Nhưng Công Dương Bạch chỉ vừa nói đến đây liền ngậm miệng, không kịp nói hết lời đã cầm đầu Tả Quang Liệt lên, quay người phi độn về phía xa.
Bởi vì nam tử áo trắng kia đã chuyển ánh mắt sang người ông ta.
Tóc, lông mày thậm chí là cả khóe môi của y đều có kiếm khí sắc bén. Ánh mắt y bình thản như thường.
Nhưng trong sự bình thản này lại mang theo khí thế khiến người ta phải sợ hãi run rẩy.
Y quả thực sẽ giết người, giết bất kỳ ai mà không màng tới nguyên nhân là gì.
Vô luận là nhân vật thiên tài nhận truyền thừa từ cổ lão của Thánh điện Bách gia hay là một số ít huyết mạch danh môn.
Không ai dám hỏi gì, không người nào dám nhiều lời nửa
chữ. Chỉ có từng bóng lưng hốt hoảng lao về phía xa.
Lúc Tả Quang Liệt chết đi, hòa chủng Chúc Dung trong cơ thể hắn cũng không tiêu tán, mà còn chậm rãi bành trướng. Sức mạnh này không phải thứ Tả Quang Liệt có thể khống chế, hắn chỉ là một cái kíp nổ, một chất dẫn, dùng thiên tài cùng sự quyết liệt của bản thân để sức mạnh vĩ đại của chân thân Chúc Dung có thể phát tiết ra trong một thoáng, một chốc ở thế giới này.
Nam tử áo trắng giống như không hề hay biết, chỉ tiện tay cầm lấy chiếc lệnh bài màu đen treo ở trước người, bình tĩnh nhìn nó chăm chú.
Lệnh bài màu đen kia yên lặng thật lâu, mới có một giọng nói tràn ngập bá khí vang lên, có điều, trước mặt Lý Nhất lại dường như có chút bất đắc dĩ.
“Thanh toán xong."
Vừa dứt lời, lệnh bài dường như được làm từ chất liệu phi phàm này không thể chịu nổi giọng nói kia, trong chớp mắt đã vỡ tan thành vô số mảnh màu đen, trượt ra khỏi giữa những ngón tay y, rÌ rào rơi xuống.
Mãi đến khi tất cả đạo giả đã rời đi, lệnh bài trong tay cũng vỡ nát, Lý Nhất mới hơi nghiêng đầu nhìn về phía hỏa chủng Chúc Dung đang bành trướng kia.
Hẳn duỗi cánh tay cánh tay thon gầy, trằng nõn ra, năm ngón tay khép chặt lại.
Nhẹ nhàng hô: "Bùm!"
Lúc năm ngón tay mở ra, cũng là lúc hỏa chủng Chúc Dung nổ tung!
Một luồng sức mạnh vô hình trói buộc trận bạo tạc này, làm nó không cách nào khuếch tán, chỉ khiến thi thể Tả Quang Liệt nổ thành vô số thịt nát.
Ngọn lửa đỏ nở rộ trong mảnh thiên địa nhỏ bé này, trở nên chói mắt trong thoáng chốc, chiếu sáng cả một vùng. Sự mỹ lệ đến cực hạn này, chỉ có mình y thưởng thức.
Lý Nhất hơi nhếch khóe môi lên, nhưng chỉ trong chớp mắt liền tiêu tán đi.
Pháo hoa đã hết.
Y chẳng thèm để ý xem trên thi thể Tả Quang Liệt còn để lại thứ gì, cũng chẳng hề lưu luyến chút nào, thân hóa thành một luồng kiếm sáng chói, chớp mắt đã đi xa.
Trước mặt tu giả cường đại thì, Trang quốc chỉ nhỏ yếu chẳng xá gì. Đối với Trang quốc ba ngàn dặm mà nói thì thành Phong Lâm cũng nhỏ bé như khoảng không có thể thấy trước. mắt. Mà đối với chính thành Phong Lâm nho nhỏ, thì vùng ngoại ô này cũng đã bị người ta quên lãng từ lâu.
Trong đạo quán đã bị tàn phá này, không phải không có người.
Nhưng đó chỉ là một tên ăn mày mệnh nặng quấn thân, đang nằm chờ chết.
Hản đã chuẩn bị sẵn sàng để chờ đón cái chết, cũng đang chờ tử vong giáng lâm, nhưng trên thực tế hắn vẫn chưa chết, từ đầu tới cuối đều "Nghe" trận chiến đấu tuyệt luân này.
Khi chiến đấu kết thúc, mọi thứ trở về yên tĩnh.
Hắn còn sống.
Hẳn hẳn là may mắn, nhưng từ may mắn này chẳng hề đúng thực tế với hẳn. Quần áo hẳn tả tơi, thân thể khô gầy, thần sắc yếu đuối bệnh tật, thậm chí đến cả hô hấp cũng lúc có lúc không. Những thứ này đều đang nói lên răng hẳn vô. cùng bất hạnh.
Nhưng, dù sao, hẳn vẫn còn sống.
Hăn nghĩ nghĩ, cố gắng xoay người một cái, cố gắng loạng choạng đứng lên.
Cuối cùng, cũng đứng lên được.
Hản lết từ chiếc bàn thờ trong đạo quán ra ngoài, tổng cộng có một trăm ba mươi bảy bước.
Từ cổng đạo quán đến trước thi thể Tả Quang Liệt, tổng cộng là ba trăm hai mươi bốn bước.
'Tên ăn mày yên lặng đếm từng bước chân mà hắn xê dịch được, càng không ngừng tự nói với mình, phải nhanh lên.
Sắp đến rồi.
Mỗi một khối cơ bắp toàn thân hắn đều đang kêu gào. phản đối, đều đang run rẩy.
Chẳng ai biết hẳn lấy sức mạnh từ đâu để tiến lên.
Dù hẳn có nghị lực kinh người cũng chẳng ai xem.
Hiện giờ, hắn đứng trước thi thể Tả Quang Liệt, trận bôn ba này cuối cùng cũng đã đến điểm cuối - nếu như một đống thịt nát kia còn có thể gọi là thi thể.
Hản chậm rãi, chậm rãi ngồi xổm xuống, ngồi xổm quá phí sức, cho nên hẳn dứt khoát ngồi xuống.
Hản bị bệnh rất nặng, từ khuôn mặt đầy vết bẩn khó phân biệt được ngũ quan kia, vẫn có thể thấy rõ sắc trắng do cơ thể yếu đuối hư nhược gây ra.
Tay của hẳn thậm chí cũng đang run rẩy.
Run rẩy tìm tòi lục lọi trong đống thịt nát kia.
Thịt nát, mảnh xương vỡ, những đoạn đứt gãy của một loại kim loại nào đó khó mà phân biệt được...
Một cái bình nhỏ!
Hắn lật mảnh máu thịt không cách nào phân biệt được là gì kia ra, phát hiện ra một cái bình ngọc chỉ còn lại một nửa.
Miệng bình đã bị nổ nát, chỉ còn lại nửa bụng của chiếc bình.
Tên ăn mày đè nén tiếng thở dốc thô nặng của mình, cầm chiếc bình ngọc tới trước mặt.
Khi hắn nhìn thấy trong bình vẫn còn sót lại một viên đan dược tròn màu đen, hô hấp như bị ngưng trệ.
Hắn nhận ra được, đó chính là viên đan dược mà hắn mong chờ ngày đêm, đã từng đạt được nhưng cuối cùng lại mất đi, Khai Mạch Đan!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...