoa Thanh vẻ mặt ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Thiên Vũ cười nói: "Nàng không cảm thấy mặt nước Ngưng Vụ Trì này giống như là một đạo phong ấn hay sao? Nó có thể ngăn cản hết thảy công kích ngoại lực."
Hoa Thanh cẩn thận hồi tưởng, chợt nói: "Ngươi không nói ta thật sự không nghĩ tới điều này, quả thật rất giống một loại phong ấn, giam cầm một thứ gì đó ở bên trong."
Thiên Vũ nói: "Theo ta phân tích thì ở trong Ngưng Vụ Trì nhất định đang phong ấn vật gì đó, nếu không nơi này sẽ không thể có sương mù bao phủ dày đặc hàng năm như vậy được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...