Vừa nghe tin tức này, Trần Vũ vừa mừng vừa sợ, tâm tình bấy lâu nay cũng được buông lỏng.
Quỷ Cốc Thượng Nhân là người tùy duyên, không phải lúc nào cũng gặp được, bởi vậy hắn lập tức mang theo đồ đạc, trong đêm tức tốc đến Khâm Thiên Quận.
Nghe nói quận này do Tam Vương Hầu quản lý, cơ hồ không có trộm cắp vặt, Trần Vũ cũng hơi an tâm một chút.
Đồ hắn mang theo không nhiều, nhưng đó là cả gia tài của hắn, nếu bị người khác cướp, phải mất rất nhiều thời gian mới có thể lấy lại.
Bớt được một chuyện, Trần Vũ lại nghĩ tới lời người trung niên từng được hắn khám bệnh.
Nghe người này nói, mấy ngày gần đây Quỷ Cốc Thượng Nhân thường xuất hiện tại một con hẻm nhỏ.
Vì đề phòng vạn nhất, Trần Vũ đã hỏi qua nhiều người, xác thực đúng là có chuyện như vậy.
Men theo đường lớn đi hơn nửa canh giờ, trước mặt hắn xuất hiện một cái Túy Hương Lâu, là chốn ăn chơi của những người có gia thế trong kinh thành.
Vừa nhìn thấy thanh lâu ở trước mặt, Trần Vũ không khỏi mỉm cười, bởi vì hắn chỉ cần đi đến con hẻm phía trước, liền có thể gặp được vị tiên nhân thần bí kia.
Vội vàng cất bước tới đầu con hẻm, lần này ông trời quả nhiên không phụ lòng người, bên trong con hẻm, xác thực có một người đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Vũ nén sự phấn khích trong lòng, cẩn thận đánh giá đối phương một chút.
Đây là một trung niên mặt đầy phúc hậu, lông mày như kiếm, dưới cằm còn có một chòm râu dài chừng hai tấc.
Cả người mặc một bộ y phục màu trắng, búi tóc trên đầu có một cành cây xuyên ngang, tạo cho người ta có cảm giác thanh tao thoát tục, không nhiễm bụi trần, mười phần giống với tiên nhân trong trí tưởng tượng của hắn.
Bất quá, làm Trần Vũ kinh hãi nhất chính là vị thượng tiên này không phải đang ngồi trên ghế, mà đang ngồi lơ lửng trên không, cách mặt đất chừng nửa thước, trông vô cùng quỷ dị.
Điều này khác hẳn với mấy gã pháp sư đầu đội hắc mão tam thoa, trên người mặc một bộ đạo phục có thiêu hình bát quái lòe loẹt mà hắn từng thấy.
Lúc này, trong lòng Trần Vũ đã tin hơn phân nửa, đây chính là Quỷ Cốc Thượng Nhân mà hắn muốn tìm bấy lâu nay.
Trần Vũ vội thu hồi vẻ kinh hãi, lần nữa liếc mắt nhìn ra xung quanh.
Con hẻm nhỏ này có không ít người qua lại, nhưng không hiểu vì sao, đa phần mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn đối phương.
Thấy sự tình phát sinh ngoài ý muốn, Trần Vũ khẽ cau mày lại, trong lòng thầm nhủ: "Phải chăng bọn họ không biết tiên nhân là gì, cho nên mới làm ra thái độ bất kính như vậy?"
Bất quá, nhớ tới mấy người trong trà quán lúc trước, Trần Vũ cũng phần nào hiểu được nguyên nhân.
Trần Vũ hít sâu một hơi, thu hồi tâm tình, chậm rãi đi đến trước mặt tiên nhân, cẩn thận tìm một cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Cò điều, còn chưa kịp để hắn ngồi xuống, Quỷ Cốc Thượng Nhân đã mở hai mắt, tay vuốt chòm râu, dùng ngữ điệu âm trầm bất định, tùy ý nói: "Tiểu tử, ta đợi ngươi đã lâu!"
Nghe mấy lời giống như tùy ý này, Trần Vũ cảm thấy vạn phần kinh ngạc, trăm mối vẫn không có lời giải thích.
Chẳng lẽ vị thượng tiên này đã biết hôm nay mình sẽ đến, nên mới chờ sẵn ở đây?
Nhưng như vậy cũng quá mức khoa trương đi, lúc này Trần Vũ mười phần đã tin Quỷ Cốc Thượng Nhân là tiên nhân hàng thật giá thật.
Lần này hắn cảm thấy mình vô cùng may mắn, hành động chần chờ không rời khỏi kinh thành lúc trước đúng là lựa chọn sáng suốt.
Trọng yếu nhất là vị tiên nhân này không những trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, mà còn còn thông hiểu cả thuật bói toán, làm hắn khâm phục không thôi.
Nói như vậy, có đến tám chín phần hắn đã tìm đúng người, xem như bao nhiêu ngày khổ cực không có uổng phí.
Trần Vũ thu hồi tâm tình, hướng tiên nhân ôm quyền, cung kính nói: "Vãn bối Trần Vũ, nghe danh tiếng thượng tiên đã lâu, bây giờ mới có dịp gặp mặt, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy.
Bất quá, không biết tại sao thượng tiên lại không ngao du khắp nơi, mà lại ở đây kiếm chút tiền của thế nhân phàm tục vậy?"
Về điểm này, hắn có chút tò mò, tiên nhân giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng tại sao đối phương lại ở thế tục để bị người dân khinh thường.
Nếu đổi lại là hắn, tám chín phần mười sẽ ngao du khắp nơi, tận hưởng cảm giác tiêu dao tự tại, không bị người khác trói buộc.
"Ha ha, ngao du sao? Nếu không phải tại ngươi, bổn thượng tiên nào có rảnh rỗi đến mức ngồi ở chỗ này ngắm tuyết?" Quỷ Cốc Thượng Nhân không có trả lời, mà cười lớn một tiếng, liếc mắt hỏi ngược lại.
Trần Vũ cảm thấy nao nao trong lòng, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho đúng, bộ dáng lúng túng lúc này khác hẳn với bình thường.
"Được rồi, trước hết ngươi phải cho bổn thượng tiên thấy được thành ý của ngươi cái đã!" Quỷ Cốc Thượng Nhân thấy vẻ thất thố của Trần Vũ thì cười nhẹ một cái, sau đó tùy ý lấy cái đĩa trên bàn đưa tới trước mặt hắn.
Thấy hành động tiện tay của vị tiên nhân này, Trần Vũ không nói hai lời liền lấy một lượng bạc đặt lên cái đĩa.
Có điều khi hắn vừa ngẩn đầu lên, trong lúc vô ý phát hiện, vị tiên nhân này đang dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn mình, giống như không vừa ý với điều gì đó.
Trần Vũ hơi trầm tư một lúc, trong lòng bắt đầu kinh nghi, hắn đang tự hỏi mình, có phải bản thân đã có điểm nào đó không đúng với đối phương hay không.
Trái ngược với Trần Vũ, Quỷ Cốc Thượng Nhân nhìn hắn một lúc, thấy hắn không có hành động gì thì thở dài một cái, chậm rãi nói:
"Ta biết ngươi tìm ta để làm gì! Bất quá, bởi vì ta và ngươi có chút hữu duyên nên mới nói ngươi biết, trên mi tâm của ngươi có một điểm đen, dám chừng không lâu sẽ gặp chuyện chẳng lành, thôi thì trước hết cứ để ta làm phép giải trừ cho ngươi một chút, xem như món quà ra mặt của bổn thượng tiên.
" Còn chưa để Trần Vũ lên tiếng hỏi thăm, Quỷ Cốc Thượng Nhân liền lên tiếng nhắc nhở.
"Đa tạ thượng tiên đã tương trợ, ơn này vãn bối xin khắc cốt ghi tâm, nhất định không bao giờ quên!" Nghe nói mình sắp gặp chuyện chẳng lành, Trần Vũ cảm thấy kinh hãi trong lòng, liền hướng đối phương ôm quyền thật sâu.
Lời nói của hắn vừa dứt, Quỷ Cốc Thượng Nhân bỗng cầm mấy lá bùa dưới bàn bắt đầu lẩm bẩm.
"Thượng tiên hiệu lệnh, yêu ma quỷ quái đều nghe lệnh, lập tức giải trừ cho ta, gấp gấp như lục lệnh! " Lời nói mặc dù rất nhỏ, nhưng hắn vẫn mơ hồ nghe được một chút nội dung bên trong.
Thấy đối phương đang chăm chú nhìn mình làm phép như vậy, Quỷ Cốc Thượng Nhân khẽ cười một cái.
Trực tiếp đem lá bùa vừa rồi đốt lên, nhất thời tạo ra đoàn khói xanh kèm theo nhiều tiếng nổ lốp bốp, nghe rất vui tai.
