Xuân đi đông đến, đã gần một năm kể từ khi hai thầy trò hắn đến cái trấn nhỏ này, giờ khắc này Lục Nam đang đắm chìm trong tu luyện, linh khí không ngừng vọt vào cơ thể theo từng nhịp hít thở, một năm khổ tu để cho hắn có tu vi tăng cao, từ võ đồ nhị trọng trực tiếp đột phá đến tiên thiên đại võ sư nhất trọng, huyền hoàng chi lực cũng thành công ngưng tụ xâm nhập vào cơ thể mỗi tấc da thịt khiến cơ thể hắn không sánh được rắn chắc, có thể so với một ít yếu kém võ linh cao thủ đi.
Một năm trực tiếp đột phá hai cái đại cảnh giới nếu kẻ khác biết chắc sẽ tìm một vách núi nhảy xuống tự sát đi, cái này còn muốn để người ta sống không vậy trời, người khác tốn mấy năm thậm chí mấy chục năm mới có thể đạt được mà hắn đây một năm tựu liền đã làm đến, đây là thật sâu đả kích người a.
Không có cách hắn thể chất quá đặc thù “âm dương thần thể’’ có thể dung nạp vạn vật kết hợp với hắn từng là thiên đế đại năng, tu vi không tiến nhanh cũng là khó khăn a.
Kiếm Sinh cũng có tiến bộ vô cùng lớn, làm Lục Nam bắt đầu tu luyện sau khi hắn cũng bắt đầu chế tạo cho kiếm sinh thật tốt phương pháp tu luyện thật tốt, Kiếm Sinh vốn là “thiên sinh kiếm thể”, Lục Nam phải cho tiểu tử này làm một cái thật tốt nền móng, nguyên khí, trúc cơ phải đạt được cực hạn, căn cơ phải thật sự vững chắc, Lục Nam muốn tạo nên một vị cự đầu tu kiếm giả, sự thật tiểu tử này cũng không làm cho hắn thất vọng Kiếm Sinh vốn đã có thiên sinh kiếm thể tu luyện vốn đã vượt quá thường nhân, kết hợp với sự chỉ dẫn của Lục Nam và sự khắc khổ tu luyện của bản thân, khiến Kiếm Sinh từ một tiểu tử không biết chút gì về võ đạo đã trở thành một cái trúc cơ cảnh đỉnh phong, hai sư đồ này tốc độ tu luyện chắc không thể dùng biến thái để hình dung mà phải gọi là hai cái quái vật đi.
Một ngày này Lục Nam đang nhập tọa tu luyện bỗng mở hai mắt bởi phía thác nước nơi Kiếm Sinh đang luyện công bỗng dẫn giắt vô số thiên địa linh khí, đây là báo hiệu Kiếm Sinh sắp đột phá võ đồ chi cảnh.
Lục Nam đình chỉ tu luyện mà bước nhanh tới thác nước, cái thác này là Lục Nam cố ý tìm cho Kiếm Sinh tu luyện, thác nước vô cùng to lớn, mọi lúc đều có lượng lớn nước chảy xuống, làm Kiếm Sinh đạt đến trúc cơ cảnh nhất trọng sau khi Lục Nam liền để tiểu tử này đến đây luyện thể, nguyên khí cảnh chính là ngưng luyện linh khí dung nạp khí hải cho bản thân sử dụng, trúc cơ chính là thối luyện cơ thể làm vững chắc thêm căn cơ, bởi vậy hắn mới để Kiếm Sinh tại nơi này tu luyện, thác nước có thể làm cơ thể thêm rắn trắc, hoàn mỹ hơn, căn cơ càng thêm vững chắc.
Giờ khắc này Kiếm Sinh đang ngồi tiền dưới thác nước, cơ thể không ngừng thôn phệ thiên địa linh khí, khí chất cũng theo linh khí dung nhập mà ngày càng khéo lên, cùng với đó tu vi của hắn cũng đang dần tiến vào võ đồ.
Võ đồ là chính thức đặt chân lên võ đạo chi lộ, nguyên khí, trúc cơ tuy là hai cảnh giới đầu của tu võ nhưng chỉ là tạo nên móng cho võ đạo mà thôi, chỉ khi bước vào võ đồ cảnh giới mới chân chính bước vào võ đạo chi lộ, mới chân chính tu võ.
Khoảng nữa canh giờ sau khi, Kiếm Sinh rốt cuộc mở mắt, hắn đã bước vào võ đồ chi cảnh.
“Đây là võ đồ lực lượng sao” Kiếm Sinh nắm tay cảm thụ bản thân lực lượng, cái này võ đồ khác xa so với trúc cơ cảnh a.
Cảm thụ được toàn thân đều là lược lượng, Kiếm Sinh không kìm được mà nở nụ cười.
Đứng cách đó không xa Lục Nam cũng vì Kiếm Sinh mà cảm thấy cao hứng, Kiếm Sinh chính là hắn đệ tử đầu tiên a.
Kiếm Sinh đình chỉ tu luyện sau khi lập tức đến bên cạnh Lục Nam khom người thi lễ một cái, cái bái này biểu đạt cho mọi thứ mà đồ đệ muốn nói với hắn, Lục Nam cũng gật đầu biểu đạt đã hiểu, có đôi khi mọi ngôn ngữ được biểu đạt chỉ bằng nhưng hành động đơn giản vậy thôi.
Lục Nam đến bên một phiến đá ngồi xuống, Kiếm Sinh thì cung kính đứng tại đối diện, Lục Nam nói:“ Kiếm Sinh a! Bây giờ ngươi đã vào võ đồ cũng cần lựa chọn một môn thật tốt công pháp tu luyện a! Sư phụ đã lựa chọn cho ngươi một môn rất phù hợp công pháp a.
”Nói rồi hắn duỗi cánh tay đặt lên đầu đồ đệ, chỉ nghe trầm đục một tiếng vang lên, Kiếm Sinh tinh thần như được đưa đến cửu thiên cùng với đó là lít nha lít nhít thông tin được đưa vào hải nảo của hắn.
Môn này công pháp được gọi là “vô cực kiếm đế thiên công” là một môn kiếm hệ thiên đế cấp công pháp, cái này công pháp chính là do kẻ thù của Lục Nam: Vô Cực Thiên lúc đạt đến đỉnh phong sáng tạo ra, năm đó Lục Nam từng cho hắn một cái ân tình, sau đó Lục Nam tới chỗ Vô Cực Thiên đế cung, thuận tiện lấy cái này công pháp bỏ vào túi riêng, thật không nghỉ tới bây giờ hội dùng tại Kiếm Sinh trên người.
Tuy hận kẻ này nhưng Lục Nam không thể không thừa nhận kiếm pháp của hắn đã đạt đến khó mà tưởng tượng cấp độ, chỉ môn này công pháp đã nói lên hết thảy.
“Vô cực kiếm đế thiên công” trình độ không cần phải nói, chỉ cái này công được sếp vào thiên đế cấp công pháp đã nói lên hết thảy, thiếu khuyết duy nhất là ngưỡng cửa quá cao, yêu cầu về thiên phú cao đến không thể chạm trình độ, nhưng trước mặt Kiếm Sinh cái này ngưỡng cửa cũng trở thành phù du a, thiên sinh kiếm thể tu luyện cái này công pháp căn bản là cá về với nước a.
Truyền công qua đi, hắn cũng là cảm khái, không biết Vô Cực Thiên biết công pháp mà mình khổ sở sáng tạo lại bị đệ tử của mình đem ra tu luyện không biết sẽ biểu hiện như thế nào đây? Mới nghĩ đến mà đã kích thích a.
Kiếm Sinh đạt được công pháp liên tại chỗ cảm ngộ, Lục Nam cũng không làm phiền hắn mà lẳng lặng ở một bên quan sát liền Kiếm Sinh cảm ngộ sau khi hai sư đồ lại cùng nhau trở về nhà trúc , này phải ăn mừng thật lớn một phen.
Hôm nay khác với mọi ngày, Lục Nam không dậy sớm tu luyện mà ở một bên chỉ điểm Kiếm Sinh tu luyện kiếm pháp, làm đạt đến võ đồ sau khi, Kiếm Sinh cũng phải luyện tốt vài môn võ kĩ, Lục Nam quyết định đem “càn khôn kiếm pháp” truyền thụ cho tiểu tử này, môn này kiếm pháp một khi tu luyện đại thành có thể ngưng luyện kiếm ý lĩnh vực, uy lực có thể nói là hủy thiên diệt địa đi, nhưng kiếm Sinh bây giờ còn lâu lắm mới đến được cảnh giới kia, đừng nói hắn có thể tu đến cực hạn hay không, chỉ là với hắn thực lực bây giờ cũng vô pháp thi triển.
Thế là Lục Nam đem phần này kiếm phổ chia nhỏ để Kiếm Sinh từ tốn tu luyện, hắn mới sáu tuổi mà thôi từ từ bước lên cũng không muộn.
Đang hai sư đồ kẻ học người dạy hăng say thì nghe tiếng người hô lớn:"thần y không hay rồi không hay rồi, mau vào thôn cứu người a!".
Trước nhà có người chạy tới, kẻ này khuôn người gầy gò, da dẻ có chút xanh xao, hắn la A Thất, là một thôn dân của của Lưu Thủy trấn, làm Lục Nam đến Lưu Thủy trấn sau khi, hắn cũng làm một vị đại phu trị bệnh cho thôn dân ở đây, cũng coi như một nghề tay trái kiếm thêm chút tiền a.
Hắn làm đại phu coi như cũng có lương tâm, phàm là người bệnh hắn đều có cách trị khỏi, được người dân trong trấn tôn kính gọi một tiếng thần y.
Tuy trước kia hắn không trú tâm vào đan đạo phía trên nhưng một vị thiên đế kiến thức cũng chẳng phải để trưng ở đó, bất kì cái gì ngành nghề hắn cũng tinh thông thậm chí đạt đến người trong nghề cũng phải ngước nhìn tồn tại.
A Thất tới gặp Lục Nam sau khi chào cũng không thèm chào liền lôi kéo hắn trở về trong trấn, vừa đi hắn vừa kể cho Lục Nam nguyên nhân, thành ra trong trấn không biết làm sao xuất hiện một loại kì lạ bệnh, người nhiễm bệnh liền khắp người đều nổi mụn nước, cơ thể cũng từ từ thối rữa, đáng sợ hơn là cùng một lúc có tới vài chục người mắc bệnh, thậm chí có thêm người mắc mới.
Đang kể sau khi ba người cũng tới Lưu Thủy trấn, bây giờ nơi đây còn đâu cảnh người dân đi lại tấp nập, cười đùa vui vẻ, thay vào đó là sự lo lắng, sợ hãi.
Làm Lục Nam đến trấn sau khi trấn trưởng tự mình ra nghênh tiếp cũng dẫn hắn đến chỗ người bệnh.
Do sợ bị lây nhiễm nên trấn trưởng đã để bọn họ ở cùng một chỗ để tiện chăm sóc cũng như tránh lây nhiễm thêm.
Rất nhanh dưới sư chỉ dẫn của trấn chủ Lục Nam liền đến nơi có người bệnh, làm Lục Nam đến nơi này sau khi liền cảm nhận đến mùi máu thịt thối rữa, đập vào mắt hắn là những người dân trên mình toàn bọc nước, theo từng bọc nước vỡ ra để lộ một khỏng da thịt đang hoại tử, nhìn vào chỉ muốn chạy thật xa mà nôn thốc nôn tháo đi.
Nhưng Lục Nam không để những thứ này vào mắt, hắn chầm chậm đi vào nhóm người, cẩn thận kiểm tra một người trong số đó còn hỏi bọn họ một số việc, làm xong khi, hắn lại trấn an người dân rồi bước ra ngoài.
Trấn trưởng liền chạy tới:"Thần y sao rồi? Ngài đã biết bọn họ bị bệnh gì hay chưa?"“Là cổ độc” Lục Nam chỉ đáp một câu gọn lỏn.
Trưởng trấn ghe xong thì lập tức xụi lơ trên đất, hắn tuy chưa từng đi tra ngoài nhưng cũng từng nghe qua cổ độc a, cái này độc chỉ cần xuất hiện lập liền sẽ dần đến sinh linh đồ thán, người chết như dạ, nới nào có chung đều sẽ trở thành địa ngục nhân gian a!Lục Nam cũng không quan tâm đến trấn trưởng biểu hiện, giờ phút này hắn đang suy tính cách giải cổ độc đây.
Giải cổ độc hắn biết rất nhiều cách nhưng với thực lực bây giờ lại có rất ít cách để hắn có thể áp dụng.
Lưu Thủy trấn, trên quảng trường giờ phút này tập trung tất cả mọi người trong trấn, cổ độc hắn và trấn trưởng vẫn chưa nói với họ việc cổ độc để tránh lòng người đại loạn dẫn đến những việc không cần thiết.
“Ta đã tìm ra nguyên nhân bệnh, cũng có cách trị bệnh cho mọi người” Lục Nam lúc này đang ở quảng trường trung tâm nói ra“Quá tốt rồi, ta nương tử không sao rồi”“Ta biết thần y có thể trị bệnh cho chúng ta mà”“Thần y nhanh trị bệnh cho chúng ta đi”!.
Quảng trường như sôi trào, mọi lo lắng trước đó quét sạch không còn một mảnh, mọi người bây giờ đều mong muốn Lục Nam chữa trị cho người thân của mình.
Đợi mọi người lắng lại sau khi Lục Nam tiếp tục nói“Tuy đã có cách chữa nhưng vẫn còn thiếu khuyết một dược thảo tên là bách luyện hoa, mọi người như ai có hoặc biết ở đâu thì nói cho ta a!”Làm Lục Nam nói xong, mọi người nhất thời im lặng“Thần y bách luyện hoa là cái gì? ta là lần đầu tiên nghe đến a”Mọi người cũng gật đầu tán thành, bách luyện hoa đây là lần đâu tiên bọn họ nghe thấy cái mới danh tự này, ngay cả các nguyên lão cũng dùng ánh mắt không biết mà nhìn về phía Lục Nam, hắn cũng có chút yên lặng.
“Đây là bách luyện hoa”Vừa nói hắn vừa phác thảo hình dáng cái kia ra giấy, mọi người nhìn đến một lượt sau khi vẫn là chưa từng thấy bao giờ, điều này cũng làm Lục Nam có chút cụt hứng, bách luyện hoa chính là trị cổ độc dược liệu chủ yếu nhất, không có nó Lục Nam cũng là bó tay a.
Đang lúc mọi người trầm lặng chợt có mốt tiếng nói vang lên“Thần y, ta biết cái này hoa ở đâu”Người nói là Ngô thúc, đây là một vị đã ngoài sáu mươi nguyên lào, Ngô thúc sống nhừ nghề săn bắn đồng thời cũng là một vị đại võ sư cao thủ nên rất được người dân trong trấn kính trọng.
Làm Ngô thúc nói chuyện sau khi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông, bao quát Lục Nam.
Trầm tư qua đi, ngô thúc tiếp tục nói một mặt hồi ức chi sắc.
“Mười hai năm trước ta cùng một tiểu đội tới hung thú sâm lâm khu vực phía bắc săn bắn vừa vặn gặp được bông hoa này, chỉ là cái này hoa được một cường đại hung thú thủ hộ, đoàn của ta có tiên thiên đại võ sư cao thủ nhưng vẫn không khiêng nổi nó một đòn, thậm chí kháng cư cơ hội cũng không có trực tiếp bỏ mạng rồi.
Ta đoán cái này hung thú ít nhất phải là tiên thiên đại võ sư cấp bậc hung thú thậm chí là linh thú đi”Ngô thúc nói làm mọi người ở đây lạnh hết sống lưng, linh thú a, một con này linh thú đủ để diết bọn họ trấn cả trăm lần a!Lúc này Lục Nam chợt cười lên.
“Được vậy giờ ta sẽ tới hung thú sâm lâm lấy bách luyện hoa, Ngô thúc, người chỉ rõ quãng đương cho ta a.
”“Thần y không được a”“Đó là linh thú đó, đi thì sẽ chết đó a”! Nhất thời có vô số tiếng khuyên ngăn vang lên, những thôn dân ở đây muốn cứu người nhà mình nhưng cũng không muốn Lục Nam chết oan vì họ a.
Nghe những lời Lục Nam cũng cảm thấy một mảnh ấm lòng, dù chỉ ở đây một năm lâu nhưng hắn cũng cảm thấy bản thân mình cũng đã trở thành một phần của cái này thôn trấn, điều đó càng làm hắn thêm kiên định phải cứu lấy những người bệnh kia.
Với lại hắn cũng chẳng để vào mắt, dù con này linh thú hơn hẳn hắn một cái cảnh giới lớn nhưng cũng chưa chắc có thể đem hắn như thế nào, thiên đế trí tuệ cũng không phải để trưng a.
Hắn tâm ý đã quyết, bất chấp những lời khuyên can của mọi người, hắn sắp sếp người trông non Kiếm Sinh cũng dặn dò đối phương tu luyện rồi trực tiếp tiến về hung thú sâm lâm, mọi người thấy không khuyên được cũng chỉ có thể thở dài lại thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...