Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1 Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn


"Nhưng....! Ta không thể nhìn hai muội ấy như thế! Tâm ma thì...." Tống Mao Bàng chưa kịp nói xong thì bỗng nhiên rầm một tiếng khiến bọn họ đổ một tầng mồ hôi.
Quay đầu lại thì thấy Nguyên Ly đang tát hai tâm ma một cách điên cuồng.

Ánh mắt lóe lên tia máu khiến bọn họ kinh hãi.

Đây là Nguyên Ly hiền thục, ăn nói như tiểu thư đài các của bọn họ sao?!
"Ai cho các người đả thương tỷ tỷ ta hả?! Chán sống!" Nguyên Ly đập đầu 'Nguyên Ngọc' một cách mạnh bạo vào 'Nguyên Ly' liên tục, rồi lại tát cả hai.

Đây không khác gì đang vũ nhục người ta cả.
Chưa để hai tâm ma này hoảng hồn thì nàng liền tung ra một chưởng vào mặt cả hai tâm ma khiến mặt cả hai nữ nhân này bị hoại tử.

Nhìn thấy cảnh bạo lực này, cả ba huynh đệ Ba - Tống - Mâu chỉ biết ôm nhau mà an ủi.

Bọn họ tưởng Nguyên Ly hiền lắm chứ nào ngờ Nguyên Ngọc lại hiền hơn.
"A Ly, dừng lại, muội đang làm cái gì vậy? Khụ khụ! Đừng ra tay như thế." Nguyên Ngọc cố gắng gượng dậy, cố gắng ngăn cản muội muội mình.

"Tỷ, cứ để ta, hôm nay ta nhất định phải đánh chết lũ sâu bọ này! Đả thương tỷ tỷ chính là đả thương ta!" Nói Nguyên Ly đá cả hai tâm ma lên không trung, rồi tung ra từng cú đá như sát chiêu rất đau đớn.
"Khụ khụ, ta thấy là chúng ta nếu chọc giận muội ấy thì đến mạng chắc cũng không còn đâu.

Tốt nhất nên làm người tốt đi." Mâu Thành Vũ cảm thấy hơi thốn thốn, liếc mắt sang cả hai.
Bỗng nhiên không gian xung quanh nứt ra khiến mọi người hoảng loạn.
***
Thật ra bên trong tổ địa có một con Cửu Vĩ Thiên Hồ tên Hà Lãng Tiêu, nó đã sống ở đây rất lâu rồi và là một trong những tạo vật của Mị Linh Yêu Hồ.

Sau khi Mị Linh Yêu Hồ biến mất, nó xây dựng một thánh địa rồi sống ẩn dật, không muốn quay về Thiên giới đầy mưu tính kia nữa.

Không ngờ sau này Hồ tộc lại xem đây như tổ địa của mình nhưng nó cũng không quan tâm cho lắm nên mặc kệ muốn làm gì thì làm.
Đột nhiên, hôm nay có năm kẻ kỳ lạ xông vào làm hắn cảm thấy mấy người này chẳng có gì tốt lành cả.

Tu vi của đám này không đáng để một cường giả Luân Hồi cảnh cửu tinh như hắn quan tâm nhưng điều khiến hắn quan tâm nhất chính là linh căn của đám này.

Đến hắn may mắn lắm mới được Dị Linh căn mà đám này một Hồn Linh, bốn Thiên Linh là quá khủng rồi.
Cơ hồ, sau khi Nhân tộc loạn lạc mấy trăm năm, huyết mạch của các cường giả Thánh cảnh đều biến mất hết, từ đó kéo theo Nhân tộc càng đi xuống, mấy vạn năm nay cũng chẳng thể lấy được mấy ai có linh căn truyền thuyết, hiếm thì còn phải đếm trên đầu ngón tay nữa.

Xem ra thân phận của đám này không hề tầm thường.

Hà Lãng Tiêu đi qua đi lại nhìn năm người đang nằm dưới đất trước mặt hắn.

Hắn nhìn qua một lượt rồi thầm đánh giá nhan sắc của ai cũng không phải dạng vừa cả.

Ba Ngải Tư chính chắn, trưởng thành.


Tống Mao Bàng thì dịu dàng, ôn nhu.

Mâu Thành Vũ có chút lưu manh, bỡn cợt.

Nguyên Ngọc quyến rũ, mị hoặc.

Nguyên Ly thanh thuần, ngây thơ, trẻ con.
"Hảo, những yếu tố tuyệt đẹp trên thế gian này đúng là dồn hết cho bọn họ mà.

Có điều sao cái mặt nạ trông quen thế nhỉ? Hình như ta đã từng thấy nó ở đâu đó thì phải." Hà Lãng Tiêu cầm cái mặt nạ trên tay, tò mò tự nhủ.
"Khụ khụ!" Ba Ngải Tư đột nhiên bật dậy khiến hắn hoảng hồn: "Sao....!Khụ khụ khụ khụ! A Bàng, A Vũ, A Ngọc, A Ly, mấy đứa sao rồi?!"
"Bọn ta không sao, có điều ta cảm thấy toàn thân ê ẩm khó chịu.

Vết thương của huynh..." Tống Mao Bàng định nói thì nhìn thấy dung nhan của y sau khi bỏ mặt nạ ra thì có chút hút hồn.
Không chỉ mình Tống Mao Bàng mà những người còn lại cũng thế.

Đây chính là tuyệt thế một cái nam nhân nhan sắc! Ôi mẹ ơi, làm sao mà đẹp trai quá vậy! Lần đầu tiên bọn họ thấy cái nhan sắc cực phẩm này!
Hà Lãng Tiêu đứng một bên không nhìn nổi mà tiếng lên, ho một cái: "Khụ, các ngươi đừng có quên sự hiện diện của ta chứ.


Tiểu tử, cái mặt nạ hình rồng này của ngươi đúng không?
Ánh mắt Ba Ngải Tư lúc này tràn ngập tử khí nhìn về phía Hà Lãng Tiêu.

Bị trừng như vậy, Hà Lãng Tiêu bất giác run lên, cái mặt nạ cũng vì thế mà rơi xuống đất, không gian rơi vào yên tĩnh không có một cái tiếng động nào cả.

Đây là bị y dọa sợ không dám lên tiếng rồi!
"Ngươi....! Hóa ra là một con hồ ly ngu ngốc.

Xem ra hôm nay ngày chết của ngươi thật sự đến rồi." Ba Ngải Tư dứt lời thì bỗng nhiên một thứ gì đó sượt qua mặt Hà Lãng Tiêu rồi sau đó máu bắn ra tung tóe.
Hà Lãng Tiêu nhìn lại thì thấy trên tay y chính là Nguyên Thủy Tinh Kiếm, ánh mắt đầy tử khí nhìn chằm chằm hắn.

Ngay sau đó không kịp để hắn phản ứng thì y đã lao lên như xé gió mà hướng đến chỗ hắn nhưng may lúc đó hắn phản ứng kịp.

Hắn lấy từ trong giới chỉ ra một thanh kiếm đỡ đòn của y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận