Chương 25 - IV
Tác giả: Get BackerNguồn: Hoa Nguyệt Tao Đàn.
Giờ Dậu . Kiếm Tiên Thành . Ngày thứ ba, trước ngày cuối tuần hai canh giờ .
Bang Hàn Thuỷ đang phải chống đỡ rất vất vả . Người của Thái Nhật khá đông . Cảnh chém giết hỗn loạn đang tràn ngập thành Bắc . Các vị trưởng lão biết chuyện này những vẫn để yên, chẳng ai dại gì mà động vào chúng nó lúc này . Vả lại , hai đứa cắn xé nhau sẽ chỉ có lợi cho các vị, bang nào có thắng đi chẳng nữa cũng sẽ bị tổn hại, vậy nên cho dù Hàn Thuỷ được hay Thái Nhật được thì cũng hay cho Kiếm Tiên Thành cả .
Phương Thác vung đao, xẻ đôi người một tên, hắn gào lên với Tứ Cát :
-Cố gắng đừng để chúng nó vào Hàn Gia !
-Biết rồi !
Tứ Cát cũng đang điên cuồng chiến đấu . Bọn Thái Nhật đông quá thể ! Không hiểu sao mà chúng lấy đâu ra lắm người thế ?
Một mũi tên bay thẳng vào cánh tay Tứ Cát, hắn đau đớn rồi quỵ xuống .
Phương Thác nhìn thấy một bóng người với cây cung biến đi mất trong đêm tối .
Phương Thác chạy lại rồi đỡ lấy Tứ Cát :
-Không sao chứ ?
Phương Thác thấy mũi tên có rỉ ra một chất màu xanh, mũi tên đã được tẩm độc . Hắn nói :
-Mày bị trúng độc rồi ! Phải về thôi !
-Không sao ! Em tự lo được !
Tứ Cát niệm thuật, bàn tay của hắn đổ ánh sáng xanh lè, Tứ Cát đắp tay vào vết thương, chất độc dần được rút ra ngoài hết .
-Mày dùng được Mộc thuật à ? – Phương Thác hỏi .
-Học mót được của bọn giang hồ cả . May đây chỉ là một chất độc bình thường .
Phương Thác không có thời gian để nghĩ, hắn vừa kịp đưa thanh đao lên , đỡ lại cú chém kiếm của một tên Thái Nhật . Phương Thác bẻ đao xuống, rồi đâm thẳng vào bụng tên Thái Nhật .
-Đứng dậy đi ! – Phương Thác nói .
Tứ Cát vùng dậy rồi lại chiến đấu tiếp .
Phương Thác đang bị vây thì một luồng lửa lớn phá tan vòng vây đó . Hắn quay lại thì thấy Dư Nhận .
-Mày biến đi đâu vậy ? – Phương Thác giận dữ .
-Thở không ra hơi ở bên kia, ông anh ạ !
Trong ánh lửa, Phương Thác có thể thấy cái vết lằn đỏ mờ mờ trên ngón tay của Dư Nhận .
“ Vì kéo cung ư ? “ .
Phương Thác mím môi lại .
Có phải thằng Dư Nhận vừa bắn cung không ?
Tạm thời gạt chuyện đó sang một bên, Phương Thác lại chiến đấu tiếp .
Bỗng nhiên có một kẻ từ trong Thái Nhật lao ra, thanh kiếm trên tay hắn đi tới đâu là người chết đến đó . Phương Thác chạy ra cản lại .
Phương Thác thấy mái tóc trắng, chiếc mặt nạ đầy gai, xích kêu lách cách trên người . Tên đó vung kiếm, Phương Thác đỡ lại nhưng không thể chịu nổi đòn, hắn văng ra .
Dư Nhận và Tứ Cát chùn bước khi thấy tên này .
Đó là người trong Ngũ Thái .
Tên sát thủ nói :
-Bọn Hàn Thuỷ yếu nhớt như vậy sao ?
Phương Thác biết có thêm Dư Nhận và Tứ Cát thì cũng không phải là địch thủ của tên này , hắn quá mạnh .
Song Phương Thác cũng đã thở phào đôi chút . Lão béo An Dương với thanh đao trên vai đã bước ra, trông thấy lão, bọn Thái Nhật khiếp vía, không tên nào dám tiến lên .
-Lão già An Dương hả ? – Tên đeo mặt nạ nói .
-Là tao , khoẻ chứ , Hiểu Minh ?
-Vẫn khoẻ, và tôi cảm thấy đủ khoẻ để giết lão .
-Vậy sao ? Mày tự tin quá đấy, Hiểu Minh ạ !
-Tất nhiên, lão nên hiểu vì sao có một mình tôi ở đây . Giờ này, Hàn Gia của các người đã bị chúng tôi chiếm rồi !
An Dương cười sằng sặc :
-Ở trong đó, đã có sự đón tiếp nồng hậu của bọn tao rồi ! Mày nên lo cái mạng mày đi thì hơn !
Hiểu Minh cười :
-Tôi phải nói câu ấy mới đúng, tôi không còn là Hiểu Minh của năm năm trước nữa !
Hiểu Minh lao đến, thanh kiếm trên tay hắn bổ xuống, nhưng thanh đao của An Dương đã chặn lại :
-Năm năm trước, mày chỉ là một thằng yếu đuối …
…năm năm sau, mày vẫn là một thằng yếu đuối thôi, Hiểu Minh ạ !
An Dương niệm thuật , thanh đao của lão rực sáng, mặt đất Kiếm Tiên Thành như có động đất .
…
Khi đó, ở trong Hàn Gia .
Ba người trong Ngũ Thái dẫn đầu một nhóm Thái Nhật đi vào Hàn Gia . Suốt dọc đường, chúng không gặp bất cứ một người gia nhân nào trong Hàn Gia cả .
Một tên lùn nói :
-Hình như bọn chúng đã có sự chuẩn bị thì phải ?
-Có lẽ vậy . – Một người khác trong trong Ngũ Thái đáp .
Đám người đi được một lúc thì thấy hai ông già đang ngồi đợi . Một người gầy gò còm nhom, còn người kia thì mặt mũi vuông vức hết sức phong độ .
-Hai lão già này ở đây thì mệt rồi đây ! – Một người trong Ngũ Thái nói .
Lăng Khê quay ra, cười với tên lùn tịt :
-Hiết Tông đấy à ? Lâu lắm không gặp !
Hiết Tông đáp lời :
-Hai ông già vẫn còn thư thái nhỉ ?
-Tao vẫn thế ! – Lăng Khê cười – Mày coi vậy cũng lớn rồi đấy !
Hiết Tông cười :
-Lớn rồi, và trưởng thành rồi, ông già ạ !
Cả đám Thái Nhật bao vây lấy Lăng Khê và Tử Khách .
-Thời của Hàn Thuỷ hết rồi ! – Hiết Tông nói .
Tử Khách cười :
-Mày nghĩ là đám trẻ ranh Ngũ Thái chúng mày đủ đấu với tao sao ? Hiết Tông ?
-Mấy lão già các người nên chui xuống lỗ đi là vừa ! Để dành phần cho con cháu đi !
Lăng Khê rút cây Pháp Trượng ra , một vòng lửa lớn bao quanh người ông và bùng phát mạnh mẽ .
-Đám con cháu ngu lâu thì bọn tao chết làm cái gì ? – Tử Khách cười .
…
Lão già Khuất Bá mở toang cửa một căn phòng .
Bên trong là một bàn thờ khá lớn . Căn phòng này là nơi Ngài Hàn thờ các vị tổ tiên trong gia tộc Hàn Thuỷ . Mỗi tháng một lần, ngài lại đến đây để thắp hương khói .
Khuất Bá nhìn rồi cười :
-Hàn Thuyên à ! Ngươi sắp hết thời rồi ! Hàn Thuỷ sẽ bị tiêu diệt !
Khuất Bá đi vòng quanh cái bàn thờ rồi nói :
-Dòng máu Hàn Thuỷ cái gì ? Ta ghê tởm cái thứ bẩn thỉu Uất Hận Thành ! Ta ghê tởm ngươi ! Hàn Thuyên, ngươi được lắm ! Ngươi đã hạ nhục ta ! Ngươi đã cướp đi niềm hạnh phúc của ta ! Có thể ngươi đánh ta, chửi mắng ta, ta cũng không quan tâm ! Vì chúng ta đã là anh em ! Nhưng ngươi biết không ? Ta hận ngươi vì ngươi đã đánh cắp niềm hạnh phúc ấy ! Ta suốt đời không bao giờ tha thứ cho ngươi !
Khuất Bá cười như điên như dại :
-Và đây sẽ là cách trả thù ! Ta sẽ đập nát cái bàn thờ này ! Nỗi nhục lớn nhất của một đời người là bàn thờ tổ bị phá ! Ngươi có chịu được nỗi nhục này không ? Hàn Thuyên ?
Khuất Bá lùi ra xa, lấy Pháp Trượng, vận một quả cầu lửa .
-Dừng lại đi !
Một giọng nói vang lên, Khuất Bá quay lại đằng sau .
-Là cô ? – Khuất Bá hỏi .
-Là tôi . – Người này trả lời .
Một người phụ nữ, đứng tuổi, nhưng vẫn rất đỗi xinh đẹp với bộ quần áo màu xanh .
Hàn phu nhân .
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...