Vòng hai kiểm tra khả năng thực chiến đã loại gần hết, chỉ còn 100 thí sinh đứng vững.
Hầu hết 100 thí sinh này đều từ các gia tộc nhất lưu, nhị lưu, tam lưu thì bị loại chủ còn vài người, số ít là con em bình dân có thiên phú.
Với số lượng này sẽ lấy một nửa nên tỉ lệ cạnh tranh càng khốc liệt hơn.
Dư Thiên công bố vòng ba chính là chiến đấu với linh thú.
Lời này nói ra khiến các thí sinh phản ứng kịch liệt nhưng nhanh chóng được xoa dịu.
Lão biết tu vi của bọn họ không thể giết được linh thú nên là cái này sẽ tính sát thương gây ra.
Sát thương càng cao thì sẽ được tuyển thẳng vào trong.
Dư Thiên nghiêm mặt: "Các vị hãy cẩn thận vì linh thú sắp tới không hề đơn giản chút nào đâu"
Phó Tuân cười nhạt: "Chi là mấy con súc sinh thôi có gì mà sợ chứ! Dư trưởng lão, đừng có làm quá lên như vậy."
Nghe câu này, Dư Thiên muốn xông đến đánh chết gã nhưng vẫn là bình tĩnh: "Hừ, Phó thiếu gia, ta khuyên người nên hạ cái tôi của mình xuống chút đi.
Ba con linh thú sẽ bước ra không phải là hạng người có thể so sánh được."
"Chỉ là mấy con thú có linh trí thôi cũng làm quá.
Dư trưởng lão nói xem bọn chúng có gì để ta đề phòng nào?" Phó Tuân vẫn không biết trời cao đất dày thách thức.
Trước thái độ ngạo mạn của Phó Tuân, A Mẫn, A Nghiêm và A Duy không thể chấp nhận bổi nữa.
Bọn chúng là linh thú cao quý, tuy không bì được với thần thú và thánh thú nhưng vẫn hơn tên ngu ngốc đó nhiều.
Bây giờ tu vi là linh thú bát giai, chẳng lẽ không đánh lại hắn sao?
Rầm rầm!
A Duy không chịu được, hóa nguyên hình xông xuống dưới, gầm lên.
Nàng không chấp nhận chuyện nhục nhã thế này được!
Nhìn thấy một con nhện bất thình lình từ đâu xuất hiện khiến toàn bộ thí sinh cùng khán giả hoảng loạn.
Nạp Lan Vấn ngồi trên cao đau tim không ngừng.
Lần này lão thực sự đắc tội với mấy đại nhân vật có tiếng thật rồi! Đây là chuyện lớn, chỉ cần một cái gật đầu của Ba Ngải Tư thì Tụ Hiền Thi Văn Các sẽ bị diệt mất.
Ba Ngải Tư nhìn sang Tống Mao Bàng.
"Đệ không định ngăn cản sao?"
"Ngăn làm gì? Nàng làm vậy cũng không thể trách được.
Thân là linh thú cao quý, có thể so với long phượng thì bị sỉ nhục như vậy không thể chấp nhận được.
Huynh nghĩ xem, nàng còn mang hình dáng giống Huyết Khải Thiên Chu thì càng không nhịn xuống cục tức này đâu." Tống Mao Bàng thở dài.
Ba Tây Lạc tò mò: "Nhị thúc, A Duy là con cháu của Huyết Khải Thiên Chu sao?"
Ba Thiên Ngạo chán nản, nhéo má nàng: "Không phải con cháu, chỉ giống nhau như vậy thôi.
Có nhiều sinh vật giống nhau như Nhân tộc và Nhân Ngư tộc vậy cả hai có liên quan đến nhau không?"
"Không ạ! Nhân tộc và Nhân Ngư tộc dù có thân trên giống nhau thì chẳng có gì để chứng minh là cùng giống loài cả!" Ba Tây Lạc đáp.
"Thế loài nhện cũng phân chia ra nhiều loài khác nhau nhưng chúng chẳng liên quan gì nhau cả.
Có loài thì thích ăn cái này, có loài thì thích ăn cái kia.
Dù có hình dáng giống nhau thì cũng không có nghĩa là liên quan đến nhau." Ba Thiên Ngạo gật đầu hài lòng.
Ba Ngải Tư chứng kiến không biết nói gì.
Ba Thiên Ngạo thật sự là một ông cụ non mà.
