Thiên Đế Bất Tử


Cổ Trình Thành thờ ơ nhìn mọi người đang kinh hãi, hắn không sợ người khác nghi ngờ.


Có ký ức của Sở Vân Mặc, tu vi lại tương đương, còn có thể bắt chước võ hồn của đối phương, những người này lấy cái gì mà nghi ngờ?

“Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể khống chế được vận mệnh của chính mình, Sở gia luôn coi trọng ta, yêu nghiệt, sao có thể không cuồng!”

Ánh mắt Cổ Trình Thành lóe lên, âm thầm lẩm bẩm.


Diệp Hàm nhìn Cổ Trình Thành, trong mắt tràn đầy hưng phấn, thiếu gia, đã trưởng thành rồi!

“Sở Vân Mặc, ngươi! "

“Câm miệng!"

Dưới chân Cổ Trình Thành dùng lực cực lớn, mặt Thẩm Khách bị giẫm xuống đất, lời nói trong miệng bị cắt đứt.


Sau đó, hắn nhìn về phía đồng môn đang đứng đông đảo xung quanh mình rồi nói: “Các người nói xấu sau lưng ta, ta không nghe thấy cũng không sao.

Nếu có ai nói trước mặt ta, bị ta nghe thấy thì đừng trách ta đánh kẻ ấy răng rơi đầy đất!"

Vừa nói, Cổ Trình Thành lập tức đá Thẩm Khách bay ra xa, tất cả răng trong miệng đều bị đá gãy.


Mọi người kinh ngạc nhìn Cổ Trình Thành khí phách bá đạo, một đám giống như đang ở trong mơ.


Thẩm Khách rơi xuống, trong miệng rỉ máu, nằm rạp trên đất không khỏi đau đớn rên rỉ.



"Ngươi đang rên rỉ mắng ta sao? Thẩm Khách, ngươi rất can đảm!”

Cổ Trình Thành nghe được Thẩm Khách đau đớn rên rỉ, lạnh lùng quát một tiếng, co chân đá một cú.


Bịch!

Thẩm Khách lại bị đá bay lần nữa.


Lần này Thẩm Khách bị đá đến hoàn toàn điên loạn: “Mẹ nó ta nói cái gì, mả cha ngươi!!"

Những người khác không khỏi rụt đầu lại khi nhìn thấy điều này: con mẹ nó vậy cũng được sao?

Cơn đau kịch liệt khiến Thẩm Khách không khỏi rên rỉ đau đớn lần nữa, nhưng ám ảnh việc bị Cổ Trình Thành đánh, hắn ta cố nén cơn đau câm miệng ngay lập tức.


Phốc!

Tiếng xì hơi rất lớn.


"Ngươi còn nói?"

"Không, ta chưa nói, ta không nói gì cả.

.

".


Bịch!

Thẩm Khách lại lần nữa bay lên.


Tâm trạng hôm nay vốn đã rất không tốt, tên này lại tự mình đưa tới cửa, làm sao Cổ Trình Thành có thể nương tay.


Với thân phận của Sở Vân Mặc, hắn có thể dạy cho Thẩm Khách một bài học, nhưng phải khống chế “mức độ của bài học".


Cổ Trình Thành không tiếp tục gây phiền phức cho Thẩm Khách mà tùy ý đảo mắt liếc nhìn những đệ tử khác, với cái nhìn sâu xa.


Sau đó, tiếp tục mang theo đám người Diệp Hàm trở về Sở gia.


Chờ Cổ Trình Thành đi khỏi hẳn, những người khác mới thở phào nhẹ nhõm.


“Vân Mặc sư huynh lúc tàn nhẫn thật đáng sợ".


“Trải qua biến cố lớn, đã không còn là quân tử ôn hòa như trước".


Đạp Vân Tông là một tông môn dựa trên chế độ gia tộc, được kiểm soát bởi sáu gia tộc lớn: Sở gia, Thẩm gia, Lạc gia, Chu gia, Đường gia, Ninh gia


Trong số đó, Sở gia, Đường gia và Chu gia là có thế lực mạnh mẽ nhất, vị trí tông chủ luôn là ba gia tộc yêu nghiệt này cạnh tranh.


Đạp Vân Tông có sáu phong, ba đường, một điện.


Sáu gia tộc lớn mỗi nhà nằm giữ một phong: Thiên phong, Linh phong, Đạo phong, Kiếm phong, Vân phong, Đạp Vân phong.


Ba đường, phân biệt là: Tình Báo Đường, Chấp Pháp Đường, Ngự Thú Đường.


Một điện còn lại là Đạp Vân Điện.


Mỗi đại võ phong đều có truyền thừa riêng, mặc dù bị sáu gia tộc lớn chia nhau khống chế, nhưng cũng không được phép làm xằng làm bậy.


Về ba đường thì không cần phải giải thích quá nhiều.


Nhưng nói về Đạp Vân Điện, thì Đạp Vân Điện có nhiều phân điện, chẳng hạn như Đan điện, Trận điện, và Thần Võ điện nơi tập trung của các yêu nghiệt, v.

v, chính là cốt lõi của Đạp Vân Tông.


Bất kỳ đệ tử nào tiến vào Thần Võ điện, cho dù là gia tộc nào cũng không được tùy ý hạ nhục, đây cũng là quy tắc mà các trưởng lão tối cao của Đạp Vân Tông đưa

ra.


Với ký ức của Sở Vân Mặc, Cổ Trình Thành thoải mái đi tới đỉnh Thiên Phong,

“Mặc nhi!”

Bước vào Sở gia thì có tiếng kêu lo lắng vang lên, sau đó, một người phụ nữ duyên dáng chững chạc vội vàng đi tới.


Không nói một lời liền ôm Cổ Trình Thành vào lòng, mùi thơm nhàn nhạt xộc vào mũi.



Người này chính là mẫu thân của Sở Vân Mặc, Đường Nguyệt Nhu.


Cố nén sự khó chịu của mình, Cổ Trình Thành để Đường Nguyệt Nhu ôm mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Đường Nguyệt Nhu: “Mẫu thân, con không sao".


Mẫu thân, một từ vô cùng xa lạ, đã nhiều năm chưa từng nói qua.


"Không sao? Làm sao có thể không có việc được? Mặc nhi của ta, đừng quan tâm đến cái nhìn của người khác, đừng lo lắng, nương nhất định sẽ tìm ra cách chữa trị Thiên Uy.

Đứa nhỏ ngốc, đều do nương ép con thành thân".


Đường Nguyệt Nhu tự trách mình, đôi mắt dịu dàng tràn đầy đau lòng.


Cảm nhận được ánh mắt này, trong lòng Cổ Trình Thành hơi chua xót: Thì ra tình mẫu tử ấm áp như vậy, nhưng rốt cuộc cũng không thuộc về ta.


“Nương, khi thực lực của con trở nên mạnh mẽ, những điều này sẽ không còn là vấn đề nữa.

Con hơi mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi".


Cổ Trình Thành nói, ánh mắt trìu mến của Đường Nguyệt Nhu khiến hắn cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than.


Làm sao một đứa trẻ bị mẫu thân bỏ rơi có thể bình yên trong hơi ấm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui