Chương 25 - V
Tác giả: Get BackerNguồn: Hoa Nguyệt Tao Đàn.
Khuất Bá đang đứng trước Hàn phu nhân . Hai người đối mặt nhau, đôi mắt của Khuất Bá thì nóng như lửa và bị kích động . Còn mắt của Hàn phu nhân thì lạnh băng .
-Tôi tưởng rằng cô đã đi tới Phạt Mộc Trường rồi cơ mà ? – Khuất Bá hỏi .
-Đi mãi rồi cũng phải về thôi . Nhưng làm sao anh biết được chuyện đó ?
Khuất Bá cười sằng sặc :
-Tất nhiên là tôi biết được chuyện đó từ một người trong Hàn Thuỷ rồi .
“ Nội gián “ – Hàn phu nhân nghĩ ngay .
-Chúng ta là những người bạn… – Hàn phu nhân từ tốn nói – …anh hãy ngừng ngay việc làm của mình lại đi . Gây chiến chẳng đem lại kết quả tốt đẹp gì cho ai cả…
Khuất Bá cắt lời :
-Khoan ! Cho tôi đính chính lại một chút nhé ! Đã từng là những người bạn ! Phụng Dương ạ ! Đã từng là bạn chứ không phải là bạn !
Hàn phu nhân nói :
-Đã từng , đúng . Chúng ta đã từng là những người bạn . Vậy tại sao bây giờ chúng ta không phải là bạn ?
Khuất Bá gầm lên :
-BẠN À ?
Khuất Bá đi vòng quanh chiếc bàn thờ, rồi nói :
-Cái thứ Hàn Thuỷ này là đồ cặn bã ! Cô hiểu không hả Phụng Dương ? Hàn Thuyên đến, tôi đã giơ cánh tay của mình ra cứu hắn ! Tôi đã mở lòng thu nhận hắn ! Để rồi hắn đã phản bội tôi !
-Hàn Thuyên đã phản bội anh điều gì ?
Khuất Bá cười giần giật, lão đến gần Hàn phu nhân :
-Cô quên rồi sao Phụng Dương ? Cô có hiểu cái cảm giác bị phản bội là như thế nào không ?
Hàn phu nhân nói :
-Mỗi người đều có sự lựa chọn riêng của mình , anh không thể ôm hận suốt đời chỉ vì lý do đó !
-Không thể à ? – Khuất Bá quát – Cô biết vì sao tôi căm hận Hàn Thuyên như vậy không ? Là vì cô ! Phụng Dương ! Chính cô đã làm tôi phải thống khổ !
Hàn phu nhân thở dài .
Câu chuyện của ba mươi năm trước . Bà vẫn còn nhớ nó mãi .
-Tuy nhiên… – Khuất Bá cười – …nói dông dài mãi cũng đã thành chán . Nước mắt cũng đã không chảy nữa rồi .
Khuất Bá cầm thanh pháp trượng lên, lão luyện thuật :
-Thiên Niên Thổ Thuật ! Động Thổ Thiên Thu !
Mặt đất dưới chân Hàn phu nhân rung động và xuất hiện những vết nứt .
-Tôi đã đổi ý… – Khuất Bá nói – ….tôi sẽ giết cô , đó chính là cái giá mà Hàn Thuyên phải trả !
Những vết nứt lở toác ra , đất đá bắn lên không trung rồi đổ ụp xuống người Hàn phu nhân .
Nhưng đằng sau bụi mù là ánh lửa chói loà, bao quanh Hàn phu nhân lúc này là một vòng pháp chú bằng lửa bảo vệ .
Khuất Bá cười :
-Lâu rồi ta không còn được xem Thánh Diệt Phụng Dương trình diễn .
Hàn phu nhân nói :
-Anh hận Hàn Thuyên như vậy sao ?
-Đúng , hận đến mức tôi muốn giết kẻ mà hắn yêu thương nhất…
…và cũng là người mà tôi yêu thương hơn cả .
Khuất Bá tung cây Pháp Trượng của mình lên, đầu gây gậy là một khối sắt đúc hình đầu rồng . Toàn thân cây gậy này phủ một lớp pháp chú màu nâu .
…
Giờ Dậu . Thành Tây Tổ Long .
Vẫn như thông lệ, Hà Gia Đoàn và Thất Hiền Sứ Giả lại ngồi xem hát .
Tuy vậy, chỉ có Hà Gia Đoàn mới là người đang thực sự nghe hát, còn Thất Hiền Sứ Giả thì lo lắng không yên, cái mặt ngựa của lão xị ra trông hết sức khó coi .
Rồi như không chịu nổi cái vẻ khinh khỉnh đến đáng ghét của Hà Gia Đoàn, Thất Hiền Sứ Giả tức giận :
-Hà đệ, đệ có chắc là Khuất Bá sẽ làm nên chuyện không vậy ?
Hà Gia Đoàn không để ý tới những lời đó, lão vỗ đùi :
-Hát hay lắm !
Thất Hiền Sứ Giả cảm thấy hành động đó thật là một xúc phạm đến dòng máu Hoàng Đế của lão .
Nhưng Gia Đoàn nói ngay, kẻo vị Sứ Giả sôi máu lên :
-Huynh yên tâm !
-Đệ bảo ta yên tâm sao được ? Hàn Thuỷ mạnh hơn Thái Nhật nhiều, kể cả có gửi thêm người tới Kiếm Tiên Thành thì cũng vậy , sao có thể chống lại được ba lão già của Hàn Thuỷ chứ ? Chẳng lẽ đệ không hiểu Hàn Thuyên và ba lão già đó đã gần như làm chủ toàn bộ thiên hạ này hay sao ?
Gia Đoàn cười :
-Vậy là Võ huynh không nắm chắc về Khuất Bá rồi !
-Sao ?
Gia Đoàn nói :
-Người hận Hàn Thuyên nhất là Khuất Bá, mượn tay lão già đó để tiêu diệt Hàn Thuỷ là hợp lý nhất !
-Nhưng…
-Huynh đã từng tham gia quân đội chưa ?
Thất Hiền Sứ Giả hơi thẹn, một người như lão, thì chỉ lo chuyện làm việc công văn mà thôi . Thời Đại Hỗn Loạn, lão vẫn còn là một tay vô danh tiểu tốt cơ mà .
-Huynh có biết Kiếm Tiên Thành tồn tại được đến ngày nay là nhờ ai không ?
-Hình như…
-Nhớ ra rồi đấy ! Bộ ba đó chính là ba người mạnh nhất Kiếm Tiên Thành . Hàn Thuyên Sát Thủ, Thanh Long Kiếm và Khuất Bá . Thanh Long Kiếm thì đã rời bỏ Kiếm Tiên Thành , một nhân vật khá bí ẩn, cái này không biết thì còn được, chứ chẳng lẽ huynh lại không hiểu Khuất Bá là người thế nào sao ?
Thất Hiền Sứ Giả nhớ lại, quả thực là lão chỉ nghĩ tới cái tiếng xấu của Khuất Bá mà quên hẳn Khuất Bá hai mươi năm trước là người thế nào .
Gia Đoàn nói :
-Đừng nói là đệ, đến cả những vị có tiếng trên đại lục này như các vị Ẩn Giả hoặc người của Ngũ Hành Tộc cũng chưa đủ khả năng để lấn át Khuất Bá đâu . Thái Nhật đi xuống, người ta sẽ khinh bang chủ, nhưng tại sao đệ và những bang chủ khác vẫn nể Khuất Bá ?
Gia Đoàn nhấp một ngụm rượu :
-Khuất Bá đã là tổng chỉ huy đạo quân Pháp Sư Kiếm Tiên Thành, đạo quân thiện chiến nhất , có đủ khả năng để đấu với đội quân chết chóc Uất Hận Thành . Không có đạo quân ấy trong Ngày Của Sự Kết Thúc, Kiếm Tiên Thành đã không còn tồn tại .
Thất Hiền Sứ Giả thở mạnh, lão nói :
-Quả thực, ta đã quên mất ông ta là người thế nào…
-Trong thiên hạ bây giờ, kẻ giết được Khuất Bá chỉ có Hàn Thuyên…
…và kẻ giết được Hàn Thuyên cũng chỉ có Khuất Bá .
Hà Gia Đoàn nốc một ly rượu để nói :
-Vậy nên, Khuất Bá sau này sẽ là một con bài chủ lực của đệ . Không có ông ta, giấc mộng của đệ khó thành . Hiện tại, để Thái Nhật thắng Hàn Thuỷ là hơi khó, nhưng có lẽ sẽ có chút cơ may chăng ?
-Ông ta đã có công lớn như vậy rồi, sao cuối cùng lại thành ra đổ đốn bê tha như vậy ?
Hà Gia Đoàn cười :
-Câu chuyện tình yêu ba mươi năm trước . Rất đau khổ và đẹp đấy ! Đệ cũng không thể cầm lòng được khi nghe câu chuyện này . Ôi, thống khổ lắm ! Thống khổ lắm !
Thất Hiền Sứ Giả có thể cảm nhận được cái nét nhạo báng trong cách nói của Hà Gia Đoàn nên lão cũng chẳng nghĩ là câu chuyện tình ấy lại đẹp đẽ gì trong con mắt của Hà Gia Đoàn .
-Chuyện tình ?
-Người vợ của Hàn Thuyên tên là Phụng Dương, một pháp sư nổi tiếng trong thời kỳ Đại Hỗn Loạn, cô ấy được gọi là Thánh Diệt . Khuất Bá có thể trên cơ Phụng Dương một chút, nhưng bảo Khuất Bá giết được Phụng Dương thì chắc là trời đất hỗn loạn mất .
-Vậy thì lại chuyện tình tay ba chứ gì ?
Hà Gia Đoàn cười :
-Có thể nói là như vậy !
…
Khuất Bá vung cây pháp trượng và niệm thuật :
-Thiên Niên Thổ Thuật ! Hoang Long Sát Thần !
Hàn Gia rung động , mặt đất đang lên cơn co giật từng hồi khiến người ta đứng không vững .
Rồi một trận lũ đất đá và cát nổi lên thành đợt sóng, bao lấy toàn bộ không gian xung quanh Hàn phu nhân, nó dồn ự lại thành đống trên không trung rồi đổ vật xuống .
Mặt đất nát nhừ sau cơn chấn động vừa rồi, thấy có lẽ còn chưa đủ, Khuất Bá niệm tiếp :
-Sát Thần !
Mặt đất lại rung lên, đất đá, cát như thêm sức nặng, nó đè xuống làm mặt đất sập thành một hố rất lớn ở giữa . Mặt đất còn không chịu nổi, huống hồ là người thì tan xương nát thây .
Nhưng đất đã lại rung chuyển thêm, cái hố sập xuống ban nãy nổ tung, bật ra bên trong là những vòng pháp chú lửa đỏ rừng rực .
Hàn phu nhân vẫn bình an vô sự, có điều tay bà hơi tấy đỏ lên vì phải dồn nén chân khí chống đỡ đòn vừa rồi của Khuất Bá .
-Cô vẫn còn mạnh mẽ đấy nhỉ ? Phụng Dương ?
Hàn phu nhân không lấy gì làm vui vẻ lắm trước lời khen ngợi đó của Khuất Bá . Vai hơi ê ẩm một chút, nhưng Hàn phu nhân vẫn từ tốn nói :
-Chưa quá muộn để thay đổi quyết định đâu .
Khuất Bá cười sằng sặc :
-Ồ ! Trước đây tôi cũng đã từng nói câu đó rồi, nhưng cô đâu có thay đổi quyết định ?
Khuất Bá lầm rầm trong miệng :
" Nhâm , Mậu , Kỷ , Tân, Bính , Ất, Quý " .
-Thiên Niên Thổ Thuật ! Súc Địa Thuật !
Hàn phu nhân không kịp phản ứng . Mặt đất dưới chân bà nhão ra như bùn, lôi tuột bà xuống, rồi nó lại rắn chắc như ban đầu . Bây giờ nửa thân người Hàn phu nhân bị chôn chặt trong mặt đất cứng .
-Tôi sẽ trả lại những thứ mà cô đã gây ra cho tôi ! - Khuất Bá gào lên .
-Vậy anh không tự hỏi mình đã gây ra những gì cho chúng tôi ?
Khuất Bá nheo mắt :
-Cái gì ?
-Mấy năm trước, anh đã dồn cả gia đình tôi vào bước đường cùng . Anh còn nhớ bát cơm mà tôi đã phải quỳ xuống trước mặt anh để xin cho những đứa con của tôi chứ ?
Khuất Bá cười giần giật, lão chẳng nói năng gì nữa, cây pháp trượng trên tay lão quay một vòng :
-Lưu Thạch Trận !
Những tảng đá đủ mọi kích cỡ từ dưới đất nổi dậy và hung hăng như một lũ cá mập, bắn tít lên không trung rồi đổ ụp xuống ngôi nhà thờ tổ .
Ngôi nhà thờ tổ tiên của Ngài Hàn đã bị phá .
-Xem ra nói chuyện không thể giải quyết vấn đề rồi . - Hàn phu nhân nói.
Khuất Bá lại điều khiển thạch trận, những hòn đá lao như tên bắn xuống Hàn phu nhân .
Quanh người Hàn phu nhân rực lên một ánh sáng xanh dịu, những khe nứt trên mặt đất xuất hiện, trồi ra từ trong những khe nứt đó là dòng nước khổng lồ, đập nát những hòn đá đang lao xuống .
Khuất Bá cười :
-Thổ trị Thuỷ , nhưng tôi quên mất là đối với một Pháp Sư như cô thì điều đó không có ý nghĩa gì cả .
Hàn phu nhân lạnh lùng niệm thuật :
-Nhân Niên Hoả Thuật ! Khai Thiên Thuật !
Một dòng lửa lớn xoay quanh cánh tay của Hàn phu nhân, nó lượn lờ vẻ như vô hình yếu ớt .
Khuất Bá trố mắt nhìn rồi thở dài :
-Ôi trời ôi...
Hàn phu nhân niệm một tràng không ngừng nghỉ :
" Ất, Giáp , Bính, Đinh, Mậu, Canh, Kỷ, Nhâm, Ất, Kỷ, Tân, Giáp, Canh, Nhâm, Mậu, Nhâm, Kỷ, Giáp, Canh, Tân, Nhâm, Ất, Kỷ, Bính, Đinh, Canh, Đinh, Bính, Mậu, Kỷ . " .
Khuất Bá toát mồ hôi :
-Tệ thật ! Tệ thật ! Tôi không ngờ cô lại dùng tới cái này !
Cây pháp trượng trên tay Khuất Bá chống xuống đất, mặt đất lở toác, bao quanh lấy lão già này thành tầng lớp dày, khít lại với nhau , kiên cố, đến cả một con kiến cũng không thể chui vào được .
Bầu trời trên Kiếm Tiên Thành đang đen ngòm bỗng dưng xoắn lại, những cuộn mây xoay quanh một điểm sáng chói loà màu đỏ .
...
Lão béo An Dương thở hồng hộc, thanh đao của lão kéo lê trên mặt đất, đã lâu rồi không chiến đấu nên giờ cảm thấy mệt mỏi là phải . Thằng chó con Hiểu Minh này trông vậy mà giờ cũng mạnh kinh khủng .
Hiểu Minh cũng mệt mỏi, nhưng qua cái mặt nạ sắt, hắn vẫn cười :
-Thời của của các lão già đã hết rồi, chấp nhận cái chết đi !
-Bọn chảy dãi chúng mày còn non nớt lắm à !
Bỗng An Dương giật mình bởi tiếng sấm chớp nổ, lão ngước nhìn lên, một chấm sáng màu đỏ chói chang ở trên Hàn Gia .
-Ai chà ! - An Dương thở dài - Thế này thì phải xây lại cái sân nhà rồi !
An Dương đã quên mất điều tối kỵ là phải tập trung khi đang có chiến trận . Và Hiểu Minh đã chớp thời cơ, hắn lao vút đi như sao băng, đâm kiếm nhằm thẳng cái bụng to khệ nệ của lão An Dương .
Tuy nhiên, trước khi tới đích chiến thắng, Hiểu Minh chỉ kịp thấy một nụ cười trên gương mặt lão béo , hắn hiểu ngay chuyện gì sẽ xảy ra .
Như đã chuẩn bị sẵn, và đợi con mồi tới, thanh đao trên tay lão An Dương rực sáng từ lúc nào . Hiểu Minh đã nhầm khi lao vào lão béo này . Rõ ràng kinh nghiệm của lão An Dương vẫn là hơn hẳn . Chẳng qua lão béo này giả vờ lơ đãng, trong khi lão vận toàn lực vào thanh đại đao, và đúng như ý định của An Dương, Hiểu Minh đã ham hố tiến tới .
Thanh kiếm trên tay Hiểu Minh vỡ nát, nhưng dù sao thì trước khi trở thành phế vật nó cũng đã giúp hắn không bị tàn phế toàn thân . Hiểu Minh bị văng một đoạn, đâm sầm vào bức tường . Không biết xương cốt của Hiểu Minh có vấn đề gì không chứ nhìn cái bức tường nứt toác sau lưng hắn đã thấy hãi rồi .
An Dương chống thanh đại đao xuống đất, cười :
-Thái Nhật của bọn bay tận số rồi !
Hiểu Minh nhìn quanh, quả đúng là như vậy . Bọn Thái Nhật đã chết gần hết , đã thế, ba đứa Phương Thác, Tứ Cát, Dư Nhận đều đang bao vây lấy hắn .
-Mày cũng đừng nên nghĩ nhiều quá về thằng già Khuất Bá nữa ! - An Dương cười - Mày có biết cái chấm sáng đằng kia là gì không ?
An Dương chỉ tay, Hiểu Minh nhìn theo hướng đó, mặc dù khá là tò mò muốn biết cái chấm sáng ấy là gì nhưng hắn không hỏi, cũng không nói .
-Đó là Khai Thiên . - An Dương cười - Đừng nói là tao ! Ngay cả ông bạn già Hàn Thuyên đáng kính của tao cũng không chịu nổi đòn đấy đâu nhóc ạ ! Vậy nên, cái xác của thằng già Khuất Bá nhà mày sẽ nát nhừ đến độ phải dùng xẻng mà xúc đổ vào quan tài đấy !
Hiểu Minh thở dài .
-Kế hoạch thất bại mất rồi !
...
Trong khi đó .
Lão già Tử Khách ngước nhìn lên, cái chấm sáng đỏ choé ấy làm lão hơi rợn .
Ông già Lăng Khê thì đang mải đánh, lâu rồi không đánh nên lão hăng máu không chịu được . Tử Khách nhắc :
-Này ! Khai Thiên rồi đó !
Lăng Khê cười rần , ngọn lửa trên tay lão vung đi khắp mọi nơi, bọn Thái Nhật cứ thế mà chạy dài :
-Đã quá ! Đã quá ! Mà cái gì cơ ?
-Khai Thiên ! Hiểu chưa ?
-Cái gì "khai thiên" ?
Tử Khách vò đầu về sự ngu lâu đột xuất của lão già Lăng Khê này :
-Khai Thiên ! Muốn chết à ?
Lăng Khê ngớ người ra một lúc rồi nhìn lên bầu trời, lão hốt hoảng :
-Không phải chứ ? Cái nhà thờ tổ thì sao ? Chẳng lẽ Hàn phu nhân nhà ta muốn phá tung cả cái thành này lên à ?
Tử Khách lắc đầu :
-Chịu ! Đang lúc đánh nhau thì không có mồ mả bố con gì hết ! Chạy khỏi đây, hoặc là chết không có chỗ chôn !
Hiết Tông nghe hai lão già này nói chuyện với nhau, đồng thời nhìn lên cái chấm sáng đỏ choé trên bầu trời nên phần nào cũng đoán ra cơ sự .
Hiết Tông nói :
-Việc hôm nay không thể giải quyết được rồi , mấy lão già ! Gặp lại sau nhé !
An Dương và Lăng Khê cũng chẳng có thời gian đâu mà đôi co với thằng ranh con này , vì không nhanh chân lên là hai lão sẽ chết không toàn thây .
Trên đường chạy, một tên đi cạnh Hiết Tông hỏi
-Sao lại chạy ?
Hiết Tông trả lời :
-Gặp phải thú dữ !
-Là sao ?
-Cái chấm sáng ấy là đòn Khai Thiên, nếu ngươi muốn chết an lành thì hãy chạy cho nhanh lên, đừng có hỏi nhiều nữa !
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...