Làm phép hóa giải tai kiếp xong, Quỷ Cốc Thượng Nhân chậm rãi nhắm hai mắt lại, dường như đã tổn hao một phen khí lực.
Trần Vũ không dám lên tiếng quấy rầy, ngồi một bên im lặng chờ đợi.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài con hẻm bỗng truyền đến nhiều tiếng bước chân, sau đó là một giọng nói cực kỳ tức giận:
"Đúng là tên lừa bịp đó, hắn đã lừa ta một trăm lượng bạc, các ngươi mau bắt hắn lại!"
Quỷ Cốc Thượng Nhân vừa nghe lời này, hai mắt lập tức mở ra, vẻ mặt cao cao tại thượng lúc nãy đã thay bằng sự sợ hãi.
Sau đó không thèm để ý tới Trần Vũ, ôm lấy số bạc vừa rồi, hỏa tốc chạy trốn, trong nháy mắt đã không thấy đâu.
Trần Vũ nhìn theo bóng lưng Quỷ Cốc Thượng Nhân, suốt nửa ngày cũng không có bất kỳ hành động gì.
Người thiếu niên lúc nãy thấy bộ dạng như chết trôi của hắn thì thở dài một tiếng, đi tới vỗ vỗ bả vai của Trần Vũ, an ủi nói: "Huynh đệ à, ngươi bị lão đạo đó lừa rồi, ngươi thử nhìn lại chỗ người kia vừa ngồi xem!"
Nghe lời nhắc nhở của thiếu niên, Trần Vũ khẽ nhìn lại chỗ Quỷ Cốc Thượng Nhân vừa ngồi.
Nguyên lai ngay tại chỗ đó có một thanh gỗ hình chữ "L" được cắm xuống mặt đất, tạo thành điểm tựa vững chắc, chỉ cần cẩn thận ngồi lên liền giống như đang ngồi trong không khí.
Lúc nãy, vì có y phục rơi xuống, vô tình che khuất đi một phần, nên hắn mới không nhìn ra kỹ xảo này.
Giờ phút này nghĩ lại, rốt cuộc hắn mới hiểu loại ánh mắt khác thường mà đối phương nhìn mình, chính là không vừa lòng với ngân lượng ít ỏi kia.
Trần Vũ bị hất gáo nước lạnh vào mặt, cả người cứng đờ, khóe miệng không ngừng run rẩy, dường như hắn không tin vào những gì mình nghe mình thấy.
Đây rõ ràng đâu phải thượng tiên gì, mà là một gã lừa bịp có tay nghề cao hơn mấy tên lừa mắn mua đạo cụ lần trước.
Giờ khắc này, Trần Vũ đã hiểu tại sao người dân đi ngang con hẻm đều dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn đối phương, cũng hiểu tại sao người này lại thay đổi địa điểm xuất hiện liên tục.
Quá nửa là để tránh những người bị lừa lúc trước tìm đến tính sổ, tâm cơ kẻ này hắn nhìn không thấu, suy cho cùng bởi vì mình quá non nớt mà thôi.
Nếu thật sự là tiên nhân, ai lại nói mình là tiên nhân? Hơn nữa, ai lại rảnh rỗi chạy tới chốn thế tục để kiếm bạc trắng chứ?
Lúc đầu hắn vui mừng bao nhiêu, giờ phút này lại thất vọng bấy nhiêu, cũng hiểu ra, tại sao tiên nhân lại khó cầu như vậy.
Trần Vũ không nói lời nào, thở dài một tiếng, mang theo vẻ mặt thất vọng đứng dậy rời đi.
Trần Vũ bị lừa một vố đau đớn, hắn lặng lẽ trở về căn nhà hoang, ngồi lỳ trong đó liên tục mấy ngày không ra, một mực suy nghĩ về con đường tương lai của mình.
Lúc này, nhìn quyển sách Tầm Tiên Ký đang nằm bất động trên bàn, hắn tựa hồ đã biết mình nên làm gì tiếp theo.
"Thất Huyền Cốc, Thất Phong Thành!" Trần Vũ lẩm bẩm, ánh mắt nhìn lên bầu trời, dường như muốn nhìn xuyên đến một nơi nào đó.
Mấy ngày sau, Trần Vũ dựa theo kế hoạch đã vạch ra lúc trước, thuê một cổ xe ngựa trở về phía nam.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, hình ảnh kinh thành càng lúc càng mờ ảo, sau đó biến mất ở đường chân trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...