Đợi lão đi đến phía trước vòng xoáy, khí thế đã sâu như như biển lớn, ép tới người khác không thở nối.
Đầu của nữ nhân váy đỏ càng hạ thấp hơn.
Lão nhân tóc trắng co đầu ngón tay áp út, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa thành hình tam giác gắn vào tim, tụng nhỏ: “Vong Xuyên chi để, Hoàng Tuyền chi uyên. Tôn thần quy thế, chúc chiếu nhân gian.”
Sau đó móc ra một thanh dao găm bạch cốt, dứt khoát cắm xuống đỉnh đầu của chính mình, cả người rơi thẳng vào trong vòng xoáy kia!
Nhắc tới nơi phú quý nhất trong quận Thanh Hà, rất nhiều người đều sẽ nghĩ ngay đến Thủy phủ Thanh giang, chứ không phải cái gì mà Thôi thị, Lâm thị, hay là phủ Quận thủ. Bởi vì toàn bộ trân bảo, tài phú của bảy trăm dặm thuỷ vực Thanh giang đều tụ hết trong Thủy phủ, nơi đó hào hoa phú quý người đời đều nghe thây.
Thủy phủ tọa lạc ở dưới đáy Thanh giang, trấn áp bảy trăm dặm thuỷ vực. Quần thể kiến trúc trùng điệp nhấp nhỏ, có thế nói nhìn đâu cũng thấy quý hiếm, châu hoa rực rỡ.
Ngay tại Thiên điện, một người nam tử khoác hoa bào tuấn lãng ngồi trên ghế cao, cúi đầu thưởng trà.
Mà phía dưới, một sứ giả đeo mặt nạ xương trắng đang phẫn nộ nói: “Thiếu quân, trước đó ước định của hai chúng ta không phải như thế này! Bọn ta trả giá nhiều như vậy, vì sao thuỷ tộc Thanh giang chỉ tới lui trên mặt sông?”
Nam nhân hoa bào chậc chậc hai tiếng: “ô, trà phỉ thúy này thật là không tệ, bố dưỡng tinh thần. Sứ giả, thật sự không uống sao?”
Có lẽ tên sứ giả kia nói nhiều cũng mệt, liền nâng trà thơm bên cạnh uống một hơi cạn sạch, rồi nói tiếp: “Thủy phủ Thanh giang trước nay coi trọng chữ tín, người người đều biết. Năm đó Phủ quân vì một lời hứa với Trang Thừa Càn, dốc hết cả tộc mà chiến, khiến Lan Hà nhiễm đỏ, đến nay vẫn khiến người ca tụng. Tại sao thiếu quân lật lọng? Không sợtổn hại thanh danh của tôn thượng sao?”
Lan Hà là sông lớn thuộc Ung Quốc, sứ giả đang nói tới chính là cuộc chiến lặp quốc năm đó của Trang Quốc. Ung Quốc điều động thuỷ bộ, muốn một trận diệt Trang, chính nhờ có Phủ quán của Thủy phủ Thanh Hà dổc tộc mà chiến, một trận đánh tan thủy sư của Ung Quốc trên Lan Hà, lúc đó máu tươi nhuộm đỏ, thuyền mái chèo không cách nào đỗ được. Vậy mới giải quyết được nỗi lo về sau của Thái Tổ Trang Quốc Trang Thừa Càn, khiến ông ta có thể buông tay cược một lần, cuối cùng thành công lập quốc.
Mà minh ước của Thủy phủ Thanh giang cùng Trang Quốc, cũng từ đấy kéo dài mãi cho đến bây giờ.
Nam nhân mặc hoa bào nhẹ nhàng đặt chén trà trên bàn, trên mặt tuy rằng mỉm cười, nhưng bầu không khí đã hoàn toàn khác biệt.
“Sứ giả nhắc ta mới nhớ. Phụ thân ta cùng Trang Đế sớm đã có minh ước, bên này ta đáp ứng giúp các ngươi, chẳng phải là làm trái tín nghĩa phụ thân ta sao? Đây là đại bất hiếu nha.”
“Người đâu.” Nam nhân hoa bào cong ngón tay gõ lên bàn, gọi đến một tên thị vệ: “Truyền lệnh xuống, lệnh Dư Dũng bộ rút quân ba dặm, không thể quấy nhiễu sinh linh trên bờ sông.”
“Thiếu quân!” Sứ giả phẫn nộ đứng dậy.
“Không cần diễn nữa.” Nam nhân hoa bào duỗi một ngón tay dọc tại trước mặt, sắc mặt lạnh nhạt: “Hiện nay toàn bộ quân đội quận Thanh Hà đều đang đề phòng chúng ta, không dám rời đi. Các ngươi muốn làm chuyện gì đều có thế thong dong mà làm. Mục đích đã đạt được rồi, đừng có tiếp tục tham lam như vậy”
“Trước đó, hai chúng ta đều đã bàn xong, các ngươi chỉ cần tùy tiện lên bờ quấy nhiễu một phen là có thể…”
Nam nhân hoa bào ngắt lời hắn: “Muốn chúng ta lên bờ, ngươi cảm thấy có thể sao? Thủy
tộc rời nước, giống như nhân tộc các ngươi rời đất, đều mất đi căn cơ. Trừ phi các ngươi thật có thể khiến ta thấy được quyết tâm đánh một trận với Trang dinh, thế nhưng là các ngươi lấy đâu ra được vốn liếng đó?”
Khuôn mặt sứ giả giấu dưới mặt nạ bạch cốt, cho nên không thấy được biếu tình, nhưng giọng nói đã gần như nghiến ra từ trong kẽ răng: “Thứ ta đưa cho ngươi, đó chính là cả một viên Long Châu!”
“Đích thật là lễ vật quý giá.” Thiếu quân Thủy phủ Thanh giang cười, cười đến rất hài lòng: “Chẳng qua cũng chỉ đáng giá để ta làm đến bước này.”
Thấy sự tình đã không thế vãn hồi, sứ giả mang mặt nạ bạch cốt phẩy tay áo bỏ đi.
Lúc này, bên trong Thiên điện chỉ còn lại một mình nam nhân hoa bào, hắn ta mới cười lạnh một tiếng: “Cái loại giấu đầu lòi đuôi, cũng xứng nói hai chữ tín nghĩa với ta sao?”
Lúc này có một giọng nói uy nghiêm vang ở bên tai, thế nhưng chủ nhân giọng nói lại chưa hiện thân: “Thanh Ước, nói một chút suy nghĩ của con.”
Thiếu quân Thủy phủ Thanh giang Tống Thanh Ước thu liềm cao ngạo trong mắt, tư thế ngồi cũng biến thành đoan chính: “Trang đình
cùng Thủy phủ Thanh giang chúng ta đã có minh ước mấy trăm năm, ngày càng tự đại. Bây giờ, Trang Cao Tiện này lại càng không biết điều, thật sự coi chúng ta là thần tử của gã. Trước đó lại truyền lời tới, thay con gã cầu hôn Thanh Chỉ, trên danh nghĩa nói cái gì tôn làm thái tử phi, đời đời kết tình hữu nghị…”
“Việc này con tuyệt đối không thế đồng ý, năm đó cô cô gả cho tên Trang Thừa Càn kia, lao tâm khổ tứ không nói, còn bị người mưu hại, chết tại thâm cung băng lãnh! Con sao có thể khiến muội muội giẫm lên vết xe đổ này? Nên con mới nhân cơ hội khiến tên tiểu nhân họ Trang kia biết bảy trăm dặm thuỷ vực này là ai làm chủ. Nhưng việc này dù sao cũng phải có chừng mực, dù sao bây giờ nhân tộc cũng đang thế lớn, nếu bây giờ có lật đố Trang đình này, quân chủ nước khác cũng chưa là người tốt. Ba mươi nghìn thuỷ quân tuần tra Thanh giang quả thực là nước cờ hay. Có điều, người của Bạch cốt Đạo tìm tới cửa, dâng tặng Long châu, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.”
Giọng nói uy nghiêm kia thở dài: “Năm đó cô cô các con cùng Trang Thừa Càn là lưỡng tình tương duyệt. Cũng không phải là vi phụ muốn thông gia… Thôi được rồi, không nói việc này nữa. Con dự tính an bài Thanh Chỉ như thế nào?”
Tống Thanh Ước do dự nói: “Bây giờ chúng
ta và quận trưởng Thanh Hà đã phát sinh mâu thuẫn, Trang Cao Tiện kia lại là tên không cần thể diện, thành Thanh Hà là không thế trông cậy rồi. Nhưng Thanh Chỉ đang là lúc học vỡ lòng, ý của nhi tử là đưa muội ấy đến thành Phong Lâm đi, đọc sách môt đoan thời qian rồi tính tiếp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...