--Chương 21:
Còn về Lâm Khuynh Thành, sớm đã bị hắn vứt ra sau đầu rồi, đối phương không vội, hắn càng nhàn nhã, hắn muốn xem xem, trong hô lô của Lâm Khuynh Thành bán thuốc gì.
Lâm Khuynh Thành im lắng đứng ở trước cửa phòng của Cổ Trình Thành, nhìn qua rèm cửa, nhìn thấy Cổ Trình Thành đang nỗ lực tu hành, dưới mạng che mặt, gương mặt kiều diễm khuynh quốc khuynh thành lại có chút thấp thỏm.
“Rốt cuộc ngươi có phải hắn hay không? Hoặc là, tất cả chỉ là trùng hợp.
Nếu ngươi là hắn thì tốt biết bao".
Lâm Khuynh Thành từ từ nắm chặt hai tay, trong đầu xuất hiện bộ dáng non nớt mà kinh ngạc của thiếu niên!.
!
Đạp Vân Tông, đại điện của Thần Vũ điện.
Trong số đệ tử của Thần vũ điện, đâu đâu cũng là yêu nghiệt tư chất hạng nhất.
Chỉ có đệ tử dưới 12 tuổi bước vào Trúc Thể hậu kì mới có thể gia nhập Thần Vũ điện.
Như là ba người ca ca của Sở Vân Mặc, thiếu tộc chủ của gia tộc khác, họ đều là đệ tử yêu nghiệt của Thần Vũ điện, tu vi Sở Vân Mặc chỉ là Trúc Thể trung kì, chưa thể xin gia nhập Thần Vũ điện.
Không có bất kì gia tộc tông môn nào có thể áp đảo được đệ tử của Thần Vũ điện, hơn nữa, đệ tử Thần Vũ điện có rất nhiều quyền lợi.
Đó là những quy định mà Thái Thượng trưởng lão của tông môn đặt ra!
Đồng thời, muốn trở thành thiếu tộc trưởng của Sở gia, bắt buộc phải là đệ tử của Thần Vũ điện, chỉ trong thời gian 1 tháng, tu vi của Cổ Trình Thành bắt buộc phải thăng cấp lên Trúc Thể hậu kì.
“Sở Vân Mặc, lăn ra đây!”
Một giọng nói to vang tận mây xanh.
Lâm Khuynh Thành giật mình.
Trận pháp truyền âm, âm thanh truyền khắp tông môn, chỉ có đệ tử của Thần Vũ điện mới có tư cách thực hiện.
Chỉ là thân phận của Sở Vân Mặc là gì, cho dù là đệ tử của Thần Vũ điện cũng không thể không nể mặt thể diện của Sở gia mà trực tiếp khiêu khích Sở Vân Mặc chứ?
Trừ phi!.
Lâm Khuynh Thành nhíu mày, đừng xem đây là tiếng gầm nhỏ nhoi, những đồ vật bị liên lụy chắc không hề ít.
Cổ Trình Thành bình tĩnh mở hai mắt, từ trong tu vi định thần lại, sau đó đứng lên đi ra khỏi phòng.
Kẽo kẹt!
Cửa phòng mở ra, đối mặt với Lâm Khuynh Thành.
“Lâm sư muội đây là?”
“Không có việc gì để làm, muốn tìm sư huynh dẫn ta đi dạo lại phát hiện sư huynh đang bế quan, không nỡ làm phiền".
Lâm Khuynh Thành tùy tiện tìm một lí do thoái thác.
“Nếu đã như vậy, bây giờ chúng ta ra ngoài đi dạo một lát nhé".
Cổ Trình Thành bèn nói.
"Bây giờ?'
Lâm Khuynh Thành ngơ ngác, Sở Vân Mặc này cũng khá gan dạ và sáng suốt đấy.
"Sở Vân Mặc, động vào người của Thẩm gia ta liền như rùa rụt cổ sao? Ngươi chính là thiên uy, là một tên phế nhân, đến đây, Thẩm Từ ta đợi ngươi ra đây đánh ta đến răng rơi đầy đất ở dưới chân núi Thân Phong.
Thiên uy chính là thiên uy, ha ha, nếu ngươi không phải con chính thất của Sở gia, loại như ngươi thích hợp nhất là ở thanh lâu, ta chắc chắn sẽ có rất nhiều đàn ông hứng thú với ngươi”.
Thẩm Từ nói tiếp
Lời nói này, thực sự là sỉ nhục to lớn, nếu như Cổ Trình Thành không đi ứng chiến, ắt hẳn sẽ trở thành trò cười của Đạp Vân Tông.
"Ha ha, xem ra mấy người yêu nghiệt Sở gia đã không nhịn nổi rồi”.
Cổ Trình Thành cười lạnh nói, không có sự ủng hộ của Sở gia, Thẩm Từ Thẩm gia làm sao dám sỉ nhục hắn như vậy?
Thẩm Từ, thực sự không dám đắc tội chết với Sở gia.
Khi quyết định tranh giành vị trí thiếu tộc trưởng, Sở Vân Mặc ở trong mắt 3 người khác, không đủ đẳng cấp, nhưng lại hạ thấp đẳng cấp của bọn họ.
Mang theo Lâm Khuynh Thành rời khỏi nơi ở, trên đường đi có rất nhiều đệ tử nhìn về phía Lâm Khuynh Thành.
Mặc dù những ngày này Cổ Trình Thành không ra khỏi cửa, nhưng tin tức Lâm Khuynh Thành lựa chọn liên hôn với Sở Vân Mặc đã được truyền đi rộng rãi.
Không có gì ngạc nhiên khi yêu nghiệt của Chu gia là Chu Đồng và ba thiên tài của Sở gia đều vì điều này mà phải chịu rất nhiều nghi ngờ.
“Chỉ xét về ngoại hình thôi, thì Sở Vân Mặc quả thực rất ưu tú".
"Ha ha, trông đẹp thì có ích lợi gì? Trong thế giới tu hành, thực lực mới là gốc rễ".
“Dáng người của Lâm sư muội rất tốt, đáng tiếc lại đeo mạng che mặt, không biết dung mạo thật của nàng đẹp nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào".
Trên đường đi, rất nhiều đệ tử không nhịn được mà bàn tán sôi nổi.
Tuy nhiên không ai dám nói về chuyện thiên uy của Sở Vân Mặc, điều này chứng tỏ việc Cổ Trình Thành đánh Thẩm Khách có ảnh hưởng khá lớn.
Tuy nhiên, nếu hôm nay Cổ Trình Thành bị Thẩm Từ trừng phạt, vậy chuyện sau đó sẽ khó mà nói.
Đi xuống Thiên Phong, trước con đường dài, một bóng người cường tráng chậm rãi xuất hiện.
Người này thân cao tám thước, khiêng một cây kích khổng lồ, đứng ở giao lộ đường Thiên Phong, giống như một vị chiến thần.
Cùng là đệ tử của Thẩm gia, nhưng Thẩm Từ và Thẩm Khách có ngoại hình và vóc dáng khác nhau như trời với đất, Thẩm Từ rõ ràng là một cường giả luyện thể.
"Ha ha, lá gan của ngươi cũng không nhỏ, thật sự dám tới".
Thẩm Từ nhìn Cổ Trình Thành đang bình tĩnh đi xuống, trong mắt hiện lên một tia hung ác.
Đệ đệ của hắn ta là Thẩm Khách bị Cổ Trình Thành sỉ nhục trước mặt mọi người, chuyện này không chỉ là nỗi xấu hổ của Thẩm Khách mà còn là nỗi xấu hổ của cả Thẩm gia.
Hôm nay, hắn ta muốn tìm lại sự công bằng cho đệ đệ của mình.
"Có gì mà không dám?"
Cổ Trình Thành nghe vậy không tỏ ý kiến, tay phải ngoắc một cái, một cây trường thương dày nặng màu bạc xuất hiện trong tay hắn.
Sau đó, Cổ Trình Thành trực tiếp đi đến chỗ Thẩm Từ: “Thẩm Từ, ngươi truyền âm cho cả tông môn, còn nói lời xúc phạm ta quá đáng, hôm nay nếu Sở Vân Mặc ta thắng, ngươi phải quỳ xuống dập đầu ba cái, nếu ta thua, ta sẽ quỳ
xuống nhận lỗi, có dám không?"
"Ha ha, thật thú vị, trận này ta đồng ý, ngươi có bản lĩnh thì khiến cho ta quỳ xuống đi, đồ nam không ra nam nữ không ra nữ!"
Thẩm Từ nghe được lời này lập tức cười khẩy, ngay sau đó hắn cong chân bật lên, kèm theo một tiếng nổ lớn, thân hình cường tráng của Thẩm Từ giống như một con bò đực lao tới, đâm hướng Cổ Trình Thành một cách tàn nhẫn.
"Đi chết đi!"
Gầm lên một tiếng, gân tay trên tay phải của Thẩm Từ lộ ra, sau đó cây kích khiêng trên người hắn vẽ ra một tia sáng, đâm mạnh về phía Cổ Trình Thành.
Keng!
Cổ Trình Thành hung hăng giơ cây trường thương trong tay lên, trong nháy mắt chặn được cây kích, một cách dễ dàng.
“Chỉ vậy thôi sao?"
Khóe miệng Cổ Trình Thành giơ lên một đường cong giễu cợt, sau đó sức mạnh của hai mươi con hổ bộc phát trong nháy mắt: “Cút!”
Sắc mặt Thẩm Từ đột nhiên thay đổi, hắn ta cảm giác được một cỗ lực lượng không thể ngăn cản từ trên kích phát ra, cả người không khỏi nhanh chóng lui về phía sau.
Cổ Trình Thành xoay trường thương trong tay, nhảy lên, đập mạnh một cú từ trên xuống dưới về phía Thẩm Từ đang rút lui.
Lúc này Thẩm Từ không còn chút khinh thường nào nữa, cưỡng ép ngăn cản lực dội ngược ra.
Võ hồn, Bá Hồn Hổ!
Gầm!
Một con hồn hổ sọc vàng khổng lồ xuất hiện, sau đó, cây kích trong tay Thẩm Từ đều bị bao phủ bởi những sọc hổ.
Một cỗ lực lượng mạnh mẽ bộc phát, Thẩm Từ ổn định thân thể, rống lên như hổ, vung cây kích như cuồng long vẫy đuôi, đánh thẳng vào trường thương của Cổ Trình Thành.
“Võ hồn cực phẩm Bá Hồn Hổ, một khi được kích hoạt, có thể tăng sức mạnh của tu sĩ lên 30%.
Thẩm Từ vốn là thể tu, nhưng Sở Vân Mặc lại có ý định đối đầu trực diện với Thẩm Từ, đúng là ngu không ai bằng".
Mọi người đều biết rằng pháp tu đánh thể tu dựa vào sức mạnh của các nguyên tố và võ kỹ huyền diệu, nhưng chưa bao giờ thấy pháp tu dám đối đầu trực diện với thể tu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...