Oán quỷ mất đi thị giác, chỉ có thể liều mình phát tiết với không khí trước mặt, mà lúc này Đỗ Dã Hổ khí huyết bùng cháy hừng hực đã chuyển đến sau lưng nó, nhảy lên thật cao, hắn ta lấy tay trái ôm tay phải, hai tay như vung chùy, hung hăng đánh vào trên đầu oán quỷ dữ tợn.
Ầm!
Khí Huyết Lang Yên vốn đã khắc chế quỷ vật, chớ nói chi là một kích này của Đổ Dã Hố lại cực kỳ hung mãnh. Nắm đấm được tầng sức mạnh khí huyết bao vây phủ lập tức đập nố tung toàn bộ đầu não của oán quỷ!
Đỗ Dã Hổ không kịp tránh nên bị máu bấn xanh đen văng tung tóe cả người, nhưng nó nhanh chóng bị lực lượng khí huyết đốt sạch.
Mãi cho đến khi thân thế tàn tạ của oán quỷ không đầu ngã xuống, hồng quang trên thân Đỗ Dã Hố mới ngừng chiếu, sắc mặt hắn ta trở nên trắng bệch trong nháy mắt.
Khương Vọng nhảy vọt đến bên cạnh Đỗ Dã Hố, đỡ lấy hắn ta: “Hổ ca, đây là…”
Khí huyết là căn bản của một người. Bây giờ, Khương Vọng đã ngưng tụ Đạo Nguyên cũng cần phải dùng khí huyết để cung cấp và vận chuyển. Trước đó, sự mạnh mẽ của Đỗ Dã Hổ đều là đang thiêu đốt chính mình mỗi một khắc một giây. Hắn
ta cũng không phải võ giả chuyên tu võ đạo, căn bản không khóa được khí huyết mạnh mẽ như vậy. Một trận chiến này, ít nhất hắn ta phải dưỡng năm năm mới có thể khôi phục.
Sơ khai của thời gian tu hành năm năm, thật dài đằng đẳng! Chớ nói chi đến vấn đề khí huyết bắt đầu suy bại sau khi đến một độ tuổi nhất định. Chậm một bước, chậm cả đời, việc này cũng có nghĩa là từ đây về sau hắn ta và Siêu Phàm sẽ ngày càng cách biệt.
Nhưng trước đó Đỗ Dã Hổ vẫn không chút do dự, không chút chần chờ. Thời khắc sinh tử, người ta vổn không thế nghĩ được nhiều như vậy, mà chỉ đưa ra lựa chọn theo bản năng, điều này cũng gián tiếp nghiệm chứng bản tâm.
“Chuyện nhỏ.” Đổ Dã Hố âm thầm điều chỉnh khí tức, khôi phục một chút khí lực liền dùng một tay đấy Khương Vọng ra: “Lão tử còn chưa tới mức đi không được. Đi thôi, tình huống trong cung khẳng định càng hung hiểm.”
Đương nhiên, trong lòng Lăng Hà cũng tràn đầy lo lẳng, nhưng lúc này cũng không tiện nhiều lời. Y cõng Triệu Nhữ Thành lên, rồi nhặt lấy bội kiếm từ thân thể tàn tạ của oán quỷ, lặng lẽ bảo hộ bên cạnh Đỗ Dã Hố.
Trước đó, y cũng có thiêu đốt khí huyết, nhưng chỉ chút ít không ảnh hưởng đến căn cơ. Cho nên vẫn còn có sức liều mạng.
Hiện tại, trong bốn người thì Khương Vọng chiến lực mạnh nhất, đương nhiên phải linh hoạt gìn giữ đế tùy thời xuất thủ. Cho nên hắn chỉ rút kiếm đi phía trước chứ không có ý định phụ một tay.
Ngược lại, chỉ có Triệu Nhữ Thành còn lấm bẩm phàn nàn không ngừng: “vẫn là Lão Đại tri kỷ. Lão Hổ tay chân vụng về, thật là, xách ta như xách gà con, còn ra thế thống gì? Nếu như bị Diệu Ngọc cô nương biết được, hình tượng anh minh thần võ của ta há chẳng phải bị hủy hoại trong chốc lát hay sao?”
Diệu Ngọc là đầu bài của Tam Phần Hương Khí Lâu bấy giờ, cũng là cô nương hồng nhất trong chốn phong nguyệt của cả thành Phong Lâm. Triệu Nhữ Thành vì để có thể âu yếm một lần, đã đập hơn ngàn lượng bạc vào Tam Phần Hương Khí Lâu nhưng đến nay vẫn chưa thế như ước nguyện.
Đổ Dã Hổ không nói tiếng nào, không phải hắn ta không muốn cho Triệu Nhữ Thành một trận, hoặc chí ít có thể mắng cho tên này dừng lại, nhưng bây giờ bản thân Đổ Dã Hố cũng không còn chút khí lực nào.
“Được rồi.” Khương Vọng nhịn không được mà nói: “Nơi này trừ du hồn không có thần trí, thì chính là oán quỷ thần trí hỗn loạn, hình tượng của ngươi cho ai nhìn?”
“Ai có thể nói chắc được?” Triệu Nhữ Thành vẫn còn rất hăng hái, hắn ta nằm sấp trên lưng Lăng Hà, khoa tay múa chân: “Lỡ như có nữ quỷ xinh đẹp đang trốn đâu đó trộm nhìn ta thì sao? Vốn là một cuộc diễm ngộ tốt đẹp, cứ vậy mà vô vọng rồi, Lão Hổ bù nổi tổn thất này sao?”
Đổ Dã Hổ giận dữ đến mức muốn dùng chút sức lực còn lại, đập nát mồm cái tên thiếu đòn này.
Trước khi hắn ta bộc phát, Lăng Hà đã trở tay dùng chuôi kiếm đâm lên một cái.
“Hít….” Triệu Nhữ Thành hít một ngum khí lạnh, oai phong lập tức bị diệt.
Lại nói phía sau màn sương mù dày đặc, trung tâm trấn Tiểu Lâm, cũng chính là bên trong Trung cung của cửu Cung Trận.
Một vòng xoáy khống lồ đang chậm rãi chuyển động, cảnh tượng nơi này vốn như thế nào giờ đã chẳng còn có thể nhận ra nữa, tất cả đều tan biến trong vòng xoáy lặng lẽ này. Trừ vòng xoáy này ra thì chẳng còn gì cả. Trung tâm vòng xoáy đen ngịt, giống như có thể cuốn ánh mắt của con người vào, ai cũng không thể thoát khỏi.
Bốn tên tu giả khí tức uyên thâm đứng bên cạnh dòng xoáy, Đạo Nguyên của kẻ nào cũng vô
cùng dồi dào. Tất cả đều mặc hắc bào trên người, nhìn thẳng không chớp mắt.
Mà không xa phía trước vòng xoáy, có một gian phòng đã bị nện đến nát nhừ, chỉ còn lại một bức tường gạch. Truyện Sắc
Một nữ nhân váy đỏ nghiêng người dựa trên bức tường, vẻ mặt lười biếng.
Y phục trên người nàng ta vô cùng kín kẽ nhngw vẫn cứ khiến cho người khác cảm thấy mê hoặc khôn nguôi. Trong tay nàng ta cầm một chiếc gương nhỏ hình bầu dục, trong gương không phải chiếu rọi dung nhan xinh đẹp của chính nàng ta, mà là những bóng dáng đang chiến đấu cùng oán quỷ bên trong cửu Cung Trận.
“Đệ tử Đạo viện thành Phong Lâm lần này cũng chả có gì đặc biệt. Nhưng mấy chiêu kiếm thuật kia cũng không tệ.” Nữ nhân váy đỏ lấm bẩm, lật tay cất gương.
“Được rồi, thời gian đã đến. Sớm biết thuận lợi như vậy, ta đã ngủ thêm một giấc trưa.” Nữ nhân váy đỏ vừa ngáp vừa thướt tha đi đến phía trước vòng xoáy: “Buồn ngủ quá…”
Đi đến phía trước vòng xoáy thần bí này, nét mặt của nàng ta mới nghiêm túc lên, nghiêng người quy củ hành lễ: “Cung thỉnh trưởng lão.”
Bốn tên tu sĩ hắc bào cũng đều khom mình
hành lễ theo nàng ta.
Thế là từ trong sương mù dày đặc, một lão giả tóc trắng đi ra. Khuôn mặt lão nhăn nheo giống như vỏ cây cố thụ, con ngươi cũng đục ngầu, lưng lại còng, đến cả đi lại cũng tập tễnh.
Nhưng lão từng bước đi tới, lưng liền từng tấc từng tấc thẳng lên, khí thế cả người không ngừng tăng vọt.
Lão cũng không đế ý tới đám người nữ nhân váy đỏ, chỉ chăm chú nhìn vòng xoáy, giống như nhìn thứ yêu mến nhất của cuộc đời, ánh mắt thành kính vô cùnq.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...