Sức chiến đấu bởi vì đặt móng chưa thành, chưa thể tu luyện đạo thuật. Khương Vọng chỉ có thể khổ luyện thêm kiếm quyết. Môn kiếm quyết này tổng cộng có chín thế Luyện pháp, năm thế Sát pháp. Nói đơn giản thì, Luyện pháp là phương pháp tu luyện, Sát pháp là phương pháp tấn công, sát phạt. Dùng Luyện pháp mài dũa thể phách, ngộ Kiếm đạo, dùng Sát pháp để tấn công, trừ hung phá địch.
May thay sau khi thuần thục chín thế Luyện pháp, tác dụng của nó đối với khí huyết cơ thể thật đáng kinh ngạc. Khương Vọng thậm chí có thế cảm nhận rõ ràng rằng chân linh Đạo mạch nhận được nhiều phản hồi hơn từ cơ thể, thúc đấy quá trình ngưng tụ Đạo Nguyên.
Sau một khoảng thời gian, không ngờ hắn có thế tăng thêm được một cơ hội tu luyện xung mạch. Vì vậy, mỗi ngày có thế ngưng tụ 03 viên Đạo Nguyên. Điều này thật sự giúp hắn rút ngắn rất nhiều thời gian đặt móng thành công.
Trong lúc cuộc sống sung túc và viên mãn, Khương Vọng gặp phải nhiệm vụ quy mô lớn đầu tiên kể từ khi bước vào Đạo viện thành Phong Lâm.
Nhiệm vụ điều động khấn cấp, tất cả mọi
người không được rời đi!”
Trong Kinh viện, vừa tan giờ học buổi sáng nay, một vị tướng quân khoác áo choàng đen đẩy cửa đi vào.
“Gã này là ai?
“Đến làm gì?”
Đám đệ tử truyền tai nhau, nhưng ngay sau đó đã có người chỉ ra chân tướng: “Nói nhỏ thôi, đó là Ngụy Nghiễm.”
Toàn bộ Kinh viện đột nhiên im lặng.
Đây là người đứng thứ hai bảng Đạo Huân, tướng lĩnh thực quyền của Thành Vệ Quân, cho dù là thân phận nào cũng đều có thế làm mọi người nể sợ. Đặc biệt, vị võ quan này trước giờ nổi tiếng với phong cách cứng rắn và lạnh lùng.
Ngụy Nghiễm dường như không đế ý đến thái đội của mọi người, hoặc có thể nói hắn chỉ cần tỏ rõ thái độ của hắn.
“Kể từ tuần trước, đã năm ngày tròn không có tin tức gì từ trấn Tiểu Lâm.”
Khương Vọng và Lăng Hà nhìn nhau, trấn Tiếu Lâm là một trấn lớn dưới dự cái quản của thành Phong Lâm, cho dù không xảy ra chuyện lớn gì thì ba hay năm ngày đều phải báo cáo một íân.
Năm ngày không có tin tức gì, gần như đồng
nghĩa với việc thành Phong Lâm bị mất kiểm soát đối với nó. Một trấn với dân số vài nghìn người bỗng dưng bị cắt đứt liên lạc, chuyện này quả không nhỏ.
Ngụy Nghiễm tiếp tục nói: “Ta nắm lệnh ấn của Thành chủ, cần điều động ít nhất 30 đệ tử nội môn của Đạo viện, lên đường đến trấn Tiểu Lâm điều tra việc này.
“Đây không phải là trách nhiệm của Tập Hình Ti sao?” Có đệ tử bất mãn hỏi.
Đối với nhiệm vụ lớn như vậy, một lần liền điều động 30 đệ tử nội môn của Đạo viện, tính nguy hiểm chắc chắn không thấp. Vì vậy, có nhiều người không muốn đi.
“Thôn Tâm Nhân Ma[2] – Hùng vấn xuất hiện ở Thành Tam Sơn, hiện nay đại bộ phận lực lượng của Tập Hình Ti trong cả quận Thanh Hà đều bị điều đi thành Tam Sơn rồi.”
[2]Thôn Tâm Nhân Ma: ma nuốt tim người
Ngụy Nghiễm không đáp, phụ tá của hắn ta đứng một bên giải thích.
Quan chế của Trang Quốc bắt chước Ung Quốc, những vụ án bình thường thì nha môn xử lý. Nếu liên quan đến Siêu Phàm thì do Tập Hình Ti tiếp quản. Tập Hình Ti phụ trách các sự kiện liên quan đến Siêu Phàm trên toàn quốc. Theo lý thì đơn vị này nên chịu quyền quản lý của quan phủ
địa phương, nhưng do tính đặc thù là trực thuộc Quốc Đô, vậy nên quan phủ địa phương không thể chỉ huy được.
Giống như huy động lực lượng truy bắt Hùng Vấn đợt này là ý của cấp trên Tập Hình Ti. cho dù Thành chủ thành Phong Lâm – Ngụy Khứ Tật đi nữa, cũng không thể can thiệp đế điều động họ trở lại.
“Vậy Thành Vệ Quân đâu?” Vị đệ tử trước đó hỏi lại.
Thành Vệ Quân mới là lực lượng vũ lực trực tiếp trong tay Thành chủ, trấn áp tất cả thế lực nổi loạn, tà ác. Sự việc lớn như trấn Tiều Lâm mất liên lạc đã đủ để kích hoạt Thành Vệ Quân đi trấn áp rồi.
“Thành Vệ Quân còn có nhiệm vụ quan trọng khác.” Ngụy Nghiễm sốt ruột cắt đứt cuộc trò chuyện: “Nhiệm vụ lần này khen thưởng Đạo Huân sẽ tăng 30%, thực hiện theo nguyên tắc là tự nguyện. Nhưng nếu số lượng Đệ tử nội môn tham gia không đủ 30 người, ta sẽ dùng lệnh của Thành chủ tiến hành điều động cưỡng chế.”
“Nhắc trước với các người rằng, trước nhiệm vụ này phủ Thành Chủ đã điều 2 tu sĩ Du Mạch Cảnh – Cửu Phẩm đến trấn Tiểu Lâm điều tra thì đều mất liên lạc. Hi vọng các ngươi tự lượng sức mình.”
Hệ thống Đạo viện là hệ thống thăng cấp Siêu Phàm quan trọng nhất Trang Quốc. Do các Đạo viện của các Thành thu nhận hạt giống tu hành từ địa phương. Sau khi tu hành vài năm thì thông qua các cuộc sát hạch lựa chọn vào Đạo viện của các Quận. Sau đó lại từ Đạo viện của các Quận sát hạch vào Quốc Đạo viện.
Cuối cùng, tất cả thiên tài của Trang Quốc đều tập trung về kinh đô, tiến thì cùng Thiên tài các quốc gia khác tranh hùng, lui thì điều về các nơi, bảo vệ một phương.
Tuy Đạo viện của thành Phong Lâm mỗi khóa chỉ thu nhận 10 đệ tử nội môn, nhưng do việc thi vào Quận Đạo viện có độ khó cực cao nên rất nhiều tu hành giả lưu lại ở Thành Đạo viện vài nă, thậm chí là vài chục năm. Toàn bộ Đạo viện của thành Phong Lâm sau nhiều năm tích lũy, trừ đi đám người ngao du hoặc bế quan thì đệ tử nội môn vào khoảng 300 người.
“Lão đại, huynh đi không?” Khương Vọng thấp giọng hỏi Lăng Hà. Thật ra hắn có chút lo lắng, bởi vì nhiệm vụ này chắc chắn sẽ liên quan đến sức mạnh Siêu Phàm mà Lăng Hà và Đổ Dã Hổ đều chưa Khai mạch, có thể nói là nguy hiểm vô cùng.
“Đương nhiên là đi rồi.” Lăng Hà không chút do dự. Đã chậm một bước trên con đường tu hành, hắn ta không thể bỏ lỡ cơ hội Đạo Huân
tăng 30%. Còn nếu sợ nguy hiểm có lẽ nên ở lại thôn làm nông dân.
“Ta đăng ký!” Đỗ Dã Hố hét lên: “Bốn người chúng ta đều đăng ký!”
Triệu Nhữ Thành bất mãn huých hắn ta một cái: “Huynh làm gì thế, ta còn muốn ngủ bù một giấc đây.”
Hắn ta là người có tinh thần phấn đấu kém nhất trong nhóm, chỉ ăn chơi, thư giãn hết ngày.
Ngụy Nghiễm khẽ liếc qua, thấy bọn họ đều chưa đặt nền móng thành công cũng không quan tâm lắm, chỉ thản nhiên ra lện cho phụ tá: “Ghi lại.”
Phụ tá lớn tiếng nói: “Thời gian báo danh chỉ hạn trong một nén hương, còn thiếu 26 người nữa.”
“Tu giả chúng ta được quốc gia nuôi dưỡng, nên báo đáp quốc gia. Nhiệm vụ này ta tham gia.” Lê Kiếm Thu từ bên nqoài bước vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...