Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1 Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn
Dương Nguyên Cốc.
Tống Mao Bàng suýt chết trong cái Đông Vân Thí Luyện kia.
Không ngờ lại có một con linh thú thất giai ngay khu trung tâm, không ngờ lại xui xẻo như vậy.
Thôn Đằng đưa hắn đến Dương Nguyên Cốc - một nơi nằm ở Thiên giới, gần với Huyễn Thanh Cốc của Đức Thánh Hoàng Thánh Mẫu Vạn Tự Lưu.
Nơi này có một cây Lam Nguyên Tinh, có thể cho ra Lam Nguyên Tinh Dược.
Tống Mao Bàng không ngờ là bây giờ vẫn còn một cây Lam Nguyên Tinh.
Loại cây này có thể tẩy rửa tạp chất trong cơ thể thanh lọc toàn bộ giúp căn cơ vững hơn.
Chính vì thế nên là rất quý giá.
Một bình Lam Nguyên Tinh có thể đấu giá lên trời.
Đứng trước Lam Nguyên Tinh Thụ, Tống Mao Bàng ngắt một lá có giọt sương đọng trên rồi ngửa cổ lên uống hết sương đọng trên lá.
Hắn cảm nhận được tạp chất trong cơ thể đang dần biến mất.
Đây có thể là một giọt tinh dược ngàn năm nên quý vô cùng, hắn nửa muốn mang đi nhưng lại không có nhiều như vậy vì tinh được khó bảo quản được nên nhiều kẻ tìm được liền dùng ngay tại chỗ, không mang đi đâu cả nên giá trị của Lam Nguyên Tinh Thụ và Lam Nguyên Tinh Dược rất cao.
"Loại cây này thường sinh trưởng trong môi trường có linh khí dồi dào, nhưng phải đảm bảo trong linh khí không có tạp chất nào thì mới đủ tiêu chuẩn để trồng nó nên chẳng ai dám mạo hiểm trồng thứ này cả." Thôn Đằng nói.
Tống Mao Bàng ngạc nhiên, hắn chưa từng nghe đến chuyện Lam Nguyên Tinh Thụ lại kén chọn như vậy.
Hắn cứ tưởng có linh khí dồi dào là nuôi nó được nhưng không ngờ lại phải đảm bảo linh khí thuần khiết như có địa mạch ở dưới chảy qua.
Một loại cây kén cá chọn canh như vậy thảo nào chẳng ai trồng.
Hơn nữa cũng không ai dám bỏ ra nhiều công sức như vậy nên giá trị rất lớn cũng không sai.
"Vậy thì chúng ta có đến Huyễn Thanh Cốc không? Ta không nghĩ là Vạn Tự Lưu sẽ bỏ qua kẻ đi vào địa phận của nàng ta." Tống Mao Bàng hỏi.
"Không, nàng ta không rảnh để đi làm chuyện ngu ngốc.
Ngươi cũng hiểu chuyện này vẫn là không nên nói ra.
Sức mạnh của Vạn Tư Lưu rất lớn, hơn nữa thuộc hạ dưới trướng nàng ta cũng không phải dạng vừa.
Toàn là cường giả Thai cảnh.
Ta nghe bảo là đám nữ nhi nàng ta có người vừa mới đột phá Tôn cảnh." Thôn Đằng lắc đầu.
Vạn Tự Lưu làm gì rảnh rỗi như vậy.
Hừ, nếu nàng ta rảnh thì đã dẫn quân đi chiếm cả Thiên giới cho mình rồi.
Hai phần mười của Thiên giới là nơi có nhiều thứ kỳ lạ và quý hiếm nhưng chưa có kẻ nào tìm ra được gì.
Lý do chính là Vạn Tự Lưu đã tàn sát hết cả quân Thiên giới xâm phạm lãnh thổ của nàng ta.
Dù Tam Thanh quyền uy có nhúng tay vào cũng không làm được gì.
"Cẩn thận, nếu ngươi làm gì ảnh hưởng đến nàng ta thì ngay lập tức nàng ta sẽ cho người đến giết ngươi.
Nên hiểu là ta không thể bảo vệ ngươi mãi được." Thôn Đằng nhắc nhở.
"Tiền bối đừng lo, ta không làm gì ngu ngốc đâu.
Bản thân ta cũng tự biết thực lực mình đến đâu, cái gì nên và không nên cũng điều rõ." Tống Mao Bàng dừng một chút, ánh mắt ngập ngừng nhìn gã: "Tiếp theo chúng ta sẽ đến đâu?"
"Ngươi muốn chết sớm à? Giờ nên dưỡng thương cho tốt rồi hãy nói chuyện khảo hạch tiếp theo.
Chắc giờ này đại ca và tam đệ ngươi cũng chuẩn bị cho khảo hạch thứ hai của bọn họ rồi.
Ngươi không muốn tụt lại nhưng phải dưỡng thương trước, thà chậm nhưng chắc.
Ta cũng không rảnh chạy đến Minh giới xin Minh Vương trả hồn người về đâu nên nghe lời đi." Thôn Đằng khó chịu.
Tống Mao Bàng cũng chỉ thở dài trước vị tiền bối khó tính này.
Nhiều lần hắn bị nói đủ điều nhưng cũng không dám nói lại vì tất cả những gì gã nói đều đúng, dựa theo lượng kiến thức khổng lồ của gã.
Hắn cũng không biết nên nói thế nào với gã nên là đành im lặng nhưng hắn không thể phủ nhận những khiến thức quý giá ấy của Thôn Đằng nên trong lòng tràn đầy kính phục.
Điều tức một hồi, Tống Mao Bàng cảm thấy bản thân dường như thiếu gì đó.
Hắn hiện tại cái gì cũng hoàn hảo đúng với tu vi của hắn nhưng mà hắn vẫn cảm thấy thiếu gì đó nhưng không tài nào nhận ra.
Nói về luyện đan hay luyện khí thì hắn đều giỏi, thiên về luyện khí chút, khống hỏa cũng tốt, nói về trận pháp thì cũng không quá xuất sắc, thuần thú thì khỏi nói, dựa vào huyết thống Long tộc cao quý,còn là một trong ba con rồng đầu tiên thì hắn chỉ cần phóng chút uy áp ra liền có thể khiến một con thần thú hay thánh thú quỳ dưới chân.
"Ngươi biết bản thân ngươi thiếu gì không? Đó là thứ vô cùng quan trọng và nó ảnh hưởng rất lớn đến mạng sống của của ngươi đấy." Thôn Đằng nhận ra gì đó, úp úp mở mở nói cho hắn nghe.
Suy nghĩ đủ điều, Tông Mao Bàng không biết liền nhận được một câu tỉnh rụi "Thần Hư Giới".
Hắn không hiểu gì cả, liên quan đến tính mạng hắn thật sao? Đúng là có khả năng đó vì Thần Hư Giới cần long huyết để sử dụng nên là hắn cũng hạn chế dùng thần binh đó.
Giờ nói vậy hắn cũng không hiểu hoàn toàn ý của gã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...