Thiên Địa Chí Công

Đệ tử ở tầm cấp độ như hắn ta đã tương đối tự do. Không chỉ không cần đến Kinh viện mỗi ngày, thâm chí ngay cả khi cưỡng chế điều động như lần này cũng có thể từ chổi. Trừ khi quốc gia gặp nạn nếu không bọn họ chỉ tập trung tu hành thăng cấp. Lê Kiếm Thu xuất hiện ở thời điểm này liền làm mọi người xôn xao.

“Sao có thể chỉ để Kiếm Thu giành mất danh tiếng được? Tính thêm Vương Trường Tường ta một suất.” Khác với Lê Kiếm Thu cầm kiếm bên người, Khí chất của Vương Trường Tường ôn hòa hơn nhiều. Hắn ta vẫn mặc một bộ đạo bào vải gai mà Khương Vọng gặp ở Đạo Huân Điện, từ từ bước đến.

“Có sự tham gia của Vương huynh, Lê huynh, chuyến đi này sẽ thêm phân bảo đảm!” Khuôn mặt cứng rắn của Ngụy Nghiễm cũng hiếm khi mở ra một nụ cười.

Đối mặt với người xếp thứ bảy của bảng Đạo Huân là Vương Trường Tường, cho dù là hắn ta cũng không dễ đánh bại.

Với sự tham gia của Vương Trường Tường và Lê Kiếm Thu, mọi người đột nhiên trở nên hăng hái đăng ký tham gia, và rất nhanh đã hết suất.

Ba mươi đệ tử nội mòn, ngoại trừ bốn huynh đệ Khương Vọng, hầu như tất cả đều có tu vi cửu

phẩm trở lên, người người Siêu Phàm. Một lực lượng Siêu Phàm như vậy cơ bản có thể càn quét lãnh thố của thành Phong Lâm.


Ngụy Nghiễm đưa tay cầm lấy danh sách tên, rồi lướt nhìn một lượt, gật đầu nói: “Các ngươi còn có chút dũng khí, không vì đọc kinh mà đọc mất cả nhân tính.”

Đối với hắn ta đây đã là một lời khen, nhưng giọng điệu của hắn ta như kiếu người tầm trên khiến người nghe khá khó chịu.

Binh bộ và Đạo viện là hai hệ thống cấp bậc khác nhau, vừa hợp tác lại vừa cạnh tranh với nhau. Nhìn nhau không hợp mắt là chuyện bình thường.

Ngay lúc này liền có đệ tử tỏ vẻ không hài lòng: “Nếu Chúc sư huynh ở đáy, không biết người nào đó còn dám chỉ chỉ trỏ trỏ hay không?”

Người mà kẻ này nói đến đương nhiên là Chúc Duy Ngã, người xếp số một của bảng Đạo Huân Đạo viện thành Phong Lâm.

Ngụy Nghiêm cũng không tức giận, chỉ phất áo choàng, bước ra phía ngoài Đạo viện và nói: “Xuât phát.”

Trấn Tiếu Lâm nằm ở phía Đông Bắc của Thành Phong Lâm, ở giữa còn có trấn Thanh Sơn.

Trong các Trấn của khu vực Thành Phong Lâm nếu khoảng cách tính theo đường thẳng thì trấn Tiếu Lâm là xa nhất.

Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Ngụy Nghiễm ngựa không ngừng vó, đi qua trấn Thanh Sơn không dừng. Chỉ qua nửa ngày đã đến bên ngoài trấn Tiếu Lâm.

Ngoài trấn Thanh Sơn không hề có núi non đồi xanh. Tên của nơi này cũng là do không biết bao năm về trước truyền lại, về sau thế sự xoay vần.

Nhưng trấn Tiểu Lâm thì có một khu rừng cây Nguyệt Bách, chỉ là diện tích khá nhỏ, toàn bộ đều nằm trong tầm mắt. Nguyệt Bách có tác dụng an thần, đồ gia dụng làm từ gỗ Nguyệt Bách rất được ưa chuộng.

Người ta nói rằng ngày trước quy mô khu rừng này cực lớn, nhưng vì giá trị của cây Nguyệt Bách cực cao, nên nhiều người dân trong trấn chặt trộm, dẫn đến khu rừng Nguyệt Bách này càng ngày càng nhỏ. Nếu không phải thành Phong Lâm xuống lệnh cấm chặt gỗ trái phép thì khu rừng nhỏ này đã biến mất từ vài năm trước rồi.


Sai dịch từ trấn Thanh Sơn điều đến đóng chốt trong rừng, người ngồi người nằm, tương đối nhàn nhã. Nghe thấy tiếng vó ngựa đến gần mới tụ lại một chỗ đến nghênh đón.

Đám sai dịch này chỉ là người phàm có chút võ công, đương nhiên không dám tiến vào Trấn điều tra trong tình trạng này, chỉ làm nhiệm vụ giám sát.

Ngụy Nghiễm dừng ngựa ở bên ngoài khu rừng, nhìn lướt qua dám sai dịch hỏi: ‘Tinh hình trong trấn Tiểu Lâm thế nào rồi?

Người chỉ huy đám sai dịch trấn Thanh Sơn là một hán tử mặt lớn khoảng hơn 40 tuổi, đáp lời: “Từ năm ngày trước, bên ngoài trấn Tiếu Lâm xuất hiện sương mù. Khi đó chúng ta không quan tâm lắm, chỉ nghĩ là thời tiết biến đối. Khi đó vẫn còn nhìn thấy đường nét của trấn Tiểu Lâm cũng như bóng người mờ mờ, còn có từ trấn Thanh Sơn chúng ta đến thăm người thân ở đó. Từ hôm qua chúng ta bắt đầu nhận được lệnh đến đây thiết lập trạm gác, nhưng cũng không thấy ai đi ra từ trong trấn. Sương mù càng ngày càng dày đặc, bây giờ thì không còn nhìn rõ cái gì nữa rồi.”

Từ trong đám đệ tử Đạo viện, Khương Vọng ngoái đầu nhìn vào trấn Tiếu Lâm. Khu vực thành Phong Lâm là quê hương, là nơi sinh ra và nuôi dưỡng hắn. Tuy hắn lớn lên ở trấn Phượng Khê, nhưng đối với trấn Tiểu Lâm cũng không hề lạ.

Hắn từng một mình một kiếm quét sạch toán cướp Tây Sơn, cách trấn Tiểu Lâm 10 dặm về phía Bắc.

Trước đây, từ rừng Nguyệt Bách có thể nhìn

thấy trấn Tiểu Lâm, trấn không giàu có nhưng rất an lạc, thanh bình. Nhưng bây giờ nhìn ra chỉ toàn sương mù.

Lúc này, giọng nói của Ngụy Nghiễm vang lên: “Lệnh cho các ngươiở đây quan sát trấn Tiếu Lâm, nhưng các ngươi mỗi người một nơi vô kỷ luật. Quá đáng hơn, còn có kẻ nhân cơ hội chặt trộm gỗ Nguyệt Bách. Các ngươi đến đây là vì công việc hay lợi ích cá nhân?


Đám sai dịch của trấn Thanh Sơn đều tái mặt. Kẻ đứng đầu liên tiếp chắp tay giải thích gì đó.

Nhưng hình phạt từ Ngụy Nghiễm đã vang lên: “Những cây Nguyệt Bách đã bị chặt thì đưa đến doanh trại của Thành Vệ Quân. Ngoài ra, tất cả các ngươi cắt bổng lộc một năm. Lãnh đạo không đến nơi, bổ đầu chịu trách nhiệm, cách chức.”

Khuôn mặt của người đàn ông mặt lớn xám xịt lại, đến cả phản kháng cũng không dám, ngậm ngùi lui xuống.

Trấn Tiểu Lâm mất liên lạc, khu rừng Nguyệt Bách này tạm thời vô chủ. Đám sai dịch này mạo hiếm cả tính mạng để đến phía ngoài trấn Tiểu Lâm thiết lập trạm gác quan sát tình hình, tiện tay chặt vài cây Nguyệt Bách trợ cấp cho bản thân tuy rằng có chút thất trách nhưng cũng hoàn toàn có thể hiểu được.

Trấn Thanh Sơn không hề giàu có. Phạt một năm bống lộc nghĩa là cuộc sống của đám sai dịch này sẽ đột nhiên trở nên eo hẹp. Đặc biệt đối với người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi này, làm bổ đầu có thế là sự phấn đấu của cả đời hắn ta. Vậy mà chỉ một câu nói của Ngụy Nghiễm, hắn ta liền trở lại điểm ban đầu.

Nhưng chuyến đi này gần như là một cuộc hành quân, Ngụy Nghiễm dẫn đội là giống như thống soái. Mệnh lệnh của hắn ta chính là quân lệnh, không ai có thể làm trái.

Ngụy Nghiễm xử lý xong, liền kéo dây cương dẫn đầu đoàn và phi nước đại về phía trấn Tiểu Lâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui