Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1 Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn


"Hừm, cho ta hỏi đây là năm Dương Đế bao nhiêu rồi? Thiên giới đã đổi chủ hay Đế Quân Lăng Túc vẫn còn tại vị?" Thẩu xà chậm rãi hỏi.
Dương Đế? Ý đang nói đến niên hiệu của Hòa Khánh Đế Quân? Ba Ngải Tư nhanh nhảu trả lời: "Hòa Khánh Đế Quân Lăng Tư Hàn mất năm Dương Đế 57 vạn 728, sau đó Hiền Thanh Đế Quân Lăng Bắc Dương lên nối ngôi, niên hiệu là Hoành Đế nhưng tại vị được 11 vạn 829 thì bị thượng thần Triệu Đức Hành dẫn quân đảo chính.

Hiện tại là thời kỳ của Thuận Thiên Đế Quân Triệu Đức Hành, năm nay là năm Khánh Đế thứ 9 vạn mấy ta cũng không nhớ nữa."
Thẩu Xà nghe được câu trả lời liền liếc mắt lên nhìn y.

Lão ở đây tính ra cũng gần trăm vạn năm rồi thì phải.

Mà tên này là ai? Hắn biết rõ mọi chuyện thế sao? Hừm, chẳng quan trọng là mấy, với lão chẳng có chuyện gì quan trọng cả.

Sau khi Xích Nguyệt Tiên Cô rời đi thì lão lại cô đơn, ít ra ở đây lão có nhiệm vụ là phải canh chừng Thâm Hải Thần Côn kia.

Nếu không phải vì con thần thú kia bào mòn tu vi thì lão giờ cũng là một thánh thú từ lâu rồi.

Có điều nếu có người đến thì phải lấy chút rượu ra đãi mới được.
"Xin hỏi ngươi là ai thế?" Thẩu xả ngẩn người lên, hỏi.

Bọn họ nhìn con rắn lớn trước mặt không khỏi có chút khó nói lên lời.

Cứ tưởng đến đây thì sẽ phải đánh một trận lớn chứ, không ngờ lại thế này.

Mà dù gì cũng gặp một tiền bối sống lâu thì cũng phải có chút lễ độ chào hỏi chút.
"Tiền bối, không biết tiền bối đây là ...." Ba Ngải Tư ôm quyền hướng thẩu xà lớn định nói rồi nhận ra không biết xưng hô thế nào.
"Cứ gọi là Bắc Xuyên là được.

Lũ nhóc các ngươi làm sao mà có thể đến đây?" Bắc Xuyên xì xì vài tiếng, hỏi: "Nơi này không thể vào được đâu.

Để ta giới thiệu một chút, ta là Huyết Diễm Thẩu Xà, thuộc hạ cũ của Độc Mạt Hung Xà đại nhân.

Ta trước kia là một thần thú bát giai, ở đây cố gắng trấn giữ Hải Huyền bí cảnh này.

Con cá côn các người gặp là đứa con trai bất tài vô dụng của Hàn Quân Thiên Đế.

Vì trấn giữ ở đây ngăn tên đó ra ngoài làm loạn nên là ta bị bào mòn, sau thời gian thì thoái hóa trở thành yêu thú cửu giai."
"Oh, tiền bối, vậy cho ta một chút tin tức về Độc Hạt Hung Xà.

Tại sao nàng lại đột ngột biến mất vậy?" Mâu Thành Vũ tiến lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn Bắc Xuyên như muốn biết câu trả lời ngay lập tức.
"Hừm, cái này thì ta cũng không biết rõ cho lắm.

Độc Mạt Hung Xà Mộ Dung Yến Ly đã nói với ta là hãy đi theo Xích Nguyệt Tiên Cô, ngài sẽ trở lại hoặc không.

Nếu có thể thì ngài muốn ta giúp đỡ hậu duệ ngài chọn sau này." Bắc Xuyên nói: "Ngươi là ai? Ngươi có quen biết với ngài ấy?"
Sau đó bọn họ đành kể lại hết những sự kiện xảy ra trong quá khứ khiến Bắc Xuyên không khỏi ngạc nhiên.

Xem ra thời gian lão ở đây cũng không tẻ nhạt quá đi.

Nói thật thì lão cũng không thể ngờ tiểu tử Lăng Tư Hàn lại chết.


Chẳng phải với cái tu vi cao hơn người thường thì sẽ không bị ai bắt nạt sao.

Thoáng chốc cả căn phòng lại rơi vào trầm tư.

Bắc Xuyên dù sao cũng là một người khá dễ dàng chấp nhận hiện thực này, lão còn nhớ trước kia Lăng Túc đại nhân từng đưa ra một lời tiên tri là Thiên giới sau đời Đế Quân thứ ba thì những đời sau sẽ loạn lạc không ngừng.

Lúc đó lão cũng không hiểu lắm nhưng giờ thì đã hiểu lý do rồi.

Đến Ma Tôn còn thất thủ thì lão cũng không biết sóng gió sẽ ra sao.
"Ở đây thời gian ta có ủ mấy bình rượu rất ngon.

Hơn mấy chục vạn năm qua thì chắc đã đủ uống rồi.

Các ngươi cứ lấy dùng đi, ta giờ chắc cũng chẳng thể sống quá lâu nên là không thể uống được nữa rồi." Giọng Bắc Xuyên thều thào nói: "Nếu sau này ta mất thì mong các ngươi có thể giúp ta bảo hộ tốt hậu duệ mà đại nhân chọn."
"Tiền bối, bọn ta nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngài.

Có điều ngài thật sự không muốn sống tiếp nữa sao?" Nguyên Ngọc hỏi: "Nếu tiền bối đã thề thì nhất định phải làm được chứ."
"Không, ta sẽ thuận theo tự nhiên mà làm.

Ta không biết vì sao lại cảm giác có chút duyên phận với ngươi đấy." Bắc Xuyên lắc đầu, bất giác nhìn Ba Ngải Tư.

"Duyên? Chúng ta chưa từng gặp nhau mà, hơn nữa sư phụ của ta lúc đó còn chưa thu nhận ta làm đồ đệ nữa.

Tiền bối đừng có nói là do thiên mệnh nha." Ba Ngải Tư có chút lúng túng nói.
"Đại ca, giờ chắc không còn sớm nữa đâu.

Giờ bên ngoài chắc cũng bắt đầu có tuyết rơi rồi nên là chúng ta đừng ra ngoài nhé.

Thời gian này ở trong đây chúng ta tu luyện chút đi." Tống Mao Bàng chợt nhớ ra gì đó nói: "Đệ không muốn phải tạo ra thêm mấy cái Tinh Vệ Túc đâu."
Sau một hồi bàn luận, bọn họ quyết định sẽ ở đây đến tháng 1 năm sau.

Dù gì thời tiết bất tiện cũng không hợp với bọn họ cho lắm.

Nếu ở cảnh giới cao hơn thì vẫn còn chống đỡ được.

Bắc Xuyên cũng không ngại mà từ chối đám nhóc này, ít ra thời gian ngắn ngủi tới lão còn có người bầu bạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận