“Nói đi.”
Tả Tu nằm xuống bên cạnh Nhan Xạ, ngửi mùi thơm trên người cô ấy, cũng khá tò mò với câu chuyện của cô ấy.
“Chuyện này phải kể từ cách đây tám năm trước, năm đó tôi mười bảy tuổi…”
Thì ra, Nhan Xạ là người của tỉnh phủ.
Cha của Nhan Xạ là Nhan Uyên, là thiên tài kinh doanh, cũng là cao thủ Khí cảnh, giỏi kết giao với bạn bè khắp mọi miền trên giang hồ.
Nhan Uyên khởi nghiệp bằng nghề sản xuất đồ gia dụng, sau hai mươi năm làm việc chăm chỉ, cuối cùng ông ấy đã xây dựng được tập đoàn trị giá hàng chục tỷ và trở thành một trong mười doanh nghiệp hàng đầu ở tỉnh Giang Nam.
Sự quật khởi của Tập đoàn Nhan thị khiến người khác ghen tị, cũng tạo ra rất nhiều kẻ thù.
Đặc biệt là trong ngành khai thác mỏ, một ngành công nghiệp khổng lồ, mọi giao dịch trong và ngoài nước đều do Nhan Uyên lũng đoạn, điều này khiến đối thủ của Nhan Uyên là La Sơn Hổ ghi hận trong lòng.
La Sơn Hổ nhiều lần tìm Nhan Uyên hợp tác nhưng đều bị từ chối, khiến ngành mỏ La thị gần như đóng cửa.
La Sơn Hổ vô cùng thù hận, cuối cùng mua chuộc em kết nghĩa của Nhan Uyên là Đổng Kim Hoa, cũng là trợ thủ đắc lực giúp Nhan Uyên quật khởi.
Vào đêm trung thu cách đây tám năm trước, Đổng Kim Hoa mượn cơ hội uống rượu hạ độc giết chết Nhan Uyên.
Sau đó La Sơn Hổ dẫn người tiêu diệt vệ sĩ của nhà họ Nhan, mẹ và anh trai của cô ấy đều bị thiêu chết.
Cuối cùng cô ấy trốn trong nhà vệ sinh, chờ sau khi La Sơn Hổ đi, cô ấy mới dám nhảy từ tầng ba xuống sông để chạy thoát thân.
Nhưng ngọn lửa đã cháy sém sau lưng, cuối cùng được người thích câu cá là cha của Ngô Lăng Vi cứu mạng.
“Có lẽ cậu mãi mãi cũng không thể hiểu được sự đau khổ khi trơ mắt nhìn cha mẹ và anh trai chết một cách thê thảm trước mặt mình, đó là ác mộng cả đời của tôi.”
Nói đến cuối cùng, Nhan Xạ đã nước mắt đầm đìa.
Sau khi nghe xong, Tả Tu nhẹ nhàng ôm Nhan Uyên vào trong lòng, thông cảm nói: “Từ trước đến nay tiền bạc đều được viết bằng máu tươi, không ngờ rằng huyết hải thâm thù mà người phụ nữ như chị phải gánh chịu còn thê thảm hơn cả tôi.”
Nhan Xạ để mặc cho nước mắt chảy xuống, tràn đầy căm hận nói: “Tám năm trước, tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan của mẹ và anh trai của tôi cứ luôn quanh quẩn trong đầu óc tôi.
Không có phút giây nào là tôi không muốn trả thù, có lẽ cậu đã hiểu, tôi đến Giang Thành phát triển một cách âm thầm, muốn gả vào nhà họ Đường cũng vì muốn trả thù!”
Tả Tu tỏ vẻ nghi hoặc, giúp cô ấy lau nước mắt, hỏi: “Chị gả vào nhà họ Đường, nhà họ Đường có thể giúp chị trả thù sao?”
“Nhà họ Đường ở Giang Thành có lẽ không được tính là gì, nhưng nhà họ Đường ở tỉnh phủ là gia tộc đứng đầu Giang Nam, nắm giữ quyền lực trên nửa lục địa, một giáo phái, hai tướng quân và ba tỉnh trưởng! Cha của Kiều Đông Thăng là Kiều Cao Lâu, là huyết mạch dòng chính của nhà họ Kiều, là con trai thứ sáu của Kiều Công!”
“Nếu tôi gả vào nhà họ Kiều, với sức mạnh của nhà họ Kiều, cho dù Kiều Công không ra mặt thì cũng nắm chắc năm mươi phần trăm có thể bắt được La Sơn Hổ, phán ông ta tử hình!”
Nhan Xạ nói.
Tả Tu hơi chấn động, không ngờ rằng bối cảnh của Kiều Đông Thăng lại ghê gớm như vậy.
Tuy nhiên, từ sau khi tu luyện Thiên Địa Âm Dương Kinh, Tả Tu đã có cách nhìn khác với thế giới.
Dù những gia đình giàu có quyền lực nhưng các tập đoàn lớn sẽ không bao giờ dễ dàng động đến một người ngang ngược có dã tâm như La Sơn Hổ vì lợi ích phức tạp của họ.
Để trả thù chỉ có sức mạnh, sức mạnh vĩnh cửu vượt lên trên tất cả!
Chỉ cần có sức mạnh chặt chém mọi thứ, tiền bạc, quyền thế, hào môn, bối cảnh gì đó đều là con kiến hôi!
“Vì vậy nên chị mới bất chấp tất cả để mang thai đứa con của Kiều Đông Thăng sao?” Tả Tu hỏi.
Nhan Xạ lập tức trả lời: “Đúng vậy! Có điều Kiều Đông Thăng bị dậy thì chậm, khi còn học cấp hai, anh ta đánh nhau và bị người khác đá vào háng, dây thần kinh và mạch máu ở những bộ phận quan trọng bị tổn thương khiến anh ta vẫn luôn nhỏ bé.
Ý của nhà họ Kiều là người nào muốn gả vào nhà họ Kiều thì phải mang thai con của Kiều Đông Thăng trước.”
“Vì vậy, tôi muốn nhờ bác sĩ Tả giúp đỡ, có thể chữa được bệnh của Kiều Đông Thăng không? Để báo đáp lại, tôi không chỉ cho cậu năm triệu tiền khám bệnh, tôi còn có thể bỏ ra mười triệu giúp cha của cậu ra khỏi tù.”
Tả Tu cau mày nói: “Có vẻ như chị đã điều tra rõ ràng tình hình của tôi rồi.”
“Tôi xin lỗi, tôi đã điều tra tình hình của gia đình cậu nhưng tôi tuyệt đối không có ý xấu.
Hôm nay tôi lựa chọn nói thật với cậu, cũng không muốn liên lụy đến cậu, chỉ muốn nhờ cậu giúp chuyện này.”
Vẻ mặt Nhan Xạ tràn đầy chân thành.
Tả Tu im lặng một lúc, sau đó mỉm cười, vươn tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Xạ.
“Chị Nhan, tôi cũng rất xin lỗi nói với chị rằng, tôi sẽ không giúp chị như vậy đâu! Hơn nữa chuyện của cha tôi, tôi sẽ tự giải quyết!”
“Tôi không chỉ đưa cha của tôi ra khỏi tù mà còn phải khiến tất cả những kẻ ác phải trả giá đắt!”
Nhan Xạ thoáng ngẩn người: “Nếu cậu có thể chữa trị cho Kiều Đông Thăng, không những có thể nhanh chóng đón cha của cậu ra khỏi tù, với sức mạnh của nhà họ Kiều, còn có thể khiến nhà họ Vương quỳ xuống xin lỗi, bỏ ra tiền bồi thường hơn trăm triệu, mối thù của cậu coi như đã được trả.”
“Xin lỗi bồi thường sao có thể được tính là trả thù chứ, trên tay cha con nhà họ Vương dính đầy máu tươi của bao nhiêu người dân, tôi muốn bọn họ phải chết!”
Tả Tu đanh giọng nói, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Nhan Xạ cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ rằng một người có vẻ ngoài tươi sáng và đẹp trai như Tả Tu lại có một mặt tàn nhẫn như vậy.
“Vậy tại sao cậu lại không giúp tôi? Cậu là bác sĩ, tôi bỏ tiền nhờ cậu chữa bệnh, hẳn là cậu không có lý do gì để từ chối chứ.” Nhan Xạ hỏi.
“Tôi không giúp chị là vì không muốn chị phải hy sinh hạnh phúc cả đời của mình để đổi lấy việc trả thù! Điều quan trọng là, sau khi nghe câu chuyện của chị, tôi lại càng hứng thú với chị hơn!”
Nói xong, Tả Tu nâng khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Xạ lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi ướt át tươi đẹp của cô ấy.
Nhan Xạ trợn trừng mắt.
Cô ấy vẫn chưa kịp phản ứng lại, Tả Tu đã rời khỏi giường, anh đứng ở đầu giường, bàn tay ấm áp đặt trên trán cô ấy: “Một người phụ nữ giống như yêu tinh như chị, gả cho một kẻ vô dụng thì tiếc lắm, tôi không nỡ! Hơn nữa muốn trả thù thì phải dựa vào sức mạnh của bản thân, nếu dựa vào ngoại lực, chị sẽ bị ăn sạch sẽ chẳng còn vụn xương!”
“Chị bị thù hận giày vò đến mức mệt mỏi, ngủ một giấc trước đã.”
Nói xong, Tả Tu kích hoạt thuật thôi miên cổ xưa.
Một phù văn màu vàng xuyên qua trán Nhan Xạ, cô ấy thiếp đi ngay lập tức với nụ cười trẻ thơ trên môi.
Nhìn vẻ ngoài quyến rũ và hoàn hảo của Nhan Xạ, Tả Tu nghĩ đến bi kịch của gia đình mình, không khỏi cảm thấy đồng cảm.
Anh xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, Ngô Lăng Vi đứng trước cửa hỏi: “Anh làm gì cô ấy vậy?”
“Cô ấy rất mệt mỏi, để cô ấy ngủ một giấc thật ngon đi.”
Nói xong, Tả Tu rời khỏi biệt thự, lại đi đến công viên Long Hồ lần nữa, anh ngồi xếp bằng trên sân cỏ giữa sườn núi, tập trung tu luyện.
Tốc độ tu luyện lần này nhanh gấp đôi hôm qua.
Âm khí, sát khí, tà khí và cả nguyệt tinh trào vào trong cơ thể như thủy triều.
Âm khí tăng vọt, giao thoa với dương khí hấp thụ trong ngày, dâng trào sinh sôi không ngừng.
Không đến một tiếng đồng hồ, Tả Tu cảm nhận được âm dương khí sắp bùng nổ trong cơ thể của mình.
Anh lập tức bắt đầu đánh sâu vào Khí cảnh tiểu chu thiên.
Nửa tiếng đồng hồ sau, các huyệt đạo được khai mở, năng lượng trong đan điền tăng gấp đôi!
Ba vầng sáng cũng xuất hiện trên Ngọc Âm Dương.
Tả Tu mừng rỡ.
Anh phát hiện ra rằng mỗi khi cảnh giới của mình tăng lên, sức mạnh của anh sẽ tăng gấp đôi, khiến anh trở nên đáng sợ hơn nhiều lần so với những võ giả bình thường.
Ngay cả cao thủ Khí cảnh cùng cấp cũng có thể không thể chịu được một chiêu thức trong tay anh.
Tiếp theo, Tả Tu lại tu luyện Thiên Địa Thần Quyền và Âm Dương Chỉ một lượt, tiến bộ nhanh chóng!
Sau đó, anh tiếp tục nghiên cứu các loại thuật pháp, phù chú, đan dược của “Thiên Địa Âm Dương Kinh”, đến khi trời sáng.
Sau khi tu luyện xong xuôi, nhìn mặt trời mới mọc, Tả Tu lại ngồi yên không nhúc nhích.
Chẳng mấy chốc, tai anh hơi động đậy, có bốn luồng khí tức mạnh mẽ chạy đến đây.
“Quả nhiên đến rồi!”
Tả Tu đứng dậy, chợt nhìn thấy bốn võ giả chạy đến bên Long Hồ, cẩn thận kiểm tra xem xét trên mặt đất.
Trang phục của họ giống hệt hai kẻ sát thủ ngày hôm qua, mặc vest đen và đeo kính râm!
“Phát hiện dấu chân, còn có cả vết máu, xem ra Tô Thanh Nhiễm được người khác cứu ở đây.”
Một võ giả trong số đó lên tiếng.
Tuy cách xa trăm mét nhưng với năm giác quan đặc biệt của Tả Tu, đương nhiên anh có thể nghe thấy rõ ràng.
Anh nhận ra rằng người lên tiếng là cao thủ Khí cảnh duy nhất trong bốn người họ.
Tả Tu lấy bốn chiếc đinh sắt ra cầm trong tay, sau đó chậm rãi đi đến bên hồ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...