Sau đợt giao chiến của Tập Quân với Vân Bình thì những trận đấu khác cũng không có mấy ấn tượng gì.
Chủ yếu là các thiên tài gia tộc ra oai.
Trong đó nổi bật nhất là Nghệ Yên, Nghệ Hùng, Dư Băng Băng, Lạc Thẩm Hoa, Đinh Việt, Phó Tuân và vài thành viên của các gia tộc tầm trung khác.
Tỷ muội Nghệ gia thì không cần phải nói, vì dòng chính nên tài nguyên của cả hai vô cùng tốt.
Quan trọng hơn là cả hai đều sinh ra từ bụng chính thất, phụ thân bọn họ không nạp thiếp, có được cả hai là may mắn lắm.
Nghệ Yên từ nhỏ bộc lộ thiên phú luyện đan, dược thuật nhưng phụ thân cũng chú trọng về thực chiến nên với mọi đối thủ dù nam hay nữ đều không nhân nhượng.
Nàng là đứa con mà Nghệ gia chủ yêu thương nhất.
Nghệ Hùng thì khỏi nói, tuy là tương lai kế thừa Nghệ gia nhưng lại không được phụ thân yêu thương quá nhiều vì tính bốc đồng.
Từ nhỏ rất giỏi về thực chiến, luyện binh khí và trận pháp nên cũng được chú tâm bồi dưỡng.
Dư Băng Băng là cháu gái Dư Thiên trưởng lão, là trưởng tôn nữ Dư gia.
Nàng là thuộc dòng chính, phụ mẫu mất sớm nên sống với ông nội.
Thiên phú của nàng về mọi mặt không chê nhưng nàng chỉ phát huy được bốn phần, giỏi nhất vẫn là luyện đan và thực chiến.
Lạc Thẩm Hoa không phải là dòng chính của Lạc gia mà là con gái riêng của nhị thế gia của Lạc gia.
Phụ thân nàng không có con cái, cũng không có vợ nhưng trong quá khứ đã từng qua lại với một nữ nhân là mẹ nàng.
Mẫu thân nàng lúc đó là tiểu thư của một gia tộc nhỏ, Lạc gia lại là một đại gia tộc nên cấm đoán cả hai.
Phụ thân nàng đã từng thề sẽ không lấy nữ nhân nào khác ngoài mẫu thân nàng.
Lạc gia chủ tức giận nhưng không dám nói gì, cũng không cho con đi xem mắt.
Sau này gia tộc của mẫu thân nàng sa sút, lúc đó mẫu thân Lạc Thẩm Hoa đột nhiên mang thai và sinh ra nàng.
Cả gia tộc kỳ thị hai mẫu nữ nàng nhưng phụ thân nàng ở Lạc gia biết tin liền nhận ra đây là con mình.
Không bao lâu sau nói cho gia gia, Lạc gia chủ nửa tin nửa ngờ nhưng cũng chiều theo con trai, mang sính lễ đến hỏi cưới mẫu thân và nàng về Lạc gia.
Đinh Việt và Phó Tuân thì cũng không có gì đặc biệt, cũng là dòng chính của Đinh gia và Phó gia, vô cùng kiêu ngạo, không xem ai ra gì.
Phó Tuân nhìn Lạc Thẩm Hoa, vẻ khinh bỉ: "Chỉ là một đứa con riêng cũng dám đến đây tham gia khảo hạch.
Tốt nhất nên về nhà bám phụ thân, bám Lạc gia mà sống hết đời đi.
Lạc Thẩm Hoa cô còn không chắc có phải là con của Lạc Thiên Hồng hay không nữa."
Lạc Thẩm Hoa khó chịu nhưng nàng lơ đi.
Mấy loại chuyện này nàng nghe quen rồi, nghe thêm có làm sao.
Dù nàng là con riêng hay không thì Lạc gia cũng khó mà từ bỏ một thiên tài như nàng.
Huống chi khi kiểm tra huyết thống nàng lại thích hợp tu luyện công pháp đặc biệt của gia tộc - chỉ có huyết mạch Lạc gia và cơ thể đặc thù mới tu luyện được.
Không dừng lại, Phó Tuân càng lấn nước, thậm chí hắn còn muốn sàm sỡ nàng thì bị Dư Băng Băng ngăn lại.
Nàng giương ánh mắt khó chịu nhìn hắn.
"Này, đây là Tụ Hiền Thi Văn Các thanh cao sạch đẹp, đừng có giữa thanh niên bạch nhật nơi này mà làm chuyện kinh tởm.
Nói trước, Lạc Thẩm Hoa có là con riêng hay không cũng chưa đến phiên ngươi định đoạt.
Nàng vào được đây đều nhờ vào thiên phú và thực lực của mình!" Dư Băng Băng nói.
Phó Tuân bật cười: "Hahahahah, nực cười! Dư Băng Băng, ngươi không thể dựa vào gia gia ngươi là trưởng lão của Tụ Hiền Thi Văn các mà nói vậy.
Hơn nữa Lạc Thẩm Hoa có là con riêng hay không cũng không phải là không có căn cứ."
Tập Quân, Nghệ Hùng và Nghệ Yên đứng một bên xem cũng không để ý đến.
Bọn họ không có hứng thú gì với mấy chuyện này.
Lạc Thẩm Hoa có là con riêng của Lạc gia hay không đều không quan trọng.
Nói ít lại cũng không chết được.
Đinh Việt đứng xem Phó Tuân ba hoa khoác lác về thân phận Lạc Thẩm Hoa cũng chỉ hừ lạnh.
Hắn không thích nói nhiều.
Hơn nữa Lạc Thẩm Hoa là ai cũng chẳng quan trọng, cùng lắm là một thiên tài có tương lai xán lạn như hắn thôi.
"Ngươi chỉ là một tên ba hoa thì có gì mà dương dương tự đắc?" Dư Băng Băng chống nạnh, giọng ác liệt đối chọi với Phó Tuân.
Lạc Thẩm Hoa rơi vào trạng thái khó xử, vội khuyên can Dư Băng Băng: "Thôi, chuyện này có là gì đâu.
Ta quen rồi, Dư tiểu thư cứ mặc kệ ta."
"Làm sao mà mặc kệ được! Ngươi nói xem làm sao mà chịu được tên khốn này vừa nhục mạ cô và mẫu thân cô?" Dư Băng Băng bắt đầu lý lẽ.
Nghe câu này, Lạc Thẩm Hoa choáng váng.
Đây là con người gì? Làm sao mà lại có thể đanh đá như vậy.
Đúng lúc này thì từ trên trời năm tia sáng đủ màu xuất hiện.
Sau đó hạ xuống sân là năm thiên kiêu chi tử của Tụ Hiền Thi Văn Các.
Lạc Thẩm Hoa kinh ngạc vì trong số năm người này có đại biểu ca của nàng - Lạc Dận, gia chủ tương lai Lạc gia.
Bốn người còn lại đều là nhân vật có máu mặt cả.
"Oa! Đẹp trai quá!"
"Chàng trai đó là ai vậy?! Đẹp quá đi!"
"Ngươi đúng thật là quê mùa.
Đây là năm vị thiên kiêu của Tụ Hiền Thi Văn Các lần lượt là hạng nhất Lạc Dận, Kha Tư Lạp, Trì Khởi Bình, Nhạc Hồng Vân và Lộc Tân."
"Lạc Dận? Hình như nghe quen quen..."
"Quen quen cái gì nữa.
Đây chính là đại biểu ca của Lạc Thẩm Hoa đấy."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lạc Dận và bốn thiên kiêu khác.
Nhạc Hồng Vân cười mỉa mai Lạc Dân: "Ô xem kìa, ngươi lại được các cô gái chú ý nữa rồi.
Thế này thì biết ăn nói với Tư Nhan của ngươi sao đây."
Lạc Dân hừ lạnh: "Không cần ngươi nhắc nhở, ta cũng biết nên làm gì."
"Đại biểu ca..." Lạc Thẩm Hoa ấp úng nhìn người trước mặt.
"Lo sợ cái gì? Thân là người của Lạc gia thì ngẩn cao đầu lên.
Hôm nay ta chỉ đến xem chút thôi chứ không có gì đâu.
Cẩn thận, nhị thúc lo cho muội lắm." Lạc Dận nghiêm nghị nói.
"Muội....!Muội hiểu rồi." Lạc Thẩm Hoa gật đầu.
Nguyên Ngọc nhìn Lạc Thẩm Hoa vô cùng hứng thú.
Tuy là nữ nhân này không có gì để quan tâm nhưng vẫn cần chú ý đến vì nàng cảm thấy nàng ta sau này sẽ góp công không nhỏ trong Đại Chiến Thiên Ma.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...