Bạch y lão nhân phát hiện sơ hở của mình, cố gắng dùng pháp lực củng cố hộ thuẫn, không cho âm sát chi khí xông vào trong quá nhiều.
Nhưng đám âm thi bên ngoài không cho bạch y lão nhân cơ hội đó, hộ thuẫn vừa khép lại liền bị bọn chúng mở ra vết nứt.
Sau vài hơi thở, âm sát chi khí chui vào hộ thuẫn mỗi lúc một nhiều, đến nỗi đứng bên ngoài không cách nào nhìn thấy bóng dáng lão nhân đâu nữa.
"Ha ha! tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng chỉ có thế mà thôi!" Gã đệ tử Âm Sát Tông cười lớn, bộ dáng vô cùng ngạo nghễ.
Tào thị càng vui mừng, vẻ mặt hớn hở như nhặt được vàng, có mỗi Vương thị là mặt mày tái mét.
Chỉ là, nụ cười của toàn bộ đệ tử Âm Sát Tông cùng Tào thị rất nhanh đã cứng ngắt, thay vào đó là vẻ mặt như gặp quỷ.
Bên trong Tuyệt Sát Âm Thi Trận, bạch y lão nhân thu hồi vẻ mặt lo lắng, bàn tay bối sau lưng đột nhiên xòe ra.
Một luồng hấp lực thình lình xuất hiện, đem toàn bộ âm sát chi khí cuốn vào lòng bàn tay.
Trong nháy mắt, âm sát chi khí giảm đi vài phần, bằng mắt thường có thể thấy nó đang loãng đi rất nhiều.
Bạch y lão nhân nhìn đám người Âm Sát Tông cười cười, tùy ý nói: "Tích góp được nhiều âm sát chi khí như vậy, xem ra các ngươi cực khổ rồi!"
"Chuyện này! " Tào Ấu Khanh muốn rớt tròng mắt ra ngoài, thân hình luống ca luống cuống.
Phải biết âm sát chi khí có hại đối với tu sĩ chính đạo, nhưng lão nhân kia rõ ràng không phải tà tu, vậy tại sao lại không bị gì hết?
Nói như vậy, vẻ mặt trước kia là cố ý diễn cho bọn họ xem, đây là chuyện xấu đối với Tào thị bọn hắn.
Bốn người Tào thị nhao nhao tế ra pháp khí, chuẩn công kích bạch y lão nhân đang bị giam trong đại trận.
"Làm càn!" Vương Lạc Khung lạnh giọng, cùng ba người khác tế ra pháp khí ngăn chặn hành động của đối phương.
"Ong ong ong! "
Pháp khí của Vương thị cùng Trương thị va chạm vào nhau, tạo thành cục diện giằng co, không cho Tào Ấu Khanh có cơ hội động thủ.
"Các ngươi muốn chết?!" Tào Ấu Khanh phẫn nộ, trực tiếp phi tới đánh Vương Lạc Khung.
Bên trong Tuyệt Sát Âm Thi Trận, bạch y lão nhân không có hành động nào khác, chỉ thong dong hấp thu thu âm sát chi khí.
Trái ngược với Tào thị, một màn này làm sáu người Âm Sát Tông đứng hình, bọn hắn thuộc tà đạo nên có pháp quyết hấp thu âm sát chi khí là điều hiển nhiên.
Nhưng lão nhân kia rõ ràng là người chính đạo, vậy tại sao cũng có pháp quyết hấp thu âm sát chi khí?
"Người này rốt cuộc là chính đạo hay tà đạo?" Một gã Âm Sát Tông nhịn không được, thấp giọng lẩm bẩm.
Sáu tên Âm Sát Tông nhìn nhau, đồng loạt biến đổi pháp quyết, đánh ra sáu đạo quang trụ màu đen.
Quang trụ màu đen nhập vào tiểu phiên, dễ dàng bảo trụ đại trận không vỡ trong thời gian ngắn.
Vừa thi pháp xong, sáu gã đệ tử Âm Sát Tông thu tay, sau đó hướng phía xa chạy trốn.
Nói đùa, đến Tuyệt Sát Âm Thi Trận còn không làm gì được đối phương, ở lại chỉ có con đường chết.
"Chạy? Lão phu đã cho các ngươi chạy hay chưa?" Bạch y lão nhân nhíu mày, tạm dừng hấp thu âm sát chi khí, đảo tay lấy ra một thanh đao màu đỏ.
Lão nhân dùng ngón tay vuốt lên thân đao, ngón tay vuốt tới đâu, thân đao phát sáng tới đó.
Sóng nhiệt trên thân đao đại thịnh, xung quanh xuất hiện vô số tia huyết hỏa đang xoay chuyển.
Thời điểm ngón tay vuốt tới mũi đao, Vô Ưu Đao vang lên một tiếng "ong", lực lượng vượt xa Hỏa Tinh Kiếm năm sáu lần.
Bạch y lão nhân híp mắt nhìn về hướng đám người Âm Sát Tông đang chạy, cầm Vô Ưu Đao chém lên kết giới Tuyệt Sát Âm Thi Trận.
"Oành!"
Đại trận rung chuyển, một đao bổ xuống không thể phá hủy trận pháp, nhưng đủ mở ra một cái khe hở.
Bạch y lão nhân thu Vô Ưu Đao vào túi trữ vật, hóa thành một đạo cầu vòng đuổi theo đám người đang chạy trốn.
Tốc độ bạch y lão nhân từ từ tăng lên, trong nháy mắt đã đổi kịp đối phương.
Gã đệ tử Âm Sát Tông thấy vậy vội vàng vứt ra pháp khí bạch cốt đầu lâu, bạch cốt đầu lâu vừa ra, lập tức hóa lớn thành một đầu quỷ dữ.
"Grào!" Bạch cốt đầu lâu gào thét, hắc hỏa lan tràn làm không gian vặn vẹo, bay về phía sau tấn công địch nhân.
Bạch y lão nhân chẳng thèm để ý, đây chỉ là đệ tử bình thường của Âm Sát Tông, pháp khí không có cái nào cao cấp.
Bạch y lão nhân cong đầu ngón tay búng ra một đạo hỏa diễm, hỏa diễm vừa rời khỏi đầu móng tay liền biến lớn gấp mười lần, hùng hổ xông tới đầu bạch cốt khô lâu.
"Oành!" Hỏa diễm đầy trời, trong nháy mắt bạch y lão nhân đã xuyên qua bức tường lửa, đuổi sát theo phía sau.
Tình huống cấp bách, gã đệ tử Âm Sát Tông bỗng nhiên vun tay, năm thanh tiểu châm nhanh như thiểm điện bay về phía sau.
Thần thức của bạch y lão nhân cường đại, vừa thấy tình huống này, sắc mặt hơi đổi, lập lức xoay tròn sang bên trái tránh phi châm.
Vừa xoay người một vòng, trên tay bạch y lão nhân đã xuất hiện một cái chuông màu vàng, Già Thiên Chung.
"Lên!" Bạch y lão nhân thi pháp, trong nháy mắt Già Thiên Chung đã bay tới trên đỉnh đầu gã đệ tử Âm Sát Tông vừa dùng phi châm.
Chỉ trong nhất niệm, Già Thiên Chung bỗng nhiên phóng lớn thành hai trượng, từ trên trời giáng xuống, đem tên đệ tử kia nhốt vào trong.
"Sư huynh, cứu ta!" Gã đệ tử Âm Sát Tông hoảng loạn, dùng tất cả thủ đoạn tấn công vào Già Thiên Chung, nhằm tìm đường trốn.
Nhưng đây là đồ vật trong tay tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, tu sĩ Ngưng Khí Kỳ không thể phá hủy trong thời gian ngắn.
Trong sát na này, bạch y lão nhân bỗng thi pháp, Già Thiên Chung đột nhiên thu nhỏ, đem gã đệ tử kia biến thành thịt vụn.
Nghe tiếng hét thảm, năm tên đệ tử Âm Sát Tông còn lại rùng mình một cái, cấp tốc tăng tốc độ lên vài phần.
Vừa giết được một tên, bạch y lão nhân triệu hồi Già Thiên Chung đánh tới một gã đệ tử khác.
Gã đệ tử Âm Sát Tông thấy một màn vừa rồi, tâm tình vẫn còn sợ hãi, nhanh tay lấy ra viên châu màu tím ném về phía sau.
"Không tốt, Tử Lôi Châu!" Bạch y lão nhân nhíu mày, vội vàng điều khiển Già Thiên Chung gấp rút trở lại, chắn trước người lão nhân.
"Ầm!" Tiếng nổ kinh thiên làm mặt đất hơi rung chuyển nhè nhẹ, lá cây rơi rụng, bụi mù tứ tung.
Bạch y lão nhân bị đánh văng ngược về sau mười trượng, Già Thiên Chung rung chuyển kịch liệt.
Bị đánh văng trong không trung, bạch y lão nhân lộn ngược một vòng, giữ vững thăng bằng lấy đà phóng tới phía trước.
Đám người Âm Sát Tông vẫn chưa thoát khỏi phạm vi trăm trượng, bạch y lão nhân lập tức thi triển Ngự Phong Thuật cấp tốc đuổi theo.
"Ta nói rồi, một người cũng đừng mong chạy thoát!" Phía sau lưng truyền tới âm thanh hùng hồn của bạch y lão nhân, khiến cả đám lạnh sống lưng.
Ngày bình thường, chỉ có bọn hắn rượt người khác, không ngờ hôm nay bị người ta rượt chạy như chó nhà có tang.
Thời điểm khoảng cách hai bên chỉ còn năm trượng, bạch y lão nhân bấm quyết, miệng lẩm bẩm.
Chín tấm Hỏa Diễm Phù từ trong túi trữ vật bay ra ngoài, xoay tròn quanh người lão nhân.
Bạch y lão nhân điểm ngón tay về phía trước, chín tấm Hỏa Diễm Phù nhao nhao lao tới.
Năm gã đệ tử Âm Sát Tông kinh hãi, vội vàng thi triển hộ thuẫn, tiếng nổ "ầm ầm" vang vọng cả thiên địa.
Khói bụi tan đi, bọn chúng nhìn lại phía sau liền không thấy lão đầu kia ở đâu, sắc mặt năm người lập tức biến đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...