Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1 Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn


Mà với y mấy chuyện đó là chuyện ngoài lề không đáng quan tâm.

Cái y quan tâm nhất hiện tại là tên Triệu Đức Hành đó đang điều tra lão Minh Vương.

Đến đây, tim y như bị ai đó bóp nghẹn lại.

Nếu như mà điều ra được gì thì mọi hành động của y sau này không khác gì bị kẻ khác nắm thóp hoàn toàn, mỗi ngày trôi qua đều phải sống trong lo sợ khiến y cảm thấy ngột ngạt.
"Tiền bối, vậy thời gian tiếp theo tiền bối có thể giúp ta điều tra thêm mấy thứ nữa được không? Vãn...!Vãn bối cũng không muốn vì bản thân mình là liên lụy đến Minh giới.

Nói thế nào thì ta cũng không muốn nhìn thấy ngài ấy vì ta mà chết oan uổng." Ba Ngải Tư hơi do dự hỏi.
"À, cái này thì được nhưng ngươi phải cho ta viên Mị Hồn Ngọc ngươi đấu gia khi ở Nghiên thành.


Nó sẽ cứu ngươi một mạng đấy." Thượng Quan Hàm Dục cuộn tròn thân rồng lớn lại, nói.
Nhắc đến Mị Hồn Ngọc thì chợt nhớ lại ngày đó tên mọt sách Lăng Túc hình như cũng rất thích loại ngọc này.

Lúc đó hắn không biết loại ngọc nhiều như đá lót đường này có gì đặc biệt nhưng giờ hắn hiểu rồi.

Đáng lẽ ra năm đó hắn không nên tuyệt vọng khi nhìn thấy con người sa ngã rồi cùng những họa thú khác biến mất, để lại cho Lăng Túc đó một đống việc.

Giờ nghĩ lại hối hận thật đấy.
"Mị Hồn Ngọc? Đó chẳng phải chỉ là một loại ngọc giúp thanh lọc linh khí và phát ra năng lượng thuần khiết cho chúng ta hay sao? Nó sẽ cứu vãn bối một mạng?" Ba Ngải Tư khó hiểu nhìn hắn.
Cái thái độ này không khác gì hắn hồi đó lắm.

Mị Hồn Ngọc tiểu tử Ba Ngải Tư này có không phải là một khối Mị Hồn Ngọc vô dụng mà bên trong nó ẩn chứ một cổ năng lượng vô cùng lớn cùng với một loại sức mạnh nào đó.

Tạm thời lão già này sẽ tìm hiểu xem năng lượng đó là gì trước khi đưa cho tiểu tử này dùng.
"Đưa cho ta đi, chuyện khác tiểu tử nhà ngươi không cần quan tâm.

Phải nói là ta nhìn thấy trong tương lai của ngươi cũng xuất hiện thêm một thiếu niên cũng họ Ba giống người nhưng mà tiểu tử đó nguyên hình là một con chim gì đó khá giống Chu Tước, ta cũng không biết giống thế nào nữa." Thượng Quan Hàm Dục nói rồi lại bay lên trời bỏ mặc y ngơ ngác đang cần một lời giải thích.
***
Trở về thực tại, Ba Ngải Tư mở mắt, y cảm thấy cơ thể mình nặng trịch, không thể cử động được như có thứ nằng nặng gì đó đè lên.

Cảm giác này không khác gì sau khi tập luyện xong cả, y nhớ sư phụ quá nhưng người đã mất rồi, chắc giờ này người đã đi đầu thai rồi nên không gặp được nữa.

Mâu Thành Vũ thấy y tỉnh lại liền chạy đến xem tình hình: "Đại ca, huynh có thấy đau chỗ nào không? Hiện tại cơ thể huynh đang bị thương, không thể vận động mạnh được nên huynh cứ nằm đó đi."
Nghe được câu này từ miệng Mâu Thành Vũ, y hoàn toàn hóa đá.

Tên gà con não lợn này chưa bao giờ nói được mấy câu quan tâm người khác một cách chân thành như thế này được! Chắc chắn là yêu quái hóa thành hoặc y đang ở trong mộng cảnh! Đây không phải là Mâu Thành Vũ y biết! Tam đệ thường ngày của y đâu rồi?
"Ai?! Ngươi là ai mà lại có cái gan mạo danh tam đệ của ta?! Tam đệ ta quen không bao giờ có thể nói mấy lời ấm áp thế này được!" Ba Ngải Tư lập tức ngồi dậy, không để ý vết thương mà chỉ thẳng mặt chất vấn.
Gà con Mâu Thành Vũ ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhìn y: "Đại ca, huynh bị thương đến mức bị thương cả dây thần kinh à? Ta là Mâu Thành Vũ, tam đệ yêu quý của huynh đây này! Huynh sao lại nói mấy câu tổn thương đó chứ!"
Nguyên Ngọc đi ngang qua không nhịn được phun một câu: "Tại vì thường ngày người không khác gì con chó bị ngáo đá cả.

Ngươi chẳng bao giờ bình thường, chẳng quan tâm gì đến hắn nên mới nghi ngờ ngươi bị mạo danh.

Hỏi thế cũng phải, lúc ngươi hỏi thăm hắn thì ta cũng kinh hãi lắm."
"Hai người có biết nói vậy làm ta đau lòng lắm không? Sao lại nói ta là con chó bị ngáo đá chứ?!" Mâu Thành Vũ lập tức bùng nổ: "Ta dù gì cũng là con người, cũng có trái tim, cũng có cảm xúc chứ không phải kẻ mang trái tim sắt đã đâu!"
"Ai tin! Đến hai nghĩa huynh của ngươi còn không tin mấy lời xạo sự giữa ban ngày của ngươi thì ngươi nghĩ ta sẽ tin ư? Ngươi đừng ngây thơ thế chứ." Nguyên Ngọc hắng giọng.
Đúng lúc đó thì Tống Mao Bàng cũng tỉnh lại.


Hắn nhìn xung quanh thì thấy gương mặt ỉu xìu của Mâu Thành Vũ liền cảm thấy lo lắng.

Tuy là không thích Mâu Thành Vũ nhiều nhưng vì là tam đệ của mình nên phải biết yêu thương.

Chẳng lẽ gặp chuyện gì đó khiến hắn trở thành thế này.....
"A Vũ, đệ có chuyện gì khó nói sao? Ta cảm thấy đệ thật sự không ổn cho lắm." Tống Mao Bàng lên tiếng hỏi thăm.
"Đệ vẫn ổn, không bị thương gì nhiều.

Chỉ là hiện giờ chúng ta đang ở trong cái bí cảnh kỳ lạ nào đó nên đệ hơi lo lắng về nơi này.

Nếu như là có đám Khắc Hồn Lang Yêu thất giai thì có lẽ sẽ có nhiều yêu thú hoặc yêu trùng cao cấp hơn ở đây." Mâu Thành Vũ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận