Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1 Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn
U Thiên Nhạn nhăn mặt.
Nàng thật sự không hiểu Tiêu Hà đang suy tính cái gì trong đầu.
Cơ duyên là cái gì? Nó chính là thứ giúp đạt đến đỉnh cao tu luyện, trở thành chí tôn cường giả mà lại nói để cho người khác.
Thật sự là không hiểu nổi.
Thật ra nàng cũng không quá quan trọng cơ duyên với bản thân.
U Thiên Nhạn này đối với việc lấy cơ duyên cũng không hứng thú.
Cơ duyên còn phải tùy thời điểm.
Nếu là cơ duyên tiếp nhận truyền thừa của ai đó thì nàng hiểu nhưng nó quá nguy hiểm, tỉ lệ là một trong hàng ngàn tỷ người.
Cơ duyên tự nhiên thì còn đỡ hơn chút vì nó có tỉ lệ tiếp nhận cao hơn.
Ngoài ra còn một loại cơ duyên có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Đó là cơ duyên liên quan đến thể chất.
Thiên địa đại đạo có tổng cộng 31 thể chất: Xung Độc Thể, Ách Nan Thể, Hàn Băng Thể Thiên Văn Thể,...!Mấy loại thể chất này rất khó có được nên cơ duyên này có hay không cũng chẳng sao.
"Cơ duyên lớn như vậy không nhận là không được." U Thiên Nhạn vội nhắc nhở.
"Hừm, ngươi chẳng hiểu gì cả.
Đây không phải cơ duyên của hắn.
Đúng là Hỗn Độn sau này sẽ trở lại hình dáng thật của mình nhưng không phải là không có cơ duyên.
Cơ duyên của hắn là cơ duyên liên quan đến thiên địa, đại đạo và nhân sinh nên không thể so sánh với cơ duyên phàm tục được." Tiêu Hà lạnh nhạt nói.
Mâu Thành Vũ dù biết là bản thân không có cơ hội giết nó nhưng vẫn là không thể mạo hiểm được.
Hắn đánh cược, phóng xuất hồn lực rộng toàn diện mấy ngàn dặm thì phát hiện được truyền tống trận.
Hắn vội định vị lại rồi tạo một không gian bao trùm lấy hắn và con sâu.
Con sâu thấy cảnh này thầm than không ổn.
Nó tu luyện Mộc - Kim - Thổ - Tâm căn, nếu mất ba nguồn cung cấp này thì nó hoàn toàn không phải đối thủ của hắn nhưng với Tâm căn thì không phải là không thể.
Trước kia nó có học một chút huyển hồn thuật nên biết chút ít nên tự tin có thể khống chế Mâu Thành Vũ.
"Giờ nhìn kỹ lại mới thấy ngươi chẳng ra làm sao cả.
Chỉ là thứ mập mạp vô dụng, không lột xác thành bướm thì chết đi." Mâu Thành Vũ lạnh lùng giơ cao Đoạn Nguyệt Giản, tụ lực rồi một đòn bổ xuống.
Con sâu nhanh chóng tạo cho bản thân một cái kén lẩn trốn nhưng vẫn không thể chặn được sát thương này.
Đòn này bổ xuống khiến không gian nứt toạc một mảng.
Mâu Thành Vũ kinh hãi.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Hắn nhớ chiêu này của hắn dù mạnh thế nào
thì uy lực tung ra cũng không mạnh thế này.
Rốt cuộc là vì sao mà lại vậy?
Lúc này Đoạn Nguyệt Giản hơi run lên nhưng hắn không có để ý nó mà chỉ ngẩn ngơ nhìn không gian do chính bản thân tạo ra đang dần biến mất.
Qua một lúc lâu, Mâu Thành Vũ mới lấy lại tinh thần mà bay về phía truyền tống trận.
Hắn không dám quay đầu lại nhìn.
Thật sự quá kinh khủng! Chiêu hồi nãy hắn dùng là Huyền Thiên Ma Công: Nhất Chiêu Trảm Ngân Hà, uy lực rất mạnh hơn với tu vi của hắn thì phát huy nhiều lắm cũng chỉ có bốn phần.
Bốn phần này hình như không đúng cho lắm.
Hồi nãy uy lực chính là bảy phần!
Bay đến truyền tống trận, Mâu Thành Vũ truyền linh lực vào rồi nhanh chóng dịch chuyển khỏi đây.
Hắn không muốn ở đây thêm nữa.
Tiêu Hà cùng U Thiên Nhạn nhìn thấy cảnh này không khỏi chấn kinh.
Chuyện này nếu nhìn theo cách bình thường thì không có gì quan trọng nhưng sao trong chiêu này lại có một tia đại đạo? Mâu Thành Vũ còn chưa đột phá Đại Đạo cảnh thì làm sao có được chữ
Nếu trong người Mâu Thành Vũ có mảnh vỡ thiên địa thì sao? Nghe có lý nhưng mảnh vỡ thiên địa lúc này không thể phát huy hết thực lực, chỉ có thể bảo mạng cho hắn nên chắc chắn là thứ khác.
"Tiêu Hà thánh quân có nhìn ra được gì không?" U Thiên Nhạn siết chặt tay.
"Không, dường như nó đang ngăn cách ta.
Nó giống như là không muốn độc chiếm bất cứ thứ gì mà chỉ muốn không ai phát hiện ra thân phận của nó.
Ta có thể nhận đại đạo nhưng với thứ này hoàn toàn mù mịt.
Nếu là ở thời đỉnh phong còn có khả năng nhìn ra." Tiêu Hà lắc đầu.
Một nơi nào đó trong thiên địa.
Tu nhìn quang cầu nhỏ bằng bàn tay trước mặt không khỏi nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc vì sao lại làm vậy? Ngươi muốn gì?"
"Ta không muốn gì cả, ta chỉ muốn bản thân có thể bảo hộ người khác"
"Vậy tại sao năm đó ngươi lại thôn phệ hắn?" Tu hỏi.
Giản là một loại vũ khí lúc nào cũng phải đi đôi nhưng Đoạn Nguyệt Giản lại thôn phệ một cây giản khác làm hắn cảm thấy có chút hứng thú.
"Không, ta không phải muốn thôn phệ hắn mà là hắn muốn giết chủ nhân.
Hắn chính là khát cầu sức mạnh từ mặt trăng, bỏ qua mặt trời nên ta phải làm vậy.
Bản thân ta tuy mạnh không bằng hắn nhưng ta vẫn phải bảo vệ chủ nhân.
Thế nên ta phải đoạn nguyệt!"
"Đoạn nguyệt? Đúng là tên hay.
Cây giản kia chẳng phải hấp thụ sức mạnh từ thái dương rất nhiều sao? Không có lý gì nó lại muốn sức mạnh của thái âm." Tu thở dài.
Thật sự rối rắm.
"Hắn sinh linh trí sớm hơn ta 300 năm, trải qua chiến trường, bị sát khí, oán niệm và thù hận bám lấy mới như vậy."
Tu cười nhạt.
Xem ra mọi chuyện càng ngày càng hay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...