Lát sau, Tiêu Hà ngồi trên vỏ sò bay đến, nàng nhìn hắn bất tỉnh dưới đất trong lòng không khỏi khinh thường.
Ban đầu đã nói với hắn là không nên coi thường mọi đối thủ nhưng không ngờ tên xú tiểu tử này lại chẳng nghe gì mà còn tỏ thái độ với nàng nên mặc kệ.
Tiêu Hà biết ở đây có Tử Dực Nguyên Sư có Hồn căn, thường hay rút hồn kẻ khác cùng yêu thú khác tu luyện.
Con Tử Dực Nguyên Sư đó cũng không tính là mạnh đâu, xuống tầng hai mới là thảm cảnh.
Tiêu Hà quan sát hắn một hồi liền nhận ra điều gì đó bất thường.
Càn Khôn Đồ này chẳng có gì kỳ lạ cả, nó chỉ có một chút linh trí yếu ớt mới xuất hiện sau 14 vạn năm nên nàng không thèm để ý, nhưng Đoạn Nguyệt Giản lại là thứ kỳ lạ.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy lại giản như thế này vì trong thiên hạ có rất ít kẻ sử dụng giản cho dù nó có uy lực gần giống kiếm nhưng lại bị xem như phế binh khí.
Chẳng lẽ đây là một loại thần binh xuất hiện sau thời của nàng?
Dẹp suy nghĩ qua một bên, Tiêu Hà bỏ vào miệng Mâu Thành Vũ một viên đan vàng, để năng lượng trong người hắn tự chuyển hóa.
Ánh mắt nàng lúc này đặt lên Đoạn Nguyệt Giản, tò mò, nàng dùng hồn lực dò xét thì nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng đến mức hai tay run lên.
Đây chẳng phải là một thần binh từ Thời Kỳ Hắc Dạ sao?
Từ thời thượng cổ đến nay, tam giới trải qua tổng cộng tám thời kỳ.
Mỗi thời kỳ lại có nhiều đặc điểm khác nhau và có nhiều sự kiện dẫn đến thời kỳ tiếp theo, phổ biến nhất vẫn là chiến tranh.
Đầu tiên là Thời Kỳ Khởi Nguyên, nơi quy tụ của nhiều cường giả, là thời kỳ của Thánh Hoàng Đức Mẫu nương nương.
Thời Kỳ Hắc Dạ là thời kỳ đen tối nhất, nó là thời kỳ diễn ra sau Đại Chiến Thiên Ma đầu tiên, không còn cưởng giả tầng tầng lớp lớp nữa mà chỉ có những tên Thánh cảnh trở xuống ra oai.
Huyết mạch cường giả Vũ cảnh và Tổ cảnh không thể duy trì, dù có duy trì được thì gia tộc cũng không thể huy hoàng như xưa.
Thời Kỳ Tái Lập, tam giới loạn lạc sau hàng vạn năm liền quyết định thống nhất lại tạo thành một hệ thống cai trị, tái lập lại mọi thứ.
Cũng từ đây, những thứ như đan phương, luyện binh khí, chú văn, trận pháp, huyễn hồn và nhiều thứ khác thời thượng cổ bị thay thế.
Đây cũng là thời đại của Đế Quân Lăng Túc.
Thời Kỳ Hoàng Kim, nơi mọi thứ phát triển mạnh mẽ, nhiều phát minh mới ra đời, là thời kỳ phồn thịnh thứ hai sau Thời Kỳ Khởi Nguyên.
Thời Kỳ Ám Diệt, Đại Chiến Thiên Ma lần hai nổ ra, Đế Quân Lăng Túc chỉ đạo quân Thiên giới đánh một trận sinh tử với Hấp Huyết Tinh Vương, không lâu sau đó tạ thế để lại đệ tử Lăng Tư Hàn lên thay bản thân chiến đấu.
Thời Kỳ Hồng Quang, Lăng Tư Hàn lên làm Đế Quân, đánh bại Hấp Huyết Tinh Vương rồi phong ấn gã ở một nơi không ai biết.
Hắn cùng hai vị chủ tam giới khác bắt đầu cải cách mọi thứ, khiến cho cuộc sống tam giới duy trì trong hòa bình.
Thời Kỳ Hắc Ám, Đế Quân Lăng Tư Hàn tại vị không bao lâu thì tạ thế, trao ngôi cho đệ tử Lăng Bắc Dương lên ngôi.
Lăng Bắc Dương trị vì không quá lâu, bị thượng thần Triệu Đức Hành giết, bắt đầu Thời Kỳ Hắc Ám.
Thời Kỳ Tân Quang, chính là thời kỳ Thiên giới thôn tỉnh Ma giới, Minh giới không còn là một thế lực riêng mà gần thuộc quyền sở hữu của Thiên giới.
Nếu như Đoạn Nguyệt Giản này là thần binh từ thời Hắc Dạ đến bây giờ sao nàng lại không biết? Phải nói là thần binh từ Thời Kỳ Khởi Nguyên còn không tồn tại nổi đến Thời Kỳ Tải Lập dù cho được bảo quản tốt thế nào vậy mà một thần binh từ Thời Kỳ Hắc Dạ lại có thể khiến nàng ngạc nhiên vô cùng.
Xem ra cơ duyên sau này của hắn sẽ vô cùng lớn đây.
Mâu Thành Vũ mở mắt, hắn cảm nhận được cơ thể bây giờ nặng trịch không thể nào cử động nổi.
Hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ đấu một trận như thế này.
Con Tử Dực Nguyên Sư kia đâu? Nếu nó chết thì cũng không thể nào mà lại có chuyện đến một cái xác cũng không còn.
Hiến tế cho hắn thì sao? Không, bản tính kiêu ngạo của sư tử vô cùng lớn, không thể có chuyện hoang đường đó.
Tiêu Hà thấy hắn tỉnh, liền lấy chút nước gần con thác cho hắn uống: "Ngươi cũng thật là, xém chút nữa là người bị con Tử Dực Nguyên Sư này rút hồn rồi đấy.
Ngươi cũng nên biết thế nào là giới hạn chút đi.
Cả đời ta ngoại trừ tên khốn Diễm Quân, Túy Ca và vài tên khác mới thấy tên cứng đầu như ngươi."
"Đây là con đường ta chọn, cũng không có cách nào khác cả.
Tiêu Hà thánh quân đây cũng hiểu mà bây giờ chẳng còn gì để ta nhẫn nhịn nữa, mối thù với Triệu Đức Hành ta phải trả." Mâu Thành Vũ giọng yếu ớt nói.
Tiêu Hà khinh bỉ: "Ngươi như vậy thì những hung thú và thánh thú khác thì sao? Bọn họ cũng có thù với Triệu Đức Hành nhưng giờ lại không được sinh ra thì chẳng lẽ bọn họ cũng không thể báo thù sao? Vậy rốt cuộc ngươi phải làm gì mới đúng?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...