Thiên Địa Càn Khôn

Quay lại nhìn thấy nụ cười nhiều ẩn ý của Tiểu Thiên, Tiểu My bỗng nhiên tức bực :

- Bỗng nhiên họ xuất hiện làm chậm trễ công việc của chúng ta. Các hạ còn cười được sao?

Chàng kinh ngạc :

- Công việc của chúng ta! Là công việc gì?

Tiểu My ngơ ngẩn :

- Ủa! Ta chưa nói với các hạ sao?

- Nói ư? Nói gì?

Tiểu My giẫm chân :

- Không lẽ ta chưa nói mục đích của ta là muốn hỏi các hạ về tung tích của một người?

Tiểu Thiên cố nhớ lại, sau đó lắc đầu :

- Không hề có! Nhưng không hề gì, cô nương muốn hỏi tung tích của ai?

Cũng nhớ lại, và Tiểu My vừa ngượng vừa cười khúc khích :

- Phải rồi! Đúng là chưa hề nói! Thế mà, hi... hi...

Mới tức bực đó lại cười đó, thái độ của Tiểu My làm cho Tiểu Thiên phải bật cười :

- Ha... Ha...

Bất chợt, tiếng cười của Tiểu Thiên bị một tiếng quát ngăn lại :

- Người còn cười được sao, Cửu Trùng Thiên?

Thanh âm không những rất quen tai mà lời nói hàm chứa nỗi oán thán kia càng giúp Tiểu Thiên dễ nhận ra người vừa quát :

Chàng kêu :

- Giả hương chủ!

Vút! Vút! Vút!

Không phải chỉ có một mình Giả Trụ xuất hiện. Ngoài Giả Trụ, người đã từng đề cao nghĩa khí của Tiểu Thiên và còn có những hành vi giúp đỡ Tiểu Thiên không ít, có cả Dương Hùng, đường chủ Mộc Hành Đường, cạnh Dương Hùng là hai nhân vật Tiểu Thiên chưa hề biết đến!

Quan trọng hơn trong số những người xuất hiện là có Hà Kỉnh Chi, Vương Lịch, Tam nãi nãi, họ là Trang chủ Tam trang, nếu không kể Hà Kỉnh Chi còn là Tổng hộ pháp Ngũ Hành bang!

Sự kiện có Giả Trụ xuất hiện, Tiểu Thiên biết việc giả danh của chàng đã bị vỡ lở!

Chàng nghiêng đầu nói vào tai Tiểu My :

- Họ muốn tìm tại hạ. So về mức độ lợi hại, họ không hề kém Thất Tinh Hóa Đạo! Cô nương nên tìm cơ hội, tự chạy đi thôi!

Chàng hoàn toàn bất ngờ khi nghe Tiểu My bảo :

- Không được! Ta không thể đi nếu chưa nghe các hạ nói cho biết tung tích một người!

Kinh hoảng, chàng bảo :

- Hỏi ngay lúc này ư? Làm sao được!

Tiểu My lắc đầu :

- Vì thế ta mới nói ta không thể đi! Vả lại...

Giả Trụ lại quát, làm cho câu chuyện giữa Tiểu Thiên và Tiểu My phải gián đoạn :

- Cửu Trùng Thiên! Ngươi nói đi, phải chăng kẻ đã giả Vô Danh Nhân chính là ngươi?

Tiểu Thiên cười gượng :

- Giả hương chủ nên hiểu cho, đó chỉ là...

Giả Trụ giận dữ :

- Ra ngươi chỉ lợi dụng ta! Ngươi còn định lợi dụng đến bao lâu nữa nếu lúc nãy ta không tình cờ nghe ngươi nói với Tiểu Kiếm Chưởng Trung Hàn Nam Long!

Chợt hiểu, những gì vừa xảy ra đều bị Giả Trụ nghe không sót, Tiểu Thiên nhìn lão :

- Và Giả hương chủ đã tố giác tại hạ?

Giả Trụ gầm vang :

- Ta còn biết làm gì khác! Ta đã hết lời tán dương ngươi, những mong Tổng hộ pháp sau này sẽ nhìn đến ngươi, nâng đỡ và đề bạt ngươi! Ngươi đã làm ta toàn toàn tuyệt vọng!

Hiểu rõ thiện ý của Giả Trụ, Tiểu Thiên trầm giọng :

- Tại hạ thừa biết hảo ý của Giả hương chủ và thật sự cảm kích! Nhưng biết sao được, giữa tại hạ và...

Định nói giữa chàng và Tam trang có nhiều vấn đề chỉ có thể giải quyết bằng những trận giao đấu sinh tử, lời nói của chàng bị Hà Kỉnh Chi cắt ngang :

- Ngươi muốn nói ngươi có liên quan đến Ngũ Hành bang? Liên quan như thế nào?

Chợt nhớ là cần phải dò xét Hà Kỉnh Chi về câu chuyện năm xưa, Tiểu Thiên lắc đầu :

- Liên can với Ngũ Hành bang ư? Không có!

Vương Lịch quát :

- Nếu không có sao ngươi cứu thoát Đoan Mộc Quý?

Chàng bịa chuyện :

- Tại hạ đã từng bị Trác Hợp phát động cơ quan, nhốt lại ngục thất! Tại hạ đã nghe lời khẩn cầu của Đoan Mộc Quý! Đó là lý do khiến tại hạ cứu lão!

Tam nãi nãi bỗng rít :

- Nói dối! Đã không quen biết, ngươi đâu dễ siêu lòng với những lời khẩn cầu của y?

Chợt nghĩ ra một ý, chàng gật đầu :

- Không sai! Tại hạ cứu lão, đương nhiên là có điều kiện!

Hà Kỉnh Chi cao giọng :


- Điều kiện gì?

Chàng cười thầm nhưng vẫn đáp :

- Tuyệt học Càn Khôn!

Hà Kỉnh Chi bật cười :

- Đoan Mộc Quý không thể có tuyệt học này để cùng ngươi trao đổi. Ngươi nên bịa lý do khác thì hơn!

Chàng vờ nhún vai :

- Tin hay không, tùy chư vị! Nếu không có gì cần nữa, tại hạ xin có lời cáo biệt!

Vương Lịch quát :

- Muốn đi ư? Đâu dễ! Hãy cho ta biết, Đoan Mộc Quý hiện ở đâu?

Tiểu Thiên quắc mắt

- Tôn giá ngăn được tại hạ sao?

Vương Lịch vẫy tay làm hiệu :

- Được hay không, ngươi cứ xem thì biết!

Lập tức, từ tứ phía có rất nhiều môn nhân của Tam trang xuất hiện, chứng tỏ họ đã chuẩn bị chu đáo.

Nhìn sắc phục của bọn môn nhân, đủ các sắc màu của Ngũ Hành bang, Tiểu Thiên động nộ.

Chàng quay nhìn Vương Lịch :

- Tam trang giả danh Ngũ Hành bang, có phải là vì Càn Khôn tuyệt học?

Hà Kỉnh Chi động tâm :

- Ngươi luôn nhắc đến tuyệt học này, có thật Đoan Mộc Quý đã nói gì với ngươi?

Chàng mỉm cười :

- Chư vị đã không tin, còn hỏi tại hạ để làm gì?

Hà Kỉnh Chi quắc mắt :

- Nghĩa là có?

Tiểu Thiên cao giọng :

- Đoan Mộc Quý do tôn giá giam giữ đã lâu, có hay không, tự tôn giá biết rõ!

Hà Kỉnh Chi lạnh giọng :

- Đến ta, thân là Tổng hộ pháp còn không được Bang chủ thổ lộ chút gì về nơi cất giữ tuyệt học. Hạng như Đoan Mộc Quý làm sao biết!

Chàng ậm ừ :

- Vậy tôn giá đã rõ, cần gì hỏi tại hạ!

Nói có cũng chàng, nói không cũng chàng, thái độ này khiến Vương Lịch tức giận.

Y gầm vang :

- Bất luận y biết hay không biết, đại sư huynh, chúng ta phải từ y tìm ra tung tích của Đoan Mộc Quý!

Hà Kỉnh Chi cười dài :

- Nhị sư đệ nói không sai! Phát động đi! Ha... Ha...

Vương Lịch chưa kịp phát lệnh theo ý Hà Kỉnh Chi, Tiểu Thiên chộp tay Tiểu My, ném mạnh ra ngoài :

- Cô nương hãy đi trước! Tại hạ nhất định sẽ tìm gặp lại!

Vút!

Nào ngờ, Tiểu My tuy để cho Tiểu Thiên ném nhưng khi lao ngang bọn môn nhân Tam trang, nàng cố tình trầm người xuống! Lọt vào giữa bọn môn nhân Tam trang, Tiểu My lập tức tả xung hữu đột hét lồng lồng :

- Kẻ nào ngăn ta, kẻ đó phải chết! Đỡ!

Vù... Vù...

Thái độ quá cương liệt của Tiểu My khiến Tiểu Thiên chỉ có một con đường để chọn lựa!

Chàng bật kiếm.

Choang!

Tung cả người lẫn kiếm vào Vương Lịch, Tiểu Thiên quát :

- Muốn bắt giữ tại hạ hãy hỏi qua thanh kiếm này! Đỡ!

Véo... Véo...

Vương Lịch bật rống lên và phát xạ thật nhanh ngọn chỉ kình :

- Còn ngươi, hãy xem Tàn Hồn chỉ của ta!

Viu... Viu...

Tam nãi nãi như chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, bất ngờ lao vào cuộc chiến :

- Tiểu Thiên! Ngươi phải nói cho ta biết vì sao ngươi am hiểu công phu Tam Phong của bổn trang! Đỡ!

Vù... Vù...

Ầm! Ầm!

Choang! Choang!

Biết rõ bản lãnh của Hà Kỉnh Chi mới thật sự cao minh, Tiểu Thiên nào dám diên trì với hai nhân vật thứ yếu này!

Chàng vận dụng toàn bộ sở học, hữu kiếm tả chưởng cùng tung ra :

- Hãy đỡ!


Véo... Véo...

Vù... Vù...

Đứng ở ngoài, Hà Kỉnh Chi động thân lao vào :

- Quả nhiên là Cửu Trùng chưởng của Cửu Trùng lão quái! Tiểu tử hãy tiếp chiêu!

Vút!

Ào... Ào...

Vương Lịch và Tam nãi nãi cũng không chậm hơn, họ lập tức hình thành thế chân vạc vây kín Tiểu Thiên.

- Đỡ!

- Xem kiếm!

Vù... Vù...

Véo... Véo...

Ầm! Ầm! Ầm!

Một phải đối phó với ba, tình thế của Tiểu Thiên thật không dễ thoát! Động nộ Tiểu Thiên vận dụng toàn bộ sở học, thi triển kiếm chiêu cùng chưởng kình.

Véo... Choang! Choang!

Vù... Ầm! Ầm!

Đúng như Tiểu Thiên nghĩ, hợp lực của đối phương ba người làm cho huyết khí nội thể trong người chàng sôi nhộn.

Phát giác điều đó, Hà Kỉnh Chi há miệng cười đắc ý :

- Hậu sinh khả úy, một mình ngươi có thể chi trì loạt chiêu vừa rồi của bọn ta kể cũng khá! Nhưng trứng làm sao chọi được đá! Đỡ! Ha... Ha...

Vù... Vù...

Vương Lịch và Tam nãi nãi cũng xấn xổ lao đến, tiếp tục thế hợp công.

Véo... Véo...

Ào... Ào...

Bị lâm vào tình thế nguy ngập chưa từng có, Tiểu Thiên còn đang bối rối thì nghe ở trận chiến phía bên kia vang lên tràng cười cuồng ngạo của Dương Hùng :

- Nha đầu! Gặp phải thất quái bọn ta ngươi còn hung hăng được nữa sao? Nằm xuống! Ha... Ha...

Thoáng lo cho Tiểu My, Tiểu Thiên lập tức rơi vào điếu cấm kỵ của người võ làm!

Chàng đang bị ba nhân vật đại cao thủ uy hiếp nhưng vẫn khinh xuất khi cố ý đưa mắt nhìn qua Tiểu My.

Vừa nhìn thấy Tiểu My bị Dương Hùng và hai nhân vật lạ mặt khi nãy cùng xuất hiện đánh cho thất điên bát đảo thì chính bản thân Tiểu Thiên cũng lâm vào cảnh ngộ tương tự.

Ầm! Ầm!

Ầm! Hự!

Bên kia Tiểu My buột miệng kêu đau đớn thì bên này Tiểu Thiên cũng bị trúng liên tiếp mấy kình.

Thất kinh vì biết bản thân đã sai lầm, Tiểu Thiên càng thêm kinh tâm khi nhận ra bọn Hà Kỉnh Chi một lần nữa cùng hợp lực quật vào chàng những kình tối hậu.

- Tiểu tử! Đỡ!

- Ngươi còn chống đỡ được nữa sao! Xem chiêu!

- Nằm xuống nào! Ha... Ha...

Vù... Vù...

Ào... Ào...

Cũng chính lúc đó, tai của Tiểu Thiên lại nghe Dương Hùng cười đắc ý :

- Có thế chứ! Không lẽ thất quái bọn ta mãi vẫn không đắc thủ! Ha... Ha...

Biết Tiểu Mỹ vậy là hết, nếu không bị hạ sát cũng bị nội thương nghiêm trọng, việc thoát thân kể như không còn, Tiểu Thiên gầm lên thịnh nộ :

- Ỷ thế hiếp cô! Bọn ngươi thật vô sỉ! Xem chiêu!

Định phát kinh cũng là trút hết toàn bộ phẫn hận vào chiêu thức, bất giác Tiểu Thiên thất sắc vì nhận ra toàn bộ chân nguyên dường như sau loạt trúng kình vừa rồi đã bị thất tán! Nội lực ở đan điền hầu như đã rỗng không, chưởng của Tiểu Thiên đưa ra kể như vô lực.

Với kinh lịch đã từng, Vương Lịch biết rõ nguyên nhân khiến sắc mặt của Tiểu Thiên bỗng hóa thành ngờ nghệch.

Y cười giễu cợt :

- Ngoan ngoãn đi tiểu tử! Ngươi đừng cố vùng vẫy nữa, vô ích! Ha... Ha...

Chính trong tình cảnh thập tử nhất sinh này, từ Đan điền của Tiểu Thiên bỗng dâng lên từng đợt từng đợt một những làn nhiệt khí yếu ớt.

Chúng chậm rãi lan tỏa và thấm nhập vào từng kinh mạch của Tiểu Thiên. Diễn biến này vừa xảy ra lập tức gợi cho Tiểu Thiên nhớ đến cảnh đã từng ngâm mình vào hồ nước Nhược Thủy, gọi là Thủy tẩy thần!

Hai chữ thủy và thần lại lập tức tạo cho chàng sự liên tưởng đến Thủy Thần, nhân vật đã được Thôi lão cái từng đề quyết là người có công phu Nhu chưởng và phải là người khi lưu tự tại Vũ Mục Tàng Binh thất đã tự xưng là Thần Chưởng!

Tuy đây chỉ là những ý niệm thoáng qua nhưng ngay lập tức Tiểu Thiên hiểu tại sao trong những bố trí của bốn nhân vật Tiên - Thần - Thánh - Nhân, trong đó chàng phải trải qua thời gian ngâm mình ở gian Nhược Thủy thất! Nhất định công dụng của nước Nhược Thủy này phải có liên quan đến công phu nhu kình của Thần Chưởng!

Nhu là yếu, là mềm mại, còn gì yếu ớt và mềm mại hơn nước! Nước là thuỷ, Nhược Thủy là một loại nước có đặc tính còn yếu ớt và mềm mại hơn các loại nước bình thường. Như vậy có thể nói Nhược Thủy là loại nước cực nhu, cực âm, là Thủy trong Thủy, là Thủy Vương Chi Thủy! Phải chăng đó chính là khái niệm có phần phù hợp với danh xưng Thủy Thần của nhân vật sau đó đã lưu danh Thần Chưởng ở trong Vũ Mục Tàng Binh thất?

Cùng với những ý niệm vừa thoáng qua thật nhanh này, Tiểu Thiên như nhìn thấy lại toàn bộ kinh văn khẩu quyết công phu Thần Chưởng!

Chàng chợt lĩnh hội kinh văn đó. Thôi lão cái bảo không sai, công phu lưu lại của Thần Chưởng chính là Nhu chưởng!

Ý niệm khởi phát, Tiểu Thiên nhẹ nhàng đưa cao tay, vận dụng khẩu quyết Thần Chưởng. Lập tức, những đợt nhiệt khí đang dâng lên nhẹ nhàng từ đan điền liền lưu dẫn đến chưởng tay Tiểu Thiên, tạo thành một làn nhu kình nhẹ như gió thoảng, êm như nước Ngược Thủy khi thấm vào cơ thể chàng thuở nào!

Biết đó chính là Nhu chưởng vừa mới thấu triệt, trên mồm của Tiểu Thiên không thể không xuất hiện một nụ cười mãn nguyện!

Thế nhưng, nụ cười đó vụt tắt ngấm, Nhu chưởng của Tiểu Thiên xuất phát quá chậm so với hợp kình của bọn Hà Kỉnh Chi!


Ầm! Ầm! Ầm!

Hự!

Huyết khí sôi trào, Tiểu Thiên khuỵu xuống và không cầm nổi phải thổ huyết.

Oẹ!

Trước lúc hôn mê, chàng bỗng có ý nghĩ cay đắng :

“Không ngờ lúc thức ngộ Nhu chưởng lại là lúc ta bị...”

* * * * *

- Ngươi tỉnh rồi ư!

Vô thức tan dần, nhường chỗ cho nhận thức quay lại, Tiểu Thiên giương mắt ngơ ngác nhìn những bóng hình mờ mờ ảo ảo trước mặt!

Thanh âm kia lại vang lên giúp Tiểu Thiên nhận rõ thêm đó là thanh âm của một nữ nhân :

- Ngươi bị thoát lực, không dễ phục hồi! Vì thế, mục lực của ngươi đương nhiên phải kém ở một chốn tối tăm như thế này! Tuy nhiên, ta hy vọng ngươi có thể nhớ lại thanh âm của ta! Thử cố xem nào!

Thanh âm này đúng là khá quen với Tiểu Thiên. Nhưng nghe ở đâu, lúc nào, thật tình vào lúc này chàng khó nhớ lại.

- Ta đã nghe gia sư nói rất rõ về ngươi và khi nhìn thấy ngươi, ta lập tức nhớ lại! Còn ngươi, ngươi không nhớ thật ư!

Chính sắc mặt của chàng đã tố cáo điều đó khiến nữ nhân nọ phải thở than :

- Không lẽ chỉ mới sáu năm cách biệt, trong khi ta lúc nào cũng nhớ đến ngươi mà ngươi đến một chút ấn tượng cũng không có sao?

Sáu năm! Gia sư! Thoạt nghe chỉ là hai từ vô thưởng vô phạt nhưng khi lọt vào tai Tiểu Thiên chúng lại nối kết nhau, giúp trí nhớ mau hồi phục. Chàng kêu và giật mình vì nghe thấy những âm thanh khàn khàn đang phát ra từ chính miệng chàng :

- Hà Như Thuỷ! Là Hà muội đó ư?

Âm sắc của nữ nhân nọ lập tức để lộ sự vui mừng :

- Quả nhiên chính là Giang Thiên huynh! Một Giang Thiên bỗng đổi thành Cửu Trùng Thiên. Đâu là tính danh thật của huynh?

Hít thiệt mạnh một hơi, Tiểu Thiên liền cảm nhận những đau đớn tột cùng đang giằng xé cơ thể, cố chịu đau, chàng đáp :

- Đối với Hà muội, ta vẫn là Giang Thiên! Cửu Trùng Thiên chỉ là cách để ta tạm thời giữ kín thân phận!

Hà Như Thủy buồn bực :

- Huynh đau lắm sao? Cớ sao huynh cứ đối đầu với gia sư, với đại sư bá và tam sư cô?

- Hà muội không thể hiểu được đâu! Sáu năm trước...

Bất chợt, bên cạnh Hà Như Thủy có tiếng người vang lên :

- Chủ nhân xin chớ quên mệnh lệnh của Đại lão gia!

Nghe thanh âm này, toàn bộ ký ức của sáu năm trước cứ ùa vào tâm trí chàng!

Tiểu Thiên phải kêu :

- Xuân tỷ! Phải Xuân tỷ đó không?

A Xuân, một trong bốn thị tỳ Xuân, Hạ, Thu, Đông của Hà Như Thủy liền lên tiếng :

- Chuyện đã qua rồi ngươi đừng nhắc lại! Nếu như Đại lão gia nghe thấy, bọn ta đành phải trái lệnh chủ nhân, nói cho Đại lão gia biết rõ ngươi là ai! Khi đó, sinh mạng của ngươi khó lòng bảo toàn.

Chàng kinh nghi :

- Trái lệnh nào? Hà muội đã bảo bọn Xuân tỷ điều gì?

Hà Như Thủy thở ra nhè nhẹ :

- Giang huynh nên thực hiện đúng lời Xuân tỷ nói! Đại sư bá vẫn chưa biết Giang huynh chính là người đã cùng muội tìm đến Huỳnh Phong trang độ nào! Vì người chưa biết và vì có lời hứa của muội, Đại sư bá kể như giao phó sinh mạng huynh trong tay muội!

- Giao phó! Ý của Hà muội là...

Hà Như Thủy có lẽ đang gặp tình huống khó xử nên mãi vẫn không nghe nàng giải thích.

Có tiếng A Hạ vang lên :

- Chủ nhân đừng để chậm nữa! Nhỡ Đại lão gia sinh nghi, bọn thuộc hạ khó lòng giúp chủ nhân che giấu chuyện này!

Tiểu Thiên mơ hồ hiểu :

- Hà Kỉnh... À, không, Đại sư bá của muội như muốn muội buộc ta phải nói ra điều gì đó! Nếu ta không nói hoặc muội hoặc lão sẽ lấy mạng ta?

Hà Như Thủy chợt trầm giọng :

- Kết thúc thì đúng như huynh nói! Nhưng không phải là việc tra vấn l

- Không tra vấn! Vậy lão muốn gì?

Hà Như Thủy thở dài :

- Nghe khẩu ngữ của huynh, quả nhiên giữa huynh và trưởng bối của muội có mối thù sâu nặng! Có thật đúng như muội đã đoán không?

Tiểu Thiên nhẹ giọng :

- Hà muội đoán đưọc những gì?

Thanh âm của A Thu chợt vang lên :

- Giang Thiên! Sáu năm trước, lúc ngươi tự ý ly khai Huỳnh Phong trang không lời từ biệt, do bị Đại lão gia nghi ngờ nên chủ nhân tự tìm hiểu về ngươi! Và chủ nhân đã biết ngươi chính là đứa bé bị Đại lão gia hạ lệnh truy nã. Ngươi chính là hậu nhân của người bị Đại lão gia xem là kẻ thù.

Tiểu Thiên nôn nao :

- Ai là kẻ thù của Đại lão gia, Thu tỷ?

- Đừng gọi ta là Thu tỷ! Xuân tỷ đã cảnh cáo ngươi rồi! Nếu ngươi cứ gọi như thế này, chủ nhân dù muốn che giấu cho ngươi e cũng bị chính ngươi làm lộ!

Chàng gật đầu vài lượt :

- Được! Ta nhớ rồi! Vậy cô nương nói đi, ai là kẻ thù của lão!

A Thu đáp :

- Chính là...

Bất chợt có tiếng của A Đông từ ngoài xa vọng vào :

- Chủ nhân! Có người đến!

Sau tiếng hắng giọng, Hà Như Thủy bỗng thay đổi thái độ :

- Cửu Trùng Thiên! Ngươi biết ngươi đang ở đâu chăng?

Hiểu rõ bây giờ Hà Như Thủy buộc phải thi hành phận sự, không thể xem chàng là Giang Thiên như sáu năm trước, Tiểu Thiên cũng đổi giọng :

- Ta đã bị sanh cầm, sinh mạng ta đang do bọn ngươi nắm giữ. Ta cần gì phải biết ta đang ở đâu!

Hà Như Thủy giả vờ rít, cứ như là thật :

- Ngươi nên biết! Có như thế ngươi mới hiểu rõ cảnh trạng của ngươi hiện giờ! Đây là nơi giam giữ những phạm nhân trọng yếu của bổn trang, một nơi chỉ có trời biết đất biết và bọn ta biết!

- Vẫn chỉ là nơi giam người, có gì đáng để lưu tâm?


Hà Như Thủy không giải thích nữa, thay vào đó, nàng hỏi :

- Ta có thể ban cho ngươi con đường sống, ngươi muốn nghe chăng?

Chàng vờ nạt :

- Nếu điều kiện để đánh đổi chính là tuyệt học Càn Khôn thì ngươi nghe đây: Không!

Hà Như Thủy gằn giọng :

- Ngươi không hề biết gì về tuyệt học đó và Đoan Mộc Quý cũng không có gì để nói với ngươi! Ngươi đừng tưởng bổn trang dễ dàng tin vào những lời trá ngụy mà ngươi cố tình làm như thật.

- Sai rồi! Thật ra Đoan Mộc Quý đã...

- Câm! Ngươi có muốn nói gì đi nữa cũng vô ích! Bất luận Đoan Mộc Quý đã nói gì với ngươi, bổn trang cũng không cần biết! Có chăng đây chính là điều kiện của bổn trang và nếu ngươi chấp thuận, sau khi xong việc bổn trang sẽ buông tha ngươi!

- Điều kiện gì?

Ngỡ hỏi cho có hỏi, nào ngờ Tiểu Thiên phải giật nảy mình khi nghe Hà Như Thủy giải thích :

- Bổn trang biết trong những nhân vật đã lưu sở học cho ngươi có một người thuộc Thiếu Lâm phái, pháp danh Vong Ngã. Cũng vậy, bổn trang biết ngươi chắc chắn phái có tâm pháp thượng thừa của Phật môn do Vong Ngã di lưu! Điều kiện của bổn trang là ngươi phải dùng tâm pháp đó giúp một nhân vật khôi phục thần trí. Ngươi nghĩ sao?

Chợt hiểu bọn Hà Kỉnh Chi muốn gì và nhân vật cần được khôi phục thần trí là ai nhưng Tiểu Thiên vẫn vờ hỏi :

- Khôi phục thần trí ư? Là ai vậy?

Hà Như Thủy gắt :

- Ngươi không cần biết! Thuận hay không thuận?

Tiểu Thiên nhăn nhó :

- Ta không thể thuận nếu không biết nhân vật đó vì sao bị thất lạc thần trí!

- Điều này có thể được! Người này đã bị Nhiếp Hồn đại pháp chi phá!

- Là thuật này ư! Ta chưa biết ta có thể giúp ích được gì đối với người bị thuật này hãm hại.

Hà Như Thủy như hạ cố giải thích :

- Bổn trang đã dò hỏi kỹ, thuật này sẽ bị hóa giải nếu có người vận dụng tâm pháp Phật môn thượng thừa đả thông kinh mạch! Và điều đó vừa đúng với khả năng của ngươi!

Tiểu Thiên thật sự bối rối! Vì nếu đúng như chàng nghĩ, người cần khôi phục thần trí chính là Bang chủ Ngũ Hành bang, là Thẩm Định Giang và cũng là phụ thân chàng thì đây là cơ hội cực kỳ hãn hữu giúp chàng giải thoát cho thân phụ.

Nhưng cơ hội này trong phút chốc bỗng hóa thành mong manh do chàng làm gì có tâm pháp Phật môn thượng thừa?

Thánh Y thì đúng là Vong Ngã, một tăng nhân Thiếu Lâm phái! Nhưng tiếc thay Vong Ngã chỉ lưu lại y thuật và khinh công, còn công phu Thiếu Lâm phái thì không hề!

Quyết không thể bỏ lỡ cơ hội này, Tiểu Thiên định đáp ứng bừa rồi sau khi gặp được phụ thân sẽ tùy cơ ứng phó, thì nghe A Xuân lên tiếng :

- Ngươi đang nghĩ gì, ta biết! Ngươi đừng tưởng khi khôi phục nội công ngươi sẽ thừa cơ trốn đi!

A Hạ tiếp lời :

- Thiết tưởng ngươi nên biết, khi trao Quy Nguyên Đan cho ngươi, nội lực của ngươi sẽ khôi phục và chỉ tồn tại trong vòng nửa canh giờ! Dùng thời gian đó để chạy khỏi Hắc Sát trang, đây là hành vi không những chỉ là vọng tưởng mà sau đó cơ hội giúp ngươi toàn mạng cũng không còn! Ngươi đừng quá xuẩn động!

Tiểu Thiên bật hỏi :

- Hắc Sát trang! Hóa ra ta đang bị giam giữ ở Hắc Sát trang!

A Thu cười lạnh :

- Không sai! Cùng với nha đầu kia, bọn ngươi hiện đang bị giam giữ ở Hắc Sát trang!

Nhân đây ta không thể không nói, nếu ngươi không đáp ứng điều kiện đó, nha đầu kia là người đầu tiên uổng mạng. Sau đó mới đến lượt ngươi!

Chàng rùng mình trước những uy hiếp khốc liệt do bọn Hà Kỉnh Chi cố ý tạo ra!

Chàng cố giương mắt nhìn bọn Hà Như Thủy.

Do đã quen mắt với bóng tối từ nãy giờ, chàng đang nhìn thấy Hà Như Thủy và bọn Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn người!

Và chàng cũng nhìn thấy nét mặt như đang nài nỉ chàng hãy thuận lời của Hà Như Thủy!

Để có thêm thời gian suy tính, Tiểu Thiên bảo :

- Trước khi chấp thuận, tại hạ muốn nhìn qua nhân vật kia!

A Đông gắt :

- Không được!

Chàng phải giải thích :

- Cho dù tại hạ thật sự có tâm pháp {hật môn thượng thừa nhưng vẫn cần phải xem xét trước! Để sau đó, khi biết chắc là có thể giúp người đó khôi phục nguyên trạng, tại hạ mới dám thuận lời!

Lời của chàng quá hợp lý khiến Hà Như Thủy phải phân vân.

Chàng nói thêm :

- Hơn nữa, giả như tại hạ chỉ có nửa canh giờ như chư vị vừa nói, dùng thời gian đó để vừa xem xét vừa chữa trị, tại hạ e không đủ! Có xem xét trước vẫn hơn!

Hà Như Thủy chưa biết phải đáp như thế nào thì ở phía ngoài xa có tiếng nói của lão Vương Lịch đưa vào :

- Y nói rất đúng! Thủy nhi, hãy đưa hắn đến chỗ lão Cuồng!

Nghe Vương Lịch gọi đích danh lão Cuồng, Tiểu Thiên kể như biết đích xác đó chính là Thẩm Định Giang, thân phụ chàng!

Do đó, chàng thật sự nôn nóng khi được bọn Hà Như Thủy đưa đi!

Không hề nôn nóng như Tiểu Thiên, Hà Như Thủy nhân cơ hội này giả vờ đi ngay phía sau chàng! Nàng nói vào tai chàng :

- Đại sư bá đã định hạ sát huynh! Muội đến kịp và nhờ đó nhận ra huynh. Trước kia, huynh đã cứu muội, còn giúp muội khỏi bệnh nhờ Cửu diệp Tử Linh thảo. Muội phải dùng cách này để giúp huynh toàn mạng! Huynh hãy vì muội, hãy chữa trị cho nhân vật này! Sau đó, nếu Đại sư bá không giữ lời, không chịu buông tha huynh, muội và bọn Xuân tỷ sẽ mạo hiểm cứu huynh!

A Xuân cũng nghe nên nói vào tai bên kia của chàng :

- Chủ nhân ta chỉ muốn ân đền oán trả, bọn ta do luôn được chủ nhân đối đãi tốt nên đành giúp chủ nhân che giấu thân phận thật của ngươi! Ngươi đừng làm bọn ta khó xử!

Có phần thất vọng nhưng vẫn phải cảm kích, Tiểu Thiên biết Hà Như Thủy muốn làm được việc này đã gắng sức lắm rồi!

Và chàng sẽ làm nàng khó xử nếu chàng để lộ cho bọn Hà Kỉnh Chi biết chàng và đứa bé độ nào chỉ là một! Không phải từ nãy giờ Vương Lịch vẫn ngấm ngầm dò xét đó sao!

Chàng đành gật đầu, tỏ ý đã hiểu mọi cố gắng của Hà Như Thủy!

Đến một gian thạch thất, Tiểu Thiên được tận mắt nhìn thấy phụ thân. Một người hoàn toàn vô hồn lồng trong một thể xác còm cõi! Do đã phát cuồng nên phụ thân chàng luôn bị điểm vào Thụy huyệt để tránh những hành vi xốc nổi khi phát cuồng!

Tiểu Thiên vờ xem xét kinh mạch cho phụ thân chứ thật ra chàng đang dò xét nơi đang giam giữ.

Chàng nhận ra nơi giam giữ ở đây và ở chỗ chàng khi nãy có phần giống nhau, chứng tỏ Tiểu My cũng chung cảnh ngộ.

Và theo mùi không khí ẩm ướt luôn hiện hữu, chàng biết địa hình chốn này phải là phần nguồn ở phía dưới Hắc Sát trang. Có nghĩa là muốn tẩu thoát, chàng phải vượt qua tầng tầng lớp lớp những địa đạo, sau đó phải diện đối diện với bọn Hà Kinh Chi ở bên trên Hắc Sát trang.

Nhưng, chàng chợt nghĩ, tính làm gì chuyện tẩu thoát!

Chỉ nửa canh giờ khôi phục công lực đâu có đủ cho chàng vừa cứu người vừa đưa người đó vượt khỏi Hắc Sát trang!

Do đó, chàng đành quay lại nơi giam giữ trước đó khi nghe Vương Lịch lại truyền lệnh cho Hà Như Thủy :

- Đủ rồi! Đưa y trở về! Nếu cần, hãy cho y một thời gian suy nghĩ cách hóa giải Nhiếp Hồn đại pháp. Chậm lắm là sáng mai phải có câu trả lời!

Đang được bọn Hà Như Thủy đưa trở lại nơi giam giữ, một cảm giác khác lạ chợt xảy ra ngay trong nội thể của Tiểu Thiên...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui