Cho nên y mới muốn đưa thi thể Phương Bằng Cử về, đế gã không đến mức phải lưu lạc bên ngoài sau khi chết. Đây cũng không phải xuất phát từ tán thành hay là đồng tình đối với Phương Bằng cử, mà chỉ vẻn vẹn là sự tôn trọng đối với tình huynh đệ, đối với kỷ niệm giữa năm người bọn họ.
Đây chính là Lăng Hà.
Mặc kệ bộp chộp như Đồ Dã Hổ, hay là ngạo mạn như Phương Bằng cử, đều cam tâm tình nguyện gọi y là đại ca, đâu phải chỉ là bởi vì tuổi tác?
“Huynh đi đi. Người chết đèn tắt, ân oán dều xóa sạch.” Bước chân Khương Vọng dừng lại: “Có điều, ta không thể đi cùng huynh.”
“Ta cũng không làm được.” Triệu Nhữ Thành cũng đột nhiên nói.
Lăng Hà vỗ vỗ vai Triệu Nhữ Thành, lại sâu sắc nhìn Khương Vọng một chút, liền quay người rời đi.
Gia cảnh nhà Triệu Nhữ Thành ưu việt, nên đã tự mua một tòa nhà cho mình ở phụ cận Đạo viện, có hơn mười đầy tớ hầu hạ sinh hoạt thường ngày, không ở ký túc xá thường xuyên. Đồ Dã Hổ thì một khi uống rượu cũng khồng phải nhất thời nửa khắc có thể uống xong.
Cho nên sau khi Khương Vọng trở lại ký túc xá, mới đột nhiên nhận ra, cảnh ồn ào bình thường trong túc xá đã biến mất, giờ chỉ còn lại mỗi mình hắn.
Hắn đóng cửa lạt vô thức nhìn chiếc giường được kê sát cùng bên trái của căn phòng kia một chút.
Trên giường là chăn đệm sạch sẽ được xếp vô cùng chỉnh tề, chất liệu chăn đệm cũng khồng khác biệt với những người khác trong túc xá. Giờ phút này trên giường không có người, sau này cũng vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa.
Đây là giường của Phương Bằng cử. Gia cảnh gã giàu có nhưng lại chưa từng khó chịu vì những việc vụn vặt, chưa từng bắt bẻ khi cùng uống cùng ăn với mọi người.
Giường đối diện Phương Bằng cử không có ai, phía trên xếp rất nhiều hành lý.
Giường được xếp riêng biệt ra hai bên, mồi bên ba chiếc.
Chiếc giường thứ hai bên trái cạnh giường Phương Bằng cử là chiếc hồn loạn nhất trong ký túc xá. Chăn đệm tùy tiện cuộn làm một đoàn, quần áo vương vãi, nếu ngửi nhẹ, còn có thể ngửi thấy mùi rượu. Nếu như cúi đầu nhìn xuống gầm giường, liền có thể nhìn thấy vô số vò rượu được xếp chỉnh tề. Hoàn cảnh những vò rượu này, hiển nhiên là được sắp xếp chu đáo hơn nhiều so với chủ nhân của chiếc giường.
Chiếc giường thứ nhất bên trái đặt ở cạnh cửa, cho nên đây là giường của Lăng Hà – y luôn luôn phụ trách đóng mở cửa cho mọi người. Trên chăn đệm còn có mấy miếng vá khồng dề phát hiện, thế nhưng
được giặt giũ vô cùng sạch sẽ.
Chiếc giường thứ nhất bên phải là của Khương Vọng, chăn đệm của hắn cùng Lăng Hà xuýt xoát nhau. Giường chiếu vẩn rất sạch sẽ cho dù đã lâu chưa có người trở về, hiển nhiên là vì thường xuyên có người dọn dẹp. Có lẽ là Lăng Hà, hoặc là Triệu Nhữ Thành… nói không chừng cũng có thể là Phương Bằng Cử.
Chiếc giường thứ hai phía bên phải, nằm sát bên Khương Vọng thuộc về Triệu Nhữ Thành, trong toàn bộ túc xá giường của hắn ta là hoàn toàn khác biệt, tất cả chăn đệm đều là mặt hàng cao cấp của Vân Tưởng trai, trên chiếc giường ký túc nho nhỏ còn dựng màn thêu kim tuyến. Quả thực là cách biệt một trời với Đồ Dã Hổ ở đối diện.
Người không quen đại khái sẽ cảm thấy Triệu Nhữ Thành rất khó ở chung, nhưng trên thực tế chỉ là cuộc sống của hắn ta tiêu chuẩn quá cao. Dù cho chỉ là ngầu nhiên đến ký túc xá ở, cũng muốn làm cho hoàn cảnh của mình dễ chịu nhất. Hắn ta thậm chí từng hào phóng quăng nghìn vàng muốn cải tạo cả gian ký túc xá thành phòng chữ Thiên xa hoa nhất của khách điếm – Nếu như không phải là Khương Vọng danh cho hắn ta dừng lại thì có khi chuyện đã thành thực rồi.
Từ mười bốn tuổi thi vào ngoại môn đạo viện mãi cho đến bây giờ, Khương Vọng đã ở trong gian túc xá này hơn ba năm. Mỗi một chi tiết trong gian phòng này hắn vô cùng quen thuộc.
Đây quả thực chính là cảnh còn người mất.
Khương Vọng trầm mặc một hồi, liền cởi giày vớ, cả áo ngoài xuống, nằm thẳng lên trên giường của mình.
Hắn rất mệt mỏi, rất kiệt sức, nhưng thẳng đến giờ phút này, rốt cục mới có thể an tâm ngủ một giấc.
Vừa tỉnh lơ lửng trong sự tình, một giấc chiêm bao đợi trời cao.
Bốn phía của cả tòa thành Phong Lâm được quy hoạch chỉnh tề. Phủ thành chủ ngay tại trung tâm, phóng ra xa bốn phương. Thành đông là địa bàn của Đạo viện, hào môn quý phủ ở thành tây. Thành nam phần lớn là bình dân, mà thương nhân nhà giàu cơ bản tụ tập tại thành bắc.
Nhìn thấy Khương Vọng bình yên đi ra tĩnh thất của Viện trưởng, Lăng Hà mới một mình ôm thi thể Phương Bằng cử rời đi Đạo viện.
Phương Bằng cử khi còn sống được nhiều người ca ngợi, bằng hữu đông đảo, lúc chết rồi người người chán ghét mà vứt bỏ.
Gã làm việc hèn hạ ác độc, nên bị người khác chán ghét mà vứt bỏ.
Lăng Hà không hề cảm thấy oan ức cho gã, nhưng mà vẩn có chút đau lòng.
Y dùng áo ngoài của mình bọc lấy thân thể Phương Bằng Cử, áo ngoài rất cũ nhưng được giặt rất sạch sẽ.
Đường đi đối với y mà nói, từ thành đông đi đến thành tây cũng không là tính xa, đường đến đại trạch của Phương gia cũng rất quen thuộc. Nhưng Lăng Hà đi rất chậm, bước chân rất nặng.
Y không nỡ.
Tuổi của y là lớn nhất, y hẳn phải chiếu cố tốt bốn nghĩa đệ, thế nhưng y làm không được.
Y còn nhớ rõ màn kết nghĩa của năm người tại sồng Lục Liều kia, nhớ kỹ gương mặt tươi cười xán lạn của năm huynh đệ.
Lục Liễu là một nhánh sông của sông Thanh, quấn quanh núi Ngưu Đầu, nước sông rất thanh mát. Có thể chiếu rọi những gương mặt tuổi trẻ, cùng trái tim của bọn họ. Năm đó bọn họ cầm kiếm cưỡi ngựa, nâng chén chuyện trò, đếm không hết những lần trau dồi võ nghệ, vô số đêm tâm tình cùng nhau dưới ánh đuốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...