Nói vậy cũng không đúng vì tính ra tuổi đời của tiểu tử này cũng đã là 500 tuổi, hai muội đệ của nó cũng chỉ xấp xỉ nhau có vài tháng.
Trí tuệ vượt bậc nhưu vậy chỉ có thể là siêu việt.
Sau khi Nhãn Tổ tạo ra con người thì lấy ba chuẩn mực đặt lên là siêu việt, hoàn mỹ và hợp đạo.
Siêu việt chỉ trí tuệ, càng thông minh thì chứng tỏ có khả năng lớn thành đạo, cái này thừa hưởng từ Thần tộc.
Hoàn mỹ chỉ khung xương và sức mạnh, những người có khung xương hoàn mỹ thì cũng sẽ có sức mạnh rất lớn, thừa hưởng từ Quỷ tộc.
Hợp đạo chỉ cơ thể đẹp như tượng tạc và khả năng tu luyện, những người hợp đạo có khả năng tu luyện rất nhanh, thần hồn tinh khiết vô cùng, thừa hưởng từ Thiên Sứ tộc.
Ngoài ra còn tính cách được thừa hưởng từ Ma tộc một phần nhỏ.
Đáng tiếc, cái này chỉ dành cho Nhân tộc mà trong đó Nhân Tổ đã thừa hưởng cả ba vì là tổ tiên của con người.
Chính Nhân Tổ cũng nhờ Ma Tổ cho con người biết yêu, ghét, hận, tham lam, ích kỉ,...!để phong phú hơn và Ma Tổ đồng ý.
Có điều Nhân Tổ không ngờ Ma Tổ lại keo kiệt, chỉ cho một ít bằng đầu ngón tay út.
Dư Thiên nhìn đám thí sinh thở dài: "Các ngươi tốt nhất là cẩn thận vì đây là thú sủng của Tống tiên nhân.
Đây là một con Huyết Liệp Ma Chu đột biến, tu vi linh thú bát giai trung kỳ, sức mạnh có thể so sánh một ít một nhiều."
Nghe đến linh thú bát giai, các thí sinh gần như tuyệt vọng.
Làm sao mà lại có thể mạnh như vậy chứ? Bọn họ thực lực chẳng bao nhiêu, gặp chuyện này không biết phải làm sao.
"Ai vừa nói ta là một con súc sinh vô dụng?" A Duy tức giận tra hỏi.
Ngay lập tức mọi ánh mắt đều nhìn về phía Phó Tuân.
Bọn họ không muốn chết, cho dù có đối đầu với Phó gia đi chăng nữa cũng không thể chết tại đây.
"Các...!Các ngươi..." Phó Tuân sợ hãi nhìn xung quanh.
Tập Quân cười lạnh, chỉ mong gã chết sớm chút để thế giới bớt gánh nặng.
Nghệ Yên, Dư Băng Băng và Lạc Thẩm Hoa vội lùi lại.
Bọn họ tuy đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với mọi tình huống nhưng chuyện này vẫn là quá sức với bọn họ.
Không biết đây là thú sủng của ai nữa.
"Hahahahahah! Chỉ là một cái linh thú mà sợ vậy còn dám xưng là tuyệt thế thiên tài sao? Phó Tuân, ngươi tốt nhất nên về nhà làm một cải thiên tài Phó gia của người đi." Giọng Tống Mao Bàng vang khắp nơi tạo nên một uy thế áp bức.
Tuy không gây tổn thương nhưng vẫn là trấn áp những kẻ ở đây.
Các thí sinh lần lượt chứng kiến cường giả này đến cường giả khác không khỏi cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Đầu tiên ở vòng hai, uy áp tỏa ra xém chút nghiền nát bọn họ mà giờ uy áp này lại xem bọn họ như đồ chơi mà đùa giỡn.
Thật sự đúng là chuyện trớ trêu.
"Hình như con băng chu này là của Tống tiên nhân trong lời Dư trưởng lão.
Vậy chẳng lẽ giọng hồi nãy...."
"Đừng có dọa ta! Ngươi im miệng chút đi!"
"Ta nghe bảo vị đó hình như cũng sống khá lâu rồi, có tận chín cái linh căn lận đấy."
"Cái gì?! Chín cái linh căn?!"
"Đây là cỡ nào thiên phú! Thật ngưỡng mộ mà!"
Tống Mao Bàng ho một cái: "Dư trưởng lão, cứ tiếp tục đi."
Dư Thiên nhận lệnh, nhanh chóng sắp xếp mọi thứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...