Thiên Đế Bất Tử


“Tụ Nguyên viên mãn đánh thắng Trúc Thể sơ kì, trời ơi!”

"Quá mạnh.

Một chiêu đã đánh bại Chu sư huynh”.


"Dù sao cũng là Tụ Nguyên viên mãn 5 năm, sức mạnh của Cổ Trình Thành thực sự không thể lấy ra so với Tụ Nguyên viên mãn bình thường.


Đừng quên, hắn năm đó là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của Đại Tần!”

Cổ Trình Thành nắm chặt cổ của Chu Bằng, khinh thường nói: “Đây là Trúc Thể sơ kì sao?"

Sự khinh thường bộc lộ trong lời nói: “Phế vật!”

5 năm, tu vi không tăng, nhưng hắn chưa từng uổng phí thời gian.


Mọi người nhất thời chưa kịp định thần.


Oành!

Trong chớp mắt, một cỗ hơi thở cường đại từ trong tông môn nhanh chóng đến gần, lập tức bao phủ Cổ Trình Thành.


“Ta muốn xem xem là thứ gì, dám nói con trai của bổn tọa là phế vật”.



Người chưa đến đã nghe thấy tiếng!

Từ nơi sâu thẳm tông môn, có một người nam tử trung niên bay đến.


“Là phó tông chủ!”

Chúng đệ tử giật mình.


Người đến chính là phó tông chủ của Vấn Tiên Tông, Chu Thiên Lễ.


Chân đạp kiếm, đứng tư thế hai tay chắp sau lưng, bạch y trong gió, hiện lên phong phạm của cường giả.


Áp lực đột nhiên ập xuống!

“Bỏ Bằng nhi ra, quỳ xuống nhận sai, ta có thể tha chết cho ngươi!"

Giọng nói uy nghiêm, thách thức.


“Cổ Trình Thành, cha ta đến rồi".


Chu Bằng thấy vậy môi nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh: “Ngươi lấy gì để liều với ta?

Nghe thấy chưa, quỳ xuống!"

Ánh mắt chúng đệ tử hoang mang tập chung lên người Cổ Trình Thành.


Quỳ xuống, hay là chết?

"Hả?

Ngươi muốn bổn tọa nói lần thứ ba sao?"

Cổ Trình Thành im lặng không động đậy, Chu Thiên Lễ đã có chút không kiên nhẫn.


Khí tức vây nhốt Cổ Trình Thành, áp lực to lớn bao phủ, Cổ Trình Thành lập tức không thể cử động.


Người này, thế mà đã là cảnh giới Đạo Hiển!

Sau Trúc Thể là Cương Thể, sau Cương Thể mới là Đạo Hiển.


“Chẳng lẽ, ngươi cho rằng ngươi có năng lực giết Bằng Nhi trước mặt ta sao?"

Chu Thiên Lễ chẳng nói đúng sai.



“Cổ sư huynh, đừng có tranh chấp trong lúc tức giận.

.

".


Mộc Sơ Hàn nhìn thấy thế lo lắng nói.


"Câm miệng!"

Cổ Trình Thành lạnh giọng, sau đó lạnh lùng nhìn Chu Thiên Lễ.


Quỳ xuống có thể sống, nhưng dưới gối nam nhi có vàng, há có thể khinh rẻ.


Là người, chắc chắn có thứ quan trọng hơn sinh mệnh, bắt hắn quỳ còn không bằng chết đi!

Nguyên lực trong cơ thể điên cuồng chuyển động, sức mạnh của sinh mệnh bắt đầu bùng nổ.


“Cổ Trình Thành đang đốt cháy sinh mệnh, với tu vi của hắn, đốt cháy chính là cái chết, hắn điên rồi sao?”

Có người ngạc nhiên.


Ngọn lửa mạnh mẽ đột nhiên hoàn toàn bao phủ Cổ Trình Thành, trong mắt hắn chậm rãi lộ ra vẻ mặt điên cuồng.


Một luồng sức mạnh phát ra, đột nhiên Cổ Trình Thành thoát khỏi hơi thở đang đè ép của Chu Thiên Lễ: “Ta quỳ con mẹ ngươi!"

Giọng nói phát ra, tay trái đột nhiên dùng lực, răng rắc!

Cổ của Chu Bằng theo đó mà gãy.



"Giết rồi!"

Mọi người bất ngờ.


Chu Thiên Lễ lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được, rõ ràng là do Cổ Trình Thành đột nhiên bộc phát sức mạnh khiến ông ta không kịp trở tay.


Theo đó là phẫn nộ: “Ngươi dám giết con ta!

Tìm chết!"

Oành!

Chu Thiên Lễ từ không trung đánh một chưởng, ngực của Cổ Trình Thành lõm vào một cách kì dị, sau đó cả người đột nhiên bay lên, rơi xuống Vân Lạc Nhai cách đó không xa.


Cổ Trình Thành nhìn Chu Bằng từ từ gục ngã và Chu Thiên Lễ đang phát điên, đột nhiên vui vẻ cười lên: “Đến đây, đến đây, ha ha ha, thoải mái không? Thoải mái không? Ha ha ha!"

Giọng nói vang vọng Vân Lạc Nhai, Cổ Trình Thành vô lực rơi xuống.


“Cổ Trình Thành, ngươi giết con ta, một mạng của ngươi, không đủ đền!"

Chu Thiên Lễ hét lên một cách điên cuồng, nhưng Cổ Trình Thành đã rơi xuống vực thẳm!

Vân Lạc Nhai, cao vạn trượng, đừng đừng nói Cổ Trình Thành, ngay cả tông chủ Vấn Tiên Tông rơi xuống thì cũng không thể thoát khỏi cái chết.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận