Phòng Huyền Linh bấy giờ thầm thấy không ổn, tự nghĩ trong
lúc nhất thời không cảnh giác mắc phải gian kế của tên tiểu tử này. Khi ông ta
sơ ý nhắm mắt lại, vạn lần không thể ngờ Giang Phong có thể sử ra trò này. Lại
nhớ đến điều kiện mình đã hứa bất giác họ Phòng toát hết mồ hôi, bằng vào thân
phận và địa vị của Đệ nhất khoái đao không thể nói lời lại nuốt lời được, giờ
chỉ trách bản thân quá khinh địch, nhất thời Phòng Huyền Linh trầm ngâm không
nói gì.
Hành động của Giang Phong nằm ngoài suy nghĩ của mọi người.
Bấy giờ Trác Nhượng trố mắt, lại nghe được mấy lời Giang Phong thì kêu lên:
“Đúng là chưa có chiêu thức nào hết. Như vậy không phải là mười chiêu rồi!”
Cùng với gã ta, nhất loạt mọi người trong Thanh Minh Các
cùng ồ lên, lao xao một hồi. Tất cả cùng chờ xem Phòng Huyền Linh xử trí ra
sao. Đến ngay Vương Niệm Tịch cũng rất băn khoăn, không biết Phòng Huyền Linh sẽ
làm gì tiếp theo. Chỉ là lúc này họ Vương thầm nghĩ đến cảnh “Thiên hạ đệ nhất
khoái đao” sẽ phải cung kính dập đầu gọi một tiểu tử mấy tiếng đại ca, bất giác
không nhịn được vô ý cười rộ lên.
Nụ cười của Vương Niệm Tịch càng làm cho Phòng Huyền Linh
thêm lo lắng, ông ta ngẩn người ra: “Rõ ràng là không thể nói rồi lại nuốt lời
được, song nếu phải gọi tên tiểu tử này mấy tiếng đại ca cũng mất mặt hết sức.
Ai ai trong Thanh Minh Các cũng chứng kiến hết rồi, người đông thế này không thể
sát nhân diệt khẩu hết được. Huống chi còn gã quái vật họ Vương ở đây nữa. Hừ
thật là...” Ông ta vừa nghĩ vừa ngàn lần trách bản thân chủ quan.
Mạnh Phi lúc này cũng không nhịn được, khẽ cười hài lòng:
“Hà hà, như vậy chân chính Phong nhi thắng rồi!”
Giang Phong nghe thúc thúc mình nói vậy bất giác mỉm cười với
Mạnh Phi, đắc ý kêu lên: “Sao! Ông thua cuộc rồi. Gọi ta ba tiếng đại ca đi chứ!”
Hắn nói xong cười vang lên không ngớt.
Nào ngờ đâu khi Phòng Huyền Linh nhìn sang thái độ thân thiết
của hai người Giang Phong – Mạnh Phi bất giác sực nghĩ ra điều gì, đến đây ông
ta đắc chí cười lớn: “Ngươi bảo vừa rồi là ta thắng hay ta thua. Ngươi nói thắng
thì là ta thắng, nói thua thì là ta thua.”
Vừa nói xong ông ta nhanh như một ánh chớp lướt lại phía
Giang Phong. Trông thấy thế Giang Phong hốt hoảng kêu: “Không phải ông nuốt lời
đấy chứ. Ông…ông muốn làm gì đây, muốn ra tay với ta sao?”
Lại nói về phần Vương Niệm Tịch, lúc này nhất cử nhất động của
họ Phòng đều nằm trong ánh mắt của ông ta. Bấy giờ thấy Phòng Huyền Linh như có
ý ra tay với Giang Phong thì giật mình, không dám chậm trễ lướt mình tới toan
ngăn cản. Tất nhiên Tịnh Minh giáo chủ cũng chẳng có hảo ý gì với Giang Phong,
thực tâm là ông ta chỉ muốn Phòng Huyền Linh chịu một phen mất mặt cho bõ ghét.
Tuy nhiên do Vương Niệm Tịch đứng hơi xa nên rốt cục không kịp
ra tay ngăn cản. Bây giờ khi Đệ nhất khoái đao vừa dứt lời thì Giang Phong đã
thấy Phòng Huyền Linh đã đến bên cạnh mình, bất giác không kìm được vội vàng
lùi lại. Nào ngờ mục tiêu của ông ta không phải là Giang Phong mà chính là Trần
Mạnh Phi. Hơn nữa Mạnh Phi cứ ngỡ ông ta nhất thời quá xấu hổ mà toan ra tay với
Giang Phong, thế nên liền liều chết nhảy ra cản đường. Dường như chỉ chờ có thế,
Phòng Huyền Linh đảo người, xoay cổ tay nhanh như chớp. Chẳng biết làm cách nào
ông ta đã nắm lấy cổ của Mạnh Phi. Ngay lúc đó Mạnh Phi cảm giác cả người tê rần,
không có chút sức lực nào.
Thì ra lúc này Trần Mạnh Phi đã bị ông ta khống chế rồi. Tới
đây Phòng Huyền Linh nhìn Giang Phong, vẻ mặt cố tỏ ra lạnh lung song không che
được chút đắc ý: “Ta có lý nào lại đi ra tay với ngươi. Càng không bao giờ lại
đi nuốt lời hứa. Chẳng qua là ta không nhớ mình đã dùng bao nhiêu chiêu nên
không biết ta thắng hay thua thôi!” Nói xong họ Phòng nhìn Giang Phong cười nhạt.
Giang Phong lúc này đã hiểu ra thủ đoạn của ông ta, buồn rầu
khẽ nói: “Ông thả thúc thúc ta xuống. Có gì từ từ nói chuyện!”
Nào ngờ họ Phòng nghe vậy chỉ cười, bàn tay vẫn không dời khỏi
yết hầu của Trần Mạnh Phi: “Ngươi vẫn chưa trả lời cho ta biết. Vừa rồi ta đã
dùng bao nhiêu chiêu vậy?”
Ở xung quanh có mấy người lao xao: “Thủ đoạn như vậy thật
quá đê hèn!” Nào ngờ vừa thấy ông ta đưa ánh mắt liếc một vòng,nhất thời cả
Thanh Minh Các im bặt. Bấy giờ đến ngay cả Vương Niệm Tịch cũng cất giọng nhàn
nhạt: “Thật không ngờ ngay cả người có bản sự và bối phận như Phòng huynh đây
cũng sử ra cái thủ đoạn này.” – Trong ngữ điệu của vị Giáo chủ cao cao tại thượng
họ Vương cũng ra chiều xem thường.
Phải biết rằng Vương Niệm Tịch tuy là giáo chủ tà giáo song
bản tính cao ngạo, thân là nhất đại tôn sư một phái nên ông ta vô cùng xem trọng
danh dự và thể diện bản thân. Điều này họ Vương đã được kế thừa hoàn toàn từ phụ
thân mình. Nhớ năm xưa tuy Vương Lực Hoành phải chịu thất bại tủi hổ dưới tay
Hàn Phi Tử song thâm tâm ông ta cũng có chút khâm phục, chỉ có điều do bản tính
quá cao ngạo nên thất bại đó không thể tiêu hóa được, dần dần kết thành tâm bệnh
khiến ông ta mất đi tính mạng.
Nói về phần Giang Phong, bấy giờ hắn hiểu ra được tình hình
thì buồn rầu vô hạn. Hắn cũng thầm biết tính mạng của thúc thúc mình hoàn toàn
phụ thuộc vào quyết định của bản thân. Tới đây thở dài một hơi, hắn khẽ cất giọng
rầu rầu: “Ừm! Vừa nãy ông dùng đúng mười chiêu đánh ngã ta.”
Chỉ chờ nghe Giang Phong nói câu này, Phòng Huyền Linh ngửa
mặt cười vang: “Mười chiêu. Hà hà hà, đúng mười chiêu không hơn không kém. Như
vậy tiểu tử ngươi nói đi: Ta thắng hay thua vậy?”
Giang Phong buồn bã: “Ông thắng rồi. Hãy thả thúc thúc ta
đi. Ta chấp nhận đề nghị của ông!” Hắn nói đến đây nhìn Mạnh Phi ứa nước mắt.
Phòng Huyền Linh nghe chính miệng Giang Phong xác nhận, tới
đây đắc ý cười vang: “Ta thắng rồi... ta thắng rồi.” Nói xong đưa mắt quét một
vong, lại thấy Vương Niệm Tịch đang nhìn mình cười khẩy thì cảm thấy có chút xấu
hổ, bởi thế cố vớt vát: “Vương huynh, sự thực thì Phòng mỗ cũng chỉ muốn giúp
Vương huynh khám phá chút bí mật nho nhỏ này!”
Ông ta dứt lời thả tay ra khỏi cổ Mạnh Phi, đoạn quay sang
phía Giang Phong cười gằn: “Tiểu tử ngươi nhớ lời mình nói chưa. Hừ! Bộ pháp
này có nguồn gốc từ đâu, nếu ta cảm thấy có chút gì bất hợp lý thì cẩn thận cái
mạng của hai chú cháu ngươi đấy.”
Giang Phong nghe thế bèn cười, nói: “Được rồi! Ta đáp ứng
mà, chỉ có điều ông lập thệ không được gây khó dễ cho mấy người chúng ta nữa.
Được vậy ta sẽ nói hết cho ông biết. Quyết không có nửa lời gian dối!”
Phòng Huyền Linh nghe hắn khẳng định chắc chắn vậy, ông ta gật
gù: “Hừ... ta cần gì mấy cái tiểu mạng bọn ngươi chứ. Được! Chỉ cần những lời
ngươi nói không có nửa lời gian dối, ta quyết sẽ không đụng chạm gì đến mấy người
các ngươi nữa. Tiểu tử! Ngươi nói đi, bộ pháp này tên là gì, nó bắt nguồn từ
đâu.”
Thì ra chỉ là vừa rồi, vô tình thấy Giang Phong và Tề Lâm
quá chiêu với nhau, ông ta quan sát thấy bộ pháp di chuyển của Giang Phong vô
cùng quái dị, lại có chút gì đấy giống với bộ pháp Bác cập vi bộ của Hàn Vũ khi
xưa, nhất thời nổi lòng hiếu kì. Vừa rồi khi trông thấy Vương Niệm Tịch toan ra
tay giết Giang Phong, ông ta hiện thân cật lực tìm mọi cách ngăn cản. Đây hoàn
toàn chẳng phải là từ lòng tốt gì, chỉ cũng bởi ông ta muốn biết được điều mình
đang băn khoăn thắc mắc.
Nào ngờ vừa nghe họ Phòng nhận lời đáp ứng, Giang Phong nở một
nụ cười ranh mãnh. Nhìn thấy vậy, không hiểu sao Phòng Huyền Linh có chút cảm
giác bất an, chẳng hiểu tiểu tử này còn giở ra được trò gì mới nữa đây. Song thầm
nghĩ: “Hà...xem chừng tên nhóc này không sợ trời, ko sợ đất thế nhưng rất biết
quan tâm đến thúc thúc của nó. Tiểu tử này có gan bằng trời cũng không dám nói
dối đâu. Hừ! Nó phải biết là nó mà có chút gian dối, thúc thúc của nó sẽ đi đời
nhà ma ngay.”
Giang Phong đảo qua một lượt suy nghĩ trong đầu: “Vốn dĩ người
này tà tà chính chính, lúc thế này lúc thế kia. Chân chính mà nói thì Trần thúc
cũng không biết được vị vô danh tiền bối kia năm xưa là ai. Có mang chuyện đó
nói ra thì chưa chắc ông ta đã tin. Suy đi tính lại đành phải liều một phen vậy,
song lần này ko thể để ông ta mất thể diện trước mặt người khác được.” Hắn nghĩ
đã thông suốt, nghe Phòng Huyền Linh nói xong, Giang Phong cất giọng rầu rầu:
“Được! Ông và ta đi đến chỗ kia, chuyện này rất là bí mật không thể để cho người
khác biết được.”
Phòng Huyền Linh nghe xong liền cười nhạt: “Bất tất phải đi
đâu xa!”
Nói đến đây, bất chợt ông ta cao giọng: “Phòng mỗ thỉnh cầu
các vị trong Thanh Minh Các ra hồ Trí Uyển thưởng trăng.”
Ông ta quán chú nội lực vào thanh âm, khiến nó vang khắp
phòng, nhiều kẻ yếu bóng via cảm giác như có tiếng pháo nổ bên tai nhất thời vô
cùng kinh hãi, lại thầm biết bản lĩnh của người này nên không một ai dám kêu ca
gì. Chân chính tất cả mọi người, kể cả chưởng quầy và tiểu nhị cũng nhất loạt bỏ
hết ra ngoài. Trác Nhượng nghe ông ta nói thế thì có chút run run, đang định
lên tiếng hỏi xem mình có cần phải ra không, song bất chợt nhớ đến chuyện ngày
xưa nhất thời có thêm đôi phần dũng khí. Phòng Huyền Linh thấy vậy cũng chỉ hừ
nhẹ, dường như không mấy quan tâm đến chuyện đi hay ở của họ Trác. Tầng hai
Thanh Minh Các vào lúc này chỉ còn lại mấy người Mạnh Phi, Giang Phong và Trác
Nhượng, lại còn có cả Vương Niệm Tịch đang ung dung ngồi uống trà ở phía cửa sổ.
Được một lúc, thấy mọi ngươi đi ra ngoài gần hết, Phòng Huyền
Linh cất tiếng hỏi Giang Phong: “Được rồi! Tiểu từ ngươi cứ lần lượt mang tất cả
những chuyện có liên quan đến bộ pháp này nói ra một lượt. Ta đang cung kính lắng
nghe đây.”
Giang Phong thì cười: “Được rồi! Ông lập thệ đi, ta chưa nói
hết ông nhất thiết không được ra tay. Hơn nữa người nào nói mà không giữ lời hứa
là quân rùa đen khốn kiếp nhé.”
Phòng Huyền Linh nghe thế cười nhạt: “Được! Ta ưng thuận điều
này. Tiểu tử- bắt đầu ngay thôi.”
Mạnh Phi ko biết làm thế nào, lại xem thái độ và cử chỉ của
Giang Phong nên chỉ đứng im xem cậu bé định nói gì, chỉ thấy Giang Phong cười hề
hề: “Bộ pháp này có tên là Thiên đạo lưỡng nghi chính phản thập toàn kì mĩ bộ
pháp. Vốn nó...”
Vừa nói đến đây bỗng nghe bốp một cái, chiếc bàn trước mặt
như bị một chiếc búa giáng mạnh vào vỡ thành mấy miếng, thậm chí không hiểu
Phòng Huyền Linh ra tay kiểu gì còn có bột gỗ vương vãi quanh nền. Chỉ thấy ông
ta cười gằn: “Tiểu tử! Ngươi có biết nếu ngươi điêu toa phét lác, hậu quả sẽ
như thế nào không.”
Giang Phong thấy vậy rùng mình, thầm nghĩ bản lĩnh người này
còn ghê gớm hơn cả hình dung, nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ thì đã ra tay dằn mặt.
Tuy nhiên cũng không vì thế mà hắn e ngại, chỉ ung dung cười nói: “Tất nhiên là
ta biết nếu ta có nửa lời gian dối với ông sẽ chuốc lấy thảm sự. Song mà...”
Hắn nói đến đây cười gian manh: “Ông cứ để ta nói hết, lát
sau binh phẩm, phán xét cũng chưa muộn cơ cơ mà.”
Phòng Huyền Linh nghe vậy thì cười vang: “Được... được! Vốn
dĩ cái tên cũng không quan trọng lắm, cứ cho nó tên là thế đi. Được rồi tiểu tử,
ngươi nói ta xem ngươi học được bộ pháp này của ai vậy. Có phải là từ thúc thúc
ngươi không?”
Giang Phong nghe lão ta hỏi vậy thì nhạt giọng: “Hà... có lý
đâu nhất thiết phải học từ người khác. Bộ pháp này là do ta tự sáng tạo ra!”- Hắn
nói xong cười đắc chí.
Phòng Huyền Linh nghe thế thì quát to: “Nói bậy! Hừ, tiểu tử
ngươi còn định bỡn cợt ta chăng. Bộ pháp đó ảo diệu tinh tế như thế… Nhân vừa rồi
chính mắt ta trông thấy tên cụt tay kia ra mặt chỉ điểm cho ngươi. Như vậy mà
cũng dám nói là tự mình sáng tạo ra ư. Tiểu tử! Cái lưỡi của ngươi xem ra đang
uốn nhiều quá đấy!”
Giang Phong nghe đến đây biểu tình vẫn không lấy gì làm e ngại,
cười hi hi: “Xem ra ông không hiểu gì rồi. Ta đặt tên nó là Thiên đạo lưỡng
nghi chính phản thập toàn kì mĩ thân pháp vốn là có cái đạo lý của nó, vạn vật
trong tự nhiên đều nhất loạt không ngừng vận động và biến hóa, cái này chính là
thiên đạo. Thúc thúc ta vốn là người thông minh hiểu biết, ngộ tính cao hơn ta
dĩ nhiên chỉ mới trông cũng ngay lập tức hiểu ra, như vậy dĩ nhiên thừa sức lên
mặt chỉ điểm. Hừ... tính ra chân chính những kẻ óc bã đậu mới không nhận ra được
điều này thôi.”
Phòng Huyền Linh nghe hắn chửi xéo mình thì biến sắc: “Khốn
kiếp. Ngươi đủ gan chửi ta là óc bã đậu sao.” Song vỗn dĩ lão ta định lực cao
cường, nhớ ra mình chấp nhận để cho Giang Phong nói hết bèn chỉ cười nhạt: “Hừ
óc bã đậu... óc bã đậu. Được. Vậy ta hỏi ngươi cái gì là Thái dương với thiếu
âm, cái nào là Ly với Tốn.”
Giang Phong chỉ cười: “Vốn dĩ điều này hết sức đơn giản.
Thái dương vốn dĩ là con dê sung sức, thiếu âm tức là thuần âm yếu đuối. Một
con dê đực sung sức song gặp phải con dê cái yếu ốm bạc nhược thì tất nhiên sẽ
Ly, song chung qui dẫu sao cũng chân chính âm dương hòa hợp thì sẽ là tốn. Cái đạo
lý này vốn cũng là thiên đạo, nó đơn giản hết sức mà.”
Phòng Huyền Linh nghe nói vậy thì tức giận vô cùng, song xưa
nay cũng tính là người rất kiên nhẫn, lão ta nghe Giang Phong bô lô ba la một hồi
mà chưa phát tác, chỉ cất tiếng âm trầm: “Rồi! Cứ cho là cái điều này không phải
là nhảm nhí đi. Ngươi từ đâu mà ngộ ra được cái Thiên đạo chết dẫm này.”
Giang Phong lúc này cười vang: “Được rồi! Để ta nói cho ông
nghe. Cách đây mấy hôm, ta có đi ngang qua Đăng Châu, thấy có một con lừa đực
chở chủ nhân của nó. Nào ngờ khi vừa trông thấy bóng một con lừa cái, con lừa
này đã mất hết tự chủ, hí vang liên hồi, sau đó liên tục nhảy ngược lên tìm
cách hất ngã người ngồi trên lưng xuống đất. Ta hiếu kì đứng xem thì thấy con lừa
trong nỗ lực hất ngã người ngồi trên lưng nó đã di chuyển theo một bộ pháp hết
sức quái dị. Cuối cùng căn cứ vào dấu chân của nó đã ngộ ra được bộ pháp này.
Phòng Huyền Linh nghe đến đây ngẩn người ra, thần sắc biến đổi
liên tục, cuối cùng mặt tím lại, ông ta đã hiểu ra: Giang Phong đang ám chỉ
mình chính là con lừa kia. Rõ ràng ý thằng tiểu tử này là muốn mắng mình khi thấy
ả nha đầu áo xanh xinh đẹp liền không kiểm soát được bản thân, tìm cách xô ngã
Giang Phong, song thất bại. Xưa nay tính cách của Phòng Huyền Linh nổi tiếng
quái dị, chỉ cần bản thân ông ta thích là sẽ ra tay, đồng thời ông ta còn rất
hay châm chọc lường gạt người khác. Song lần này chân chính ba lần bẩy lượt bị
Giang Phong xỏ xiên, lúc này không còn muốn nghe gì nữa. Ông ta chỉ cười nhạt:
“Hừ... Rõ ràng toàn là điều nhảm nhí.” Rõ ràng ông ta đã động nộ, sát khí ngút
trời.
Trác Nhượng trông thấy biểu tình gương mặt của Phòng Huyền
Linh tức thời rét run, không hiểu sao hai hàm răng không tự chủ được va vào
nhau lập cập. Mạnh Phi thì run run, do quá lo lắng cho Giang Phong mà không kể
sĩ diện, chẳng còn nhận ra được hào khí của Truy phong Hồ Điệp năm xưa nữa:
“Phòng tiền bối, sự việc vốn không phải vậy. Để vãn bối nói cho người nghe chân
chính sự việc.”
Phòng Huyền Linh cười ha hả: “Tiểu tử, ngươi còn chối cãi được
nữa không. Rõ ràng là toàn điều nhảm nhí mà. Hừ... ngươi nói gì ngươi còn nhớ
chứ. Trước khi chết còn gì để nói nữa không?”
Giang Phong thấy vậy thì hốt hoảng, thầm toát mồ hôi vì đã
đùa dai, lỡ chưa kịp thanh minh mà ông ta ra tay với Trần thúc thì thật là ngàn
lần ân hận: “Được rồi! Ông không được vọng động nghe ta nói này.”
Hắn nói đến đây đã bớt hẳn đi giọng điệu đùa cợt thường thấy:
“Ông nói đúng! Đúng là căn bản vừa rồi tất cả chỉ là nhảm nhí. Đúng rồi tất cả
nhảm nhí hết, chỉ có điều...”
Hắn nói đến đây, ngừng lại một chút rồi nhìn ông ta cười,
ung dung nói: “Ban đầu ta và ông thống nhất thế nào. Ông còn nhớ chứ?”
Phòng Huyền Linh nghe đến đây cười sặc sụa: “Sao lại không
nhớ chứ! Hà hà tiểu tử ngươi bị điên rồi. Rõ ràng là ta và ngươi đã thống nhất:
ngươi mà có nửa lời gian dối thì không thể trách ta tàn nhẫn được.”
Ông ta vừa nói xong thầm vụt qua trong đầu cái gì đó không ổn.
Chưa kịp đình hình ra đó là điều gì thì lại nghe Giang Phong nói liền: “Đúng!
Căn bản chân chính không chỉ một lần mà là ba lần ta đã nhắc đi nhắc lại câu
này.”
Triệu Giang Phong nói tới đây cười đắc ý, rành mạch rõ rừng
tiếng một: “Nếu ta có nửa lời gian dối tuyệt đối để cho ông mặc sức xử trí.
Song mà....”- Đoạn hắn mỉm cười: “Rõ ràng vừa rồi là toàn những điều nhảm nhí,
nhưng đó là một điều, hai điều, năm điều hay... hay là nửa điều nhảm nhí đấy,
hà hà, như vậy là tất cả bao nhiêu lời gian dối đó có tính là nửa lời gian dối
được không? Ta nghĩ không thông. Ông tính giùm ta đi…”
Phòng Huyền Linh ngẩn người: “Toàn những điều nhảm nhí, toàn
những điều nhảm nhí. Hừ nửa lời gian dối... nửa lời gian dối…” Ông ta nghĩ đến
đây đã hoàn toàn minh bạch: “Tiểu tử kia khẳng định y từ đầu đến cuối nói toàn
những điều nhảm nhí, song mà rõ ràng đó không phải là nửa lời gian dối. Hừ, đã
là lời gian dối làm sao có nửa chứ. Thảo nào ngay từ đầu tên oắt này ba lần bảy
lượt nhắc đi nhắc lại mấy từ nửa lời gian dối.”
Họ Phòng nghĩ đến đây vô cùng bực tức, song chung qui dẫu biết
Giang Phong cưỡng từ đoạt lý, ông ta không biết phản bác thế nào. Gương mặt
Phòng Huyền Linh biến sắc liên tục, trong lòng căm hận tên tiểu tử trước mặt vô
cùng, tuy nhiên một người địa vị cao cao tại thượng như ông ta đã lập thệ mà
không giữ lấy lời được hay sao. Lần này đã thề độc, căn bản không thể ra tay sát
nhân diệt khẩu được.
Giang Phong thấy biểu tình gương mặt của ông ta như thế liền
biết tình thế rất là nguy hiểm. Về phần Mạnh Phi và Trác Nhượng ở ngoài thầm
nghĩ lời vừa rồi của Giang Phong cũng có vài phần đạo lý, song cũng không thể
đoán trước được người này sẽ xử sự thế nào, trong lòng rất hồi hộp chờ xem biểu
hiện của Phòng Huyền Linh.
Qua một khắc, bất chợt cả ba nghe ông ta cười vang: “Được!
Được! Được lắm! Tiểu tử nhà ngươi thật vô cùng giảo hoạt. Được, không thể nói
điều này là không có chút đạo lý nào. Được rồi! Xem như hôm nay ta buông tha
cho ba người các ngươi một lần vậy.”
Cả ba người Giang Phong, Mạnh Phi, Trác Nhượng nghe ông ta
nói xong liền thở phào một cái, lúc này thì chân chính mới tạm gọi là thoát khỏi
nguy hiểm. Lại nghe ông ta hỏi tiếp: “Được! Ta giờ cũng chẳng có hứng thú quan
tâm đến bộ pháp chết tiệt kia nữa. Tiểu tử! Ngươi xưng hô như thế nào vậy?”
Nghe ông ta hỏi vậy, thoáng suy nghĩ một chút sau đó Giang
Phong trả lời: “Ta họ Triệu, tên gọi Giang Phong.”
Phòng Huyền Linh nghe xong câu này ngửa mặt cười lớn, vừa cười
vừa liếc về phía Vương Niệm Tịch đầy ẩn ý: “Ta nhỡ kĩ cái tên này rồi. Ha ha..”
Ông ta nói đến đây nhún chân, theo hướng cửa sổ phi thân mất dạng.
Về phần Vương Niệm Tịch, sau khi Phòng Huyền Linh đi khỏi
cũng ngẩn ngơ một lát đoạn thở dài một hơi, dường như cũng không quá xem trọng
chuyện này nữa. Bởi thế chỉ lat sau đó ông ta chậm rãi rời khỏi Thanh Minh Các.
Cho đến lúc này, khi cả Vương Niệm Tịch lẫn Phòng Huyền Linh
đã mất dạng, Trác Nhượng mới dám thở mạnh: “Triệu thiếu hiệp! Thiếu hiệp quả thật
gan to bằng trời, song mà bản lĩnh cũng không nhỏ. Hà... vừa rồi thật quả là
nguy hiểm hết sức.” Vừa giơ ngón tay cái ra vẻ tán thưởng Triệu Giang Phong, kế
đó gã quay sang hỏi Trần Mạnh Phi: “Thứ cho tiểu nhân nhiễu sự, dám hỏi Trần đại
hiệp rằng gã áo trắng vừa rồi là ai mà bản lĩnh ghê gớm thế?”
Mạnh Phi thở dài: “Thôi bỏ cái lối xưng tiểu nhân gì đó đi.
Ngươi đã bao giờ nghe đến câu “Nhất đao xuất thế, đoạn thủy phân phong” chưa?
Người vừa rồi chính là một trong Tứ bất tử: Đệ nhất khoái đao Phòng Huyền Linh
đấy!”
Đại danh của Phòng Huyền Linh quả không nhỏ, chỉ thấy Trác
Nhượng gật đầu liên hồi: “Thảo nào mà bản lĩnh ông ta ghê gớm nhường ấy. Phù...
thì ra là một trong Tứ bất tử. Thảo nào mà ông ta ngang nhiên dám chọc giận
Vương Niệm Tịch.”
Gã nghĩ đến đây dần dần lấy lại được bình tĩnh, trong lòng
thán phục Giang Phong hết sức: “Quả đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Quả đúng thật!”
Giang Phong nghe vậy trong lòng không khỏi đắc ý, cười nói với
Trần Mạnh Phi: “Cũng thật may mà phút cuối ông ta giữ lời hứa. Bằng không thì e
rằng...”
Tuy thế nói đến đây hắn bất giác tò mò: “Vừa rồi cháu có
nghe ông ta nhắc đến một Truy phong Hồ Điệp nào nữa. Nhất thời cũng không hiểu
rốt cục là chuyện gì đang xảy ra.”
Thì ra, trong suốt cuộc hành trình đến Tô Châu hai người
cũng loáng thoáng có nghe tin đồn về chuyện có một Truy Phong Hồ Điệp nào khác
đang gây náo loạn phía bắc võ lâm trong hơn một năm trở lại đây. Gần đây nhất
là gã tự khẳng định bản thân đang giữ Thái cực lưỡng nghi đồ, nhất là lại tuyên
bố sẽ đến Tô Châu để giải quyết công chuyện gì đó. Tuy nhiên bởi bản thân Trần
Mạnh Phi là Truy Phong Hồ Điệp hàng thật giá thật, chỉ nghĩ rằng đây cũng là
tin đồn vô căn cứ của khách giang hồ nên cũng không mấy quan tâm.
Bấy giờ Mạnh Phi nghe Giang Phong hỏi thế, ông sực nhớ lại:
“Quả thật là có chuyện này.” Song rốt cục cũng như Giang Phong mới trở lại chốn
này ít lâu, như vậy căn bản chuyện một năm trở lại đây trong giới giang hồ thì
Trần Mạnh Phi gần như mù tịt. Nghe đến đây ông mới quay sang hỏi Trác Nhượng:
“Trác huynh đệ, ngươi ở Tô Châu có nghe ai đó nhắc gì đến vụ này không?”
Trác Nhượng nghe vậy thì cung kính trả lời: “Vốn dĩ tiểu
nhân cũng không biết thực hư thế nào. Sau vụ thảm biến cách đây hơn ba năm, qua
đó mấy tháng thì nghe người ta đồn. Ồ nhưng mà...”
Y nói đến đây ngữ điệu có chút ngập ngừng, sau đó như hạ được
quyết tâm cất tiếng: “ Vốn dĩ tại hạ đã tận mắt chứng kiến nhân phẩm của đại hiệp
lần đó, quyết không bao giờ tin kẻ thiên hạ đồn đại đó là Trần đại hiệp, nhất định
đó là kẻ mạo danh thôi.”
Mạnh Phi nghe y nói đến đây thì ngữ điệu có vẻ ấp úng bèn
khoát tay: “Ngươi biết được điều gì thì cứ nói ra đi, không phải e ngại điều gì
hết.”
Nghe Mạnh Phi nói vậy, Trác Nhượng tiếp lời: “Lần đó nghe
nói Truy Phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi vô duyên vô cớ ra tay sát hại Trung Châu
tam kiệt - ba người này vốn dĩ xưa nay cũng tính là những người tốt, đã từng
bao lần hành hiệp trượng nghĩa. Một năm sau đó lại có biến sự, Hứa Vĩnh- nguyên
trưởng lão Cái Bang đột nhiên thảm tử, trong nhà người này có bốn chữ Truy
phong Hồ Điệp viết bằng máu, bang chủ Cái Bang là Thần cái Giải Nguyên vì thế
đã điều động toàn bộ đệ tử truy tìm tung tích Truy phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi
để báo thù rửa hận. Song Cái Bang người đông thế mạnh là thế nhưng cũng vô
phương tìm ra tung tích của người này. Chân chính trong suốt một năm Truy Phong
Hồ Điệp Trần Mạnh Phi gần như biệt tích, mọi người cho rằng Trần Mạnh Phi vốn
dĩ sợ thế lực của Cái Bang mà không dám hiện thân. Hừ song mà... song mà theo
tiểu nhân suy đoán đó nhất định là gian kế của bọn Triều Mục Giang, nhất định
là bọn khốn ấy cho người mạo danh Truy phong Hồ Điệp gây náo loạn để bôi nhọ
nhân phẩm của đại hiệp!”
Y nói đến đây khẩu âm chuyển sang phẫn uất: “Hừ chúng tìm mọi
cách để đại hiệp bất bình mà hiện thân nhằm nhổ đi cái gai trong mắt mà.”
Trần Mạnh Phi và Giang Phong động dung: “Hừ căn cứ vào tình
tiết năm xưa thì chuyện này rất dễ xảy ra lắm.” Lại nghe Trác Nhượng nói tiếp:
“Gần đây lại nghe nói Truy phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi đã khẳng định mình chân
chính đang giữ Thái cực lưỡng nghi đồ, cách đây mấy ngày lại gửi thiếp đoạt mệnh
đến Trang chủ Thủy kiếm sơn trang Ngạo Vân Tông, trong thiếp có ghi rằng một tuần
sau sẽ đến lấy mạng ông ta. Vốn dĩ Ngạo Vân Tông xưa nay tính ra cũng là một
người tốt, chưa có bất kì hành động nào có thể gọi là ác bá cả, hà huống người
này chân chính cũng có chút địa vị. Hơn nữa chuyện lần này lại có sự liên quan
của Thái cực lưỡng nghi đồ, vì thế đã sớm ầm ĩ loạn động khắp nơi rồi.”
Hai người Mạnh Phi và Giang Phong nghe Trác Nhượng thuật lại
mọi chuyện thì đã hiểu ra sự việc, nhất thời chỉ suy đoán: “Lần này e rằng có kẻ
đang gắp lửa bỏ tay người, nhân dịp này kích động giới giang hồ truy sát Trần Mạnh
Phi. Thủ đoạn tuy bỉ ổi song tính ra mà nói thì đúng là cao minh và hiểm độc vô
cùng.”
Giang Phong nghe được thần người ra một lúc, lại nghĩ đến gã
súc sinh Triều Mục Giang thì người run lên vì tức giận. Về phần Mạnh Phi, khi
nghe Trác Nhượng nói xong bèn hỏi: “Như vậy thì chính xác là ngày bao nhiêu gã
kia hẹn đến Thuỷ kiếm sơn trang?”
Trác Nhượng trả lời: “Hôm nay đã là ngày mười hai tháng tám
rồi. Trong bái thiếp gã giả mạo kia có nói là đúng đêm trung thu sẽ đến lấy mạng
của Ngạo Vân Tông.”
Y nói đến đây thần thái lộ vẻ kích động, khẽ run run: “Trần
đại hiệp, phải chăng đại hiệp cũng có ý định đến Thuỷ kiếm sơn trang.”
Giang Phong nghe họ Trác nói đến đây bèn đưa mắt ra nhìn
Manh Phi như đang chờ xét ý kiến của thúc thúc mình. Mạnh Phi trầm tư một lát,
sau đó hỏi ngược lại Trác Nhượng: “Ngươi xem bây giờ ta có mấy phần giống ba
năm trước đây?”
Trác Nhượng nghe Mạnh Phi hỏi thế, y khẽ đảo mắt nhìn một lần
nữa, lờ mờ đoán ra được ý định của Mạnh Phi nên trả lời: “Nói chung nhìn bộ dạng
bây giờ, chẳng mấy ai dám nghĩ người chính là Truy phong Hồ Điệp năm xưa. Song
mà... mà tiểu nhân cũng có thể nhận ra thì bọn Triều Mục Giang cũng có thể nhận
ra. Huống hồ....” Y nói đến đây thì ấp úng: “Huống hồ đây đích thị là một cái bẫy,
đại hiệp mà hiện thân đến Thuỷ kiếm sơn trang e rằng lành ít dữ nhiều.”
Mạnh Phi nghe trong lời nói của họ Trác có ý tốt, song cũng
chỉ thở dài: “Lần này chân chính có một chút ít manh mối về bọn chúng thì tuyệt
nhiên không thể bỏ qua được. Cho dù biết đây là cái bẫy cũng phải đến, nhất định
phải bắt mấy tên súc sinh ấy đền mạng, trả thù cho Triệu đại ca!” Anh ta nói
xong đưa mắt nhìn Giang Phong: “Huống hồ bây giờ khinh công của Phong nhi cũng
có chút thành tựu, nếu chẳng may gặp phải biến cố cũng có thể cố gắng đào tẩu một
phen. Cháu thấy ý kiến của thúc như thế có được chăng.”
Giang Phong nghe vậy liền đáp: “Cháu hoàn toàn nghe theo sự
sắp đặt của thúc thúc. Hơn nữa với bộ dạng chúng ta thế này, chi bằng cứ đóng
giả làm người của Cái Bang. Phen này ắt hẳn Cái Bang cũng có tham gia vào vụ
nhiệt náo này.”
Cậu nói xong như nhớ ra điều gì, đôi mắt tinh nghịch khẽ ánh
lên, tiếp lời: “Chỉ có điều lần này quyết không thể có chút sai sót nào được.
Trong quyển y thư của Lý tiền bối có một phương thuốc tạm thời làm thay đổi mầu
sắc gương mặt. Hì hì, phen này này bọn chúng có mắt thần may ra mới nhận ra được
chúng ta.”
Mạnh Phi nghe Giang Phong nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Được!
Quyết định như thế đi!” Anh ta nói rồi quay sang phía Trác Nhượng: “Mạnh Phi ta
xin cảm tạ tấm chân tình này của Trác huynh đệ. Có điều chúng ta bây giờ phải
chia tay ngươi rồi. Từ đây về sau xin nhớ bảo trọng.”
Trác Nhựợng nghe Mạnh Phi nói thế lập tức hiểu ra được Mạnh
Phi không muốn gây thêm nguy hiểm cho hắn ta nữa. Rõ vừa rồi Trác Nhượng cũng
đã hai lần suýt chết, song y không lấy thế làm sợ hãi trái lại còn vô cùng xúc
động, thầm nghĩ bản lĩnh võ công bản thân kém cỏi, xin đi cùng cũng chỉ bận tay
bận chân cho hai người họ. Nghĩ đến đây y cũng không tiện nói nhiều, chỉ cung
kính: “Mong hai người từ đây về sau cố bảo trọng!”
Trác Nhượng nói rồi cho tay vào ngực lấy ra một chiếc túi nhỏ:
“Đây là một chút tấm lòng của tiểu nhân, mong Trần đại hiệp vui lòng thu nhận
cho.”
Mạnh Phi thấy y nhiệt tâm thế,lại nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại
nên không tiện từ chối liền thu lấy. Chia tay Trác Nhượng xong liền dẫn Giang
Phong li khai Thanh Minh Các, chưởng quầy và tiểu nhị chờ cho đến khi bóng dáng
hai người khuất dạng mới dám bước vào trong. Khi bước vào Thanh Minh Các thấy
chỉ còn duy nhất mỗi Trác Nhượng đứng ngẩn ngơ.
oOo
Khắp vùng Tô Châu nếu ai có chút hiểu biết ắt hẳn đều biết
trang chủ Thủy kiếm sơn trang Ngạo Vân Tông, người này chân chính cũng có địa vị
trên chốn giang hồ, nổi tiếng với pho Tỏa vân kiếm pháp cao thâm mạt trắc. Song
điểm khiến ông ta nổi tiếng không phải là võ công mà chính là hào khí và lòng
hiếu khách của mình. Vì thế xưa nay Thủy kiếm sơn trang luôn mở rộng cánh cửa
chào đón anh hùng hào kiệt khắp nơi tụ hội.
Trung thu mọi năm ở Tô Châu vô cùng náo nhiệt, người người
nhộn nhịp đi lại như mắc cửi, tinh kì hoa lệ, đèn trời ngợp mắt, hoa đăng rực rỡ,
chưa năm nào làm mọi người thất vọng với cái danh hiệu: Thiên đàng chốn nhân
gian. Song đêm trung thu năm nay có một chút khác lạ, nơi mọi người quan tâm nhất
không phải là Thủy kính hồ - nơi tổ chức đêm hội hoa đăng, không phải là Thanh
Minh Các - điểm đến của các tao nhân mặc khách uống rượu thưởng trăng, lại càng
không phải những đỗ trường, kĩ viện... mà đêm trung thu tối nay, nơi thu hút được
nhiều người quan tâm nhất chính là Thủy kiếm sơn trang. Chuyện này thực cũng có
một phần có liên quan đến trang chủ Ngạo Vân Tông, song nguyên nhân chính đó là
tin đồn về sự xuất hiện của Truy Phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi - người nghe đâu
đang giữ Thái cực lưỡng nghi đồ.
Đêm trung thu, bên trong Thủy kiếm sơn trang đèn đuốc sáng
trưng, hai cánh cửa lớn mở rộng nghênh đón tất cả mọi người tự do ra vào. Ở
chính giữa sảnh đường có dựng một bàn tiệc lớn, ở đó có một người trạc lục tuần,
thân hình cao lớn, da dẻ hồng hào nhìn rất có phong độ. Lúc này người ấy đang
liên tục cung tay cười cười nói nói. Nguời này chính là trang chủ Thủy kiếm sơn
trang Ngạo Vân Tông danh tiếng khắp vùng.
Xung quanh không ngớt có tiếng bàn tán sôi nổi:
- Hà hà tên Truy phong Hồ Điệp này cũng thật là to gan, dưới
sự truy sát của Cái Bang mà dám ngang nhiên hiện thân, hơn nữa lại còn đòi lấy
mạng của Ngạo trang chủ nữa chứ.
- Đúng rồi! Cách đây mấy năm ta cũng từng xem gã họ Trần kia
là một vị đại hiệp, song những hành động điên khùng gần đây của hắn đã sớm làm
người ta oán hận lắm rồi. Chẳng hiểu nổi nữa…
- Ừm! Thật là chẳng hiểu con người nữa. Không hiểu sao nghe
nói mấy năm trước hắn ta đột nhập được vào hoàng cung lấy được Thái cực lưỡng
nghi đồ thì...Chà, kể từ đấy tâm tính hoàn toàn biến đổi. Thật là chẳng ra làm
sao nữa. Ta đoán rằng khi gã luyện tập võ công trong đó tâm tình đã biến đổi rồi.
- Hà... lần này không biết hắn có đến không nhỉ. Hừ, e rằng
gã mà đến đây thì chỉ có nước xuống gặp diêm vương thôi!
- Ai mà biết được đâu, có khi hắn ta đã nghiên cứu được bí mật
từ Thái cực lưỡng nghi đồ thì sao.
...
Tiếng mọi người bàn luận khắp nơi, chỉ nghe Ngạo Vân Tông đứng
dậy hào sảng cất lời: “Cám ơn thịnh tình các vị bằng hữu đã quan tâm đến Ngạo mỗ.
Tuy nhiên nếu lát nữa gã Truy phong Hồ Điệp kia có đến lấy cái mạng già này, mọi
người cũng không cần vọng động .” Nói xong ông ta cười lên ha hả, thần tình vô
cùng ung dung thoải mái, xem chừng không quan tâm đến hiểm nguy phía trước.
Ở một góc khác của Thủy kiếm sơn trang - nơi bày biện để
dành cho những người muốn chứng kiến nhiệt náo. Quan sát kĩ thì có mấy đám người,
song nếu căn cứ vào cách phục sức thì đông nhất phải kể đến người của Cái Bang.
Trong đám người này xem ra có địa vị cao nhất cũng chỉ là đệ tử sáu túi. Bấy giờ
nghe họ xì xào:
- Không biết lần này Bang chủ của chúng ta có đến không nữa.
Hừm, nhập bang năm năm rồi mà đệ chưa được diện kiến tôn nhan của Giải bang chủ.
- Tức huynh, nghe đâu huynh đã gặp được bang chủ một lần,
huynh thật là có phúc.
- Hà hà! Giải bang chủ như thần long tung hoành bốn phương
tám hướng, thấy đầu mà không thấy đuôi, ta cũng chỉ là may mắn tình cờ được thấy
người triển lộng thần oai thôi. Hà hà, nhưng mà lần này phân đàn của chúng ta
thật là tốt phước, rất nhiều khả năng đêm nay Lão bang chủ sẽ tới đây thu thập
cái tên Truy Phong Hồ Điệp kia, trả thù cho Hứa trưởng lão.
- Hừ! Cũng thật không hiểu bọn võ lâm giang hồ nữa, chúng cho
rằng võ công của Bang chủ không bằng mấy gã Tứ bất tử hay sao chứ... Đúng là một
lũ không có mắt mà.
...
Ở sâu phía trong có hai gã khất cái đặc biệt: Một người nhỏ
nhắn mặc chiếc áo vàng rách tả tơi, da mặt xanh xao như người quen sống trong
bong tối. Người kia cụt tay, mặt vàng bệnh hoạn như sắp chết. Cả hai đang trầm
ngâm im lặng nghe đám người Cái Bang bàn tán. Một lát, gã tiểu khất cái áo vàng
không kìm được khẽ hỏi nhỏ người bên cạnh y: “Trần thúc! Người nói xem Giải
bang chủ của Cái Bang là người thế nào?”
Thì ra hai người này chính là Giang Phong và Mạnh Phi hóa
trang đến đây dò la tin tức, Mạnh Phi nghe Giang Phong hỏi vậy thì khẽ trả lời:
“Giải bang chủ họ nhắc tới chính là Thần cái Giải Nguyên, đương kim bang chủ
Cái Bang. Người này tính tình khẳng khái, hành động quang minh chính đại, hơn nữa
nghe đồn mấy mươi năm trở lại đây ông ta là người duy nhất trong Cái Bang học
được tới mười lăm thức trong Giáng long thập bát chưởng. Hừm! Thần cái Giải
Nguyên so về võ công thì không kém mấy người trong Tứ bất tử là bao nhiêu đâu.”
Mạnh Phi nói đến đây tiếp lời: “Vì tám tấm Thái cực lưỡng
nghi đồ, ắt hẳn Vương Niệm Tịch đang ở đâu đó quanh đây, lại vì cái chết của Hứa
Vĩnh mà rất có thể Giải Nguyên lần này sẽ đích thân xuất mã, khéo cũng đang đâu
đó chờ dịp thuận lợi hiện thân. Tên giả mạo kia mà dám đến thật chắc to gan bằng
trời.”
Giang Phong nghe Mạnh Phi nói thế thì động dung, cậu đã tận
mắt chứng kiến bản lãnh kinh hãi thế tục của mấy người trong Tứ bất tử, vì thế
nghĩ rằng người gọi là Thần cái Giải Nguyên này xem chừng võ công cũng vô cùng
cao cường. Lại vụt nhớ đến gã Truy Phong Hồ Điệp giả mạo kia thì suy nghĩ: “Một
Viêm Niệm Tịch đã ghê gớm lắm rồi, lại có thêm ở đâu một Thần cái Giải Nguyên nữa,
xem chừng tên giả mạo kia mà đến gây lộn xộn chắc chỉ có con đường chết. Kế hoạch
của hắn xem ra vô cùng cao minh, thế nhưng lần này nếu quả hắn ta mà đến thật
thì đúng là kẻ ngốc nhất thế gian.”
Nghĩ đến đây hắn cho rằng tên kia ắt hẳn lần này chỉ là tung
hỏa mù, hẳn sẽ không hiện thân. Tuy suy đoán vậy song Giang Phong vẫn luôn hi vọng
lần này gã giả mạo kia đến Thủy kiếm sơn trang. Chỉ cần có một chút tung tích về
vụ huyết thù năm xưa nhất định phải hoàn toàn nắm bắt. Triệu Giang Phong nghe
Trác Nhượng kể lại thì biết mấy gã Giang Nam chết dẫm kia và tên súc sinh Triều
Mục Giang sớm đã bặt tăm bặt tích rồi.
Đang còn bận tâm suy nghĩ lung tung nào ngờ thấy mọi người
nhất loạt đứng dậy, lại nghe mấy tiếng hô lộn xộn mà ngữ khí có vẻ rất khẩn
trương:
- Đến rồi! Truy phong Hồ Điệp... Là hắn
- Hắn ta dám đến đây. Thật là...
…
Xung quanh tiếng kêu vang lên không ngớt, không khí có vẻ
sôi động hơn rất nhiều. Giang Phong vội đảo mắt nhìn, lập tức thấy một bóng trắng
phất phơ như một cánh bướm chập chờn trong gió đang hạ xuống sảnh đường lớn. Hắn
định thần nhìn lại thì thấy một người tuổi tầm tứ tuần dáng thần tình vô cùng
ung dung tiêu sái, dáng điệu nhàn nhã, miệng thì cười không ngớt: “Hà hà...
không ngờ lần này Ngạo trang chủ lại chuẩn bị chu đáo đón tiếp Trần mỗ vậy. Thật
là vạn hạnh mà!”
Y vừa nói vừa phe phẩy chiếc quạt từ từ tiến lại chính giữa
sảnh đường. Từ phía xa Mạnh Phi thấy thế chợt run run, mồm lắp bắp: “Tượng...
tượng nha phiến. Hình như là tượng nha phiến.” Thần thái họ Trần lúc này đã vô
cùng kích động